Chuyển ngữ: Wanhoo
Thanh Hòa lo lắng cho Hải Lăng La, dè dặt không biết đặt tay ở đâu, chạm chỗ nào cũng sợ làm đau, cẩn thận như chạm vào búp bê pha lê.
Vậy mà vẫn có kẻ không có mắt làm phiền cô.
Hải Thương Lãng quan sát sắc mặt, nhận ra Thanh Hòa thương hại Hải Lăng La thì biết không ổn, định dùng pháp bảo lén chạy trốn.
Không thể giải thích, không thể biện giải, chẳng bằng bỏ chạy.
"Thanh Hòa tiên tử!" Thiếu niên giao nhân nhanh mắt nhắc nhở Thanh Hòa.
Thiếu niên giao nhân giết xong hai tên đàn ông cưỡng bức Hải Lăng La thì không nhìn cô gái nữa, chỉ nhìn chằm chằm kẻ thù.
Thấy Hải Thương Lãng định chạy, hắn ta xông lên và cũng hét to nhắc nhở Thanh Hòa.
Thanh Hòa đang tức mà không có chỗ phát tiết, vừa hay tội phạm định chạy trốn, cô lập tức phóng linh lực trong vòng ngọc quấn quanh eo Hải Thương Lãng kéo hắn ta trở lại.
"Tiên tử, tiên tử tha mạng!" Thấy không còn đường trốn, Hải Thương Lãng vội vàng quỳ gối dập đầu xin tha.
"Nói, chuyện này là sao."
Thanh Hòa lạnh lùng: "Đừng nói dối, ta sẽ sưu hồn."
Sưu hồn là thuật pháp huyền bí vô cùng cao thâm ở giới tu chân.
Có là Hải Thương Lãng thuộc cảnh giới Hợp Đạo cũng khó học được một phần nhỏ.
Trông Thanh Hòa không ai nghĩ có thể sưu hồn nhưng cô tự xưng là tân nương của thần linh lại còn không bị thiên lôi trừng phạt, Hải Thương Lãng tạm thời không có dũng cảm phản kháng.
"Tôi nói...!tôi nói hết." Hắn ta khẩn khoản cầu xin: "Chỉ xin tiên tử tha mạng."
Thanh Hòa không muốn nói dối.
Nên cô không trả lời.
Loại cặn bã thối nát cần phải chết.
"Nói đi."
Hải Thương Lãng buồn rười rượi, kể hết bí mật ẩn giấu của Hải Thị gần ba mươi năm nay.
Cô gái trắng trẻo ngồi phía sau hắn ta vẫn giữ nguyên một biểu cảm.
Vì lấy lòng cô, Hải Thương Lãng kể khá là đơn giản và vòng vo nhưng từng câu từng chữ cũng đã thể hiện được nỗi tuyệt vọng giãy giụa trong đầm lầy của cô gái.
"Ở đây, ở đây có danh sách mỗi lần người đến." Hải Thương Lãng tuyệt vọng: "Tôi không phải người hay đến nhất.
Xin tiên tử minh giám, đều là nghĩa phụ...!là Hải Thanh Minh sai khiến! Tôi không phải kẻ chủ mưu!"
"Còn có cả cái đó?" Thanh Hòa suýt chửi bậy.
Hải Thương Lãng chạy vào trong mật thất lấy danh sách, Thanh Hòa nhẫn nhịn cơn tức giận mở ra xem.
Hải Lăng La là đứa con cuối cùng sau vạn năm Hải Thị bị nguyền rủa.
Người băng trời sinh, lạnh lùng vô tình, không biết đau không có cảm xúc.
Trái với một Hải Thị bề ngoài hào nhoáng, Hải Thị làm điều ác quá nhiều dẫn đến gần một trăm năm nay không có bất cứ huyết mạch nào khác chào đời ngoài Hải Lăng La.
Để giữ chức gia chủ, ban đầu Hải Thanh Minh mời danh y thiên hạ đến chữa khỏi bệnh cho con gái duy nhất, nhưng hết người này đến người khác thất bại.
Cuối cùng, Hải Thanh Minh chọn vắt kiệt giá trị lợi dụng cuối cùng của cô gái.
Kể từ khi Hải Lăng La mười hai tuổi có kinh nguyệt lần đầu đã bị bắt quan hệ với rất nhiều đàn ông, cả ngày lẫn đêm, chỉ để sinh huyết mạch mới cho Hải Thị.
Hồi đầu là một số đệ tử ưu tú có thiên phú trong gia tộc.
Sau đó Hải Thanh Minh nhắm vào con nuôi ví dụ như Hải Thương Lãng.
Nhận thấy không có tác dụng thì đến lượt các dòng thứ của Hải Thị.
Cuối cùng là cả phụ thân của cô gái, kẻ tên Hải Thanh Minh tự đến.
...
Thanh Hòa gập chứng cứ phạm tội, không đành lòng nhìn tiếp.
Cô lạnh mặt nhìn Hải Thương Lãng.
Thanh niên mày rậm, mắt to, đứng đắn đã nước mắt giàn giụa, run rẩy nói: "Tiên tử, tôi chỉ đến ba lần, tôi...!Á!!!"
Ánh sáng ở cổ tay Thanh Hòa tăng mạnh đánh thẳng vào Hải Thương Lãng.
Ngôi nhà lóe ánh sáng vàng chói lóa, khó mở mắt nhìn xem.
Sau khi ánh sáng biến mất, mọi người có lại thị giác đã không thấy Hải Thương Lãng đâu.
Chỉ còn vệt bụi còn rơi.
Trong khi đó, giá lạnh vẫn chưa rút khỏi mặt cô gái.
Đây là lần đầu tiên cô bộc phát sát khí mãnh liệt với người khác.
Cô không hề hối hận!
Cái loại cặn bã này có bị thiên đao vạn quả cũng hoàn toàn xứng đáng.
"Những kẻ cặn bã khác cũng không ai chạy thoát." Thanh Hòa căm phẫm hứa với Hải Lăng La: "Đợi ta xử lý bọn chúng!"
Hải Lăng La không nói gì, ngược lại là Phất Thần rất phối hợp:
- Ừ.
Phất Thần nói:
- Em cứ làm việc của em, việc khác giao cho ta là được.
- Ngài định làm thế nào?
Thần linh lạnh nhạt:
- Đã có danh sách thì giết từng người.
- Dạ? À, điểm danh chết...!Ừm, đúng là ngài có khác.
Không hiểu sao Thanh Hòa rất hả dạ.
Cô búng giấy, nói với Hải Lăng La: "Ngươi yên tâm, không kẻ nào trong danh sách này chạy thoát.
Đến tận lúc này Hải Lăng La mới đưa mắt nhìn Thanh Hòa.
Phất Thần bắt đầu điểm danh giết người, Thanh Hòa bảo thiếu niên giao nhân ra ngoài đợi trước.
Mình sửa soạn lại cho Hải Lăng La rồi giúp cô ấy cầu xin Phất Thần.
Những vết thương cũ mới trên người Hải Lăng La không thể chữa lành bằng cách nào khác ngoại trừ thần lực.
Thiếu nữ trắng trẻo nói khẽ: "Không đau."
Giọng của Hải Lăng La rất đặc biệt.
Hơi khàn, lạnh như băng tuyết.
Thanh Hòa mím môi, cười trấn an cô gái: "Ngươi yên tâm, không sao rồi."
"...Thiên Đạo đại nhân, nghe thấy ạ?"
Thanh Hòa ngạc nhiên: "Ngươi đã cầu xin Thiên Đạo?"
"Vâng." Đôi mắt Hải Lăng La mông lung, nói bằng chất giọng đặc biệt: "Không cầu xin Thiên Đạo, lẽ nào cầu xin tiên nhân?"
"Cũng đúng." Thanh Hòa bật cười, tiếp tục mặc đồ cho cô gái.
Hải Lăng La lại hỏi: "Thiên Đạo đại nhân có thể giúp ta tìm giao nhân không?"
"Giao nhân?" Thanh Hòa bất ngờ khi cô gái vẫn có nguyện vọng đó: "Ngươi muốn chữa bệnh?"
Hải Lăng La lắc đầu: "Ta muốn tìm giao nhân tự do, ai cũng được...!Ta có lời muốn hỏi thôi."
"Người ngoài cửa là giao nhân." Thanh Hòa nói: "Nhưng mà...!ấy!"
Cô mới mặc áo cho Hải Lăng La, không ngờ Hải Lăng La lại liều lĩnh đứng dậy bước chuệnh choạng ra cửa.
Cô ấy bị bệnh người băng, không đau không có cảm xúc, lại chỉ có ít linh lực nên không khống chế được hành động, đi lại như vậy chỉ tăng thêm vết thương.
Hải Lăng La vừa đi lảo đảo vừa buộc thắt lưng qua loa.
Cô lớn tiếng hỏi thiếu niên giao nhân ngoài cửa: "Ngươi là bạn của Phong Tự sao?"
Giọng của thiếu niên vang ngoài cửa: "Không, ta được đặt tên là Tử Tô, cùng tộc với Phong Tự."
Hả?
Tử Tô?
Cô biết cái tên này.
Đây là nhân vật thứ hai trong nguyên tác mà cô được gặp..