Tần Phu Nhân

Chương 2

Editor: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin


Có thể nói Tần Gia cũng là một đại gia tộc có tiếng ở thành Nguyên Lăng, từ thời ông cha đã phong quang lẫy lừng. Năm Vĩnh Hòa gia tộc có một vị thái phó uy danh, đến năm Vĩnh Gia, gia tộc cũng lại có một vị làm tới quan nhị phẩm thượng thư, tổ tiên đời đời đều có vô số người thi đổ cử nhân, cho nên Tần gia mới được người đời ca tụng là thế gia trăm năm.

Tần Gia chính là đại tộc thế gia trăm năm, chỉ là những năm gần đây gia thế có chút tuột dốc vì chưa xuất hiện thêm một vị làm rạng danh gia môn nào nữa.

Cũng may tổ tiên của Tần Gia con đàn cháu đống, trong bậc cha chú có một vị đường thúc ở chi thứ nhất, mấy chục năm trước dưới sự giúp đỡ của gia đình đã thi đỗ công danh, tiến thẳng vào Hàn Lâm Viện, sau đó lại có thêm mười mấy năm kinh nghiệm làm quan ở bên ngoài.

Hiện tại, đã mãn hạn kỳ nhậm chức bên ngoài, ông liền được triều đình triệu hồi kinh. Hy vọng lần trở về này sẽ được thăng quan tiến chức, làm rạng rỡ tổ tông lần nữa.

Mặc dù hiện nay gia tộc không tính là hiển hách, nhưng dựa vào phần gia nghiệp ngày trước của tổ tiên để lại, tại Nguyên Lăng này vẫn còn được rất nhiều người ngưỡng vọng.

Mấy đời Tần gia đều là văn nhân, Tần đại lão gia cũng từng thi đỗ cử nhân, sau đó ba lần liên tiếp thực tiếc nuối vô duyên với danh tiến sĩ. Bù lại dựa vào tướng mạo ngọc thụ lâm phong của mình, ông lại được phong làm một chức quan huấn luyện nho nhỏ, thật là xưa này chưa hề có tiền lệ.

Bởi vì chưa bao giờ để sai sót trong xử lý công vụ, nên hiện giờ đã thăng tới lục phẩm chức tri châu thông phán.

Ở trong một đám cử nhân, địa vị này đã xem như là đỉnh cao nhất rồi.

Tần đại lão gia rất mẫn cán với công việc, trời sinh tính tình lại tiêu sái khôi hài. Nên gia đình trong ấm ngoài êm, hậu viện lớn như thế ngay cả nhi tử vẫn chưa có nhưng lại vẫn chỉ có một thê một thiếp, không thể so với nhị phòng oanh oanh yến yến của Nhị lão gia.

Kỳ thật người thị thiếp này là do năm đó lúc Viên Thị có thai, lại thấy Viên Thị quá yếu đuối sợ không thể hầu hạ nhi tử của mình nên lão phu nhân vô cùng đau lòng thay cho nhi tử, mới cố ý tìm một nha hoàn thật thà trầm ổn đưa đến.

Lại không ngờ rằng, chỉ mới một hai lần, đã không chịu thua kém mà mang thai. Vì thế, lúc ấy mặc dù bụng đã ngày một lớn nhưng Viên Thị vẫn không ít lần làm ầm ĩ với Tần lão gia.

Mặc dù Tần lão gia có tướng mạo phong lưu, nhưng vẫn là một người có thâm tình, ông cùng Viên Thị chính là đôi phu thê từ thuở thiếu niên, tình cảm trước nay đều ân ái hoà thuận. Bất quá vì tuân thủ đạo hiếu, mà không thể cãi lời mẫu thân.

Chỉ mỗi khi hai vợ chồng tranh cãi, quá nóng giận mới ngẫu nhiên đi đến phòng thị thiếp ở một hai đêm.

Thê là thê, thiếp là thiếp, đến trước là chủ, đến sau là nô. Tần gia là một đại gia tộc, từ trước đến nay chuyện này đã được phân định rõ ràng.

Vị thị thiếp này là Tiêu di nương, sau khi sinh được thứ nữ, lão phu nhân làm chủ nâng lên làm di nương.

Tiêu di nương sống ở một tiệu viện nhỏ ở phía Nam, sân không lớn, cũng không tính là nơi kim bích hoa lệ, nhưng phong cảnh bên trong cũng khá tinh xảo, còn có đình viện, luôn được hạ nhân quét dọn sạch sẽ nên cũng có vài phần tao nhã lịch sự.

Lúc này, ở chỗ bàn đá có một vị phụ nhân tầm ba mươi tuổi đang ngồi, thân hình yểu điệu mảnh mai, mặt trái xoan, da trắng như tuyết, gương mặt như tranh vẽ, dù có tuổi nhưng cũng có thể nhìn ra lúc còn trẻ tuổi chính là một tuyệt thế giai nhân. Chỉ là tính tình tẻ nhạt, chẳng bao giờ mỉm cười, khoé mắt cũng đã xuất hiện một vài dấu vết của năm tháng để lại. Trên người đang mặc bộ váy áo màu thiên thanh, mặc dù chất liệu mềm mại nhẵn nhụi, đường thêu tinh xảo, nhưng lại cho cảm giác có chút cổ lỗ quê mùa.

Người này chính là đại phòng thị thiếp Tiêu di nương.

Tiêu di nương đang ngồi ở bàn đá thêu thùa, thỉnh thoảng lại chau mày, giống như có tâm sự, động tác ngón tay linh hoạt thuần thục, từng cây kim sợi chỉ không ngừng xuyên xuống.

Đúng lúc này, bên ngoài có một bà tử khoảng năm mươi tuổi rón rén bước vào, thấp giọng nói bên tai Lâm thị vài câu, Tiêu di nương lập tức buông khung thêu xuống muốn đứng lên.

Nhưng nhất thời không biết đang nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên lại dừng động tác, giương mắt nhìn về phía cửa sổ.

Sau một lúc trầm tư, bỗng nhiên lại lên tiếng: “Không sao cả, bảo Bình nhi vào đây ta hỏi chút chuyện…..”

Bà tử nghe xong, cũng liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, lập tức gật đầu đáp ứng. Một lúc sau, có một nha hoàn hoàn tầm mười ba mười bốn tuổi tiến vào, nha hoàn lập tức đi đến trước mặt Tiêu di nương hành lễ.

Tiêu di nương lên tiếng hỏi: “Đã nghe ngóng được chuyện gì rồi?”

Trong lúc câu hỏi này vang lên, ở thư án gần cửa sổ có một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi cũng nghe thấy liền nhàn nhạt giương mắt nhìn về phía này.

Người con gái này da trắng như tuyết, môi đỏ răng trắng, mày rậm mắt thanh, gương mặt chỉ cỡ bàn tay, mày ngài uyển chuyển nhướng lên, phong thái mỹ nhân hạ phàm.

Tướng mạo có vài phần giống với Tiêu di nương, nhưng so với Tiêu di nương càng xinh đẹp mặn mà, còn có vài phần băng thanh ngọc khiết, xuất trần thoát tục, khí chất của quý nữ.

Cô gái này chính là nhị tiểu thư của Tần gia đại phòng, cũng chính là vị mỹ nữ xếp vị trí thứ hai Tần Ngọc Khanh.

Tần Ngọc Khanh nhàn nhạt giương mắt nhìn về phía mẫu thân, rồi lại điềm nhiên như không, thu hồi ánh mắt tiếp tục luyện chữ.

Bên này, Bình Nhi cung kính nói: “ Hồi bẩm di nương, lần này đến đây vẫn như lần trước, nô tỳ nhìn thấy Nhan phu nhân, Lưu phu nhân và Vương phu nhân, bình thường bọn họ trò chuyện với nhau tầm khoảnh hai canh giờ, nhưng lần này dường như có chút vội vàng, chỉ nói chuyện trong nửa canh giờ. Một lúc sau Nhan phu nhân liền rời khỏi phủ, còn Lưu phu nhân và Vương phu nhân nán lại một lúc mới rời đi.”

Tiêu di nương nghe xong, sắc mặt không đổi, nhưng bàn tay lại nắm chặt khăn, nhắm mắt trầm tư.

Nhan phu nhân Mạnh thị có một người trưởng tử đã mười tám tuổi chưa định hôn sự, có thể nói đây là một nhân tài, lại tuấn lãng anh dũng. Hiện tại Nhan gia cũng được xem là gia đình có thế lực ở thành Nguyên Lăng này khi Nhan đại nhân đảm nhiệm chức quan ngũ phẩm tri châu, thành người dưới trướng của Tần lão gia.

So với Nhan gia, gia tộc của Mạnh Thị lại càng hiển hách hơn, phụ thân của Mạnh Thị, Mạnh đại nhân hiện nay đang đảm nhiệm chức quan tam phẩm Binh Bộ hữu thị lang, cũng là quan lớn trong kinh thành.

Trưởng nữ Nhan Minh Cẩm của Nhan gia đã có hôn ước với Mạnh gia, ít ngày nữa sẽ được gả đến kinh thành sống trong nhà cao cửa rộng.

Gia tộc của Nhan gia cũng được phen nước đẩy thuyền lên cao.

Lại nói, Mạnh Thị và Viên Thị xưa nay có giao tình rất tốt, nhìn thấy trưởng nữ Tần Ngọc Lâu của Viên Thị khi còn bé đã vô cùng dịu dàng ngây thơ, mặt đầy phúc khí, thì vô cùng yêu thích, xưa nay hai nhà giao tình rất tốt, dường như có ý định kết thân, hai năm trước đã từng đề cập qua, chỉ là hiện nay dường như không thấy động tĩnh gì nữa.

Còn trưởng tử của Lưu phu nhân Liễu Thị sớm đã lấy vợ sinh con, thứ tử tuy kém hơn một chút, nhưng không thua kém những nhi tử gia thế khác, xưa nay thứ tử luôn được người nhà yêu thương, lại ít áp lực hơn trưởng tử của đại phòng, nhưng dòng dõi của Lưu gia vẫn không thể sánh với Tần gia!

Vương gia lại càng không cần phải bàn tới, tiểu tử nhà bọn họ chỉ mới ba tuổi, tuổi tác vẫn còn nhỏ, cho nên không liên quan.

Trong đầu Tiêu di nương tính toán rất nhanh. Thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn đến nữ nhi của mình một cái. Trong lòng không khỏi có chút lo âu, bà ta chỉ là một di nương không được sủng ái, đại phu nhân lại không ưa thích, ngày ngày chỉ biết làm tròn bổn phận của một người thị thiếp, không dám có một chút suy nghĩ quá phận. 

Mặc dù ngày qua ngày có chút phiền não, nhưng không phải lo chuyện cơm áo. Cũng may nữ nhi lại ưu tú, được lão phu nhân và lão gia yêu thích, nên cũng được hưởng một cuộc sống ăn sung mặc sướng.

Cho dù cuộc sống khuê phòng có tốt thì thế nào chứ, phải tìm được một mối hôn sự tốt mới là chuyện nên làm, mà chuyện quan trọng nhất chính là hôn sự của nữ nhi, thì bà chỉ là một di nương nhỏ bé không có nửa phần quyết định trong chuyện này.

Chuyện hôn sự của nữ nhi là nằm trong tầm tay của đại phu nhân. Đại tiểu thư vừa mới mười hai mười ba tuổi, đại phu nhân đã hết lòng lo lắng, mà nữ nhi của bà đã mười lăm, việc hôn sự vẫn không có một chút tin tức nào.

Xưa nay, đại phu nhân không hề thích hai mẹ con bọn họ. Cho nên bà đành khổ tâm lén lút thăm dò, tuy nữ nhi chỉ là thứ nữ, có thể dựa vào danh tiếng hiện giờ, lại được Lưu gia ưu ái, đến lúc đó cứ cầu xin lão phu nhân làm chủ, có thể vấn đề này cũng không phải chuyện lớn.

Nhưng hiện giờ bên phía đại tiểu thư ——

Trong cả cái thành Lăng Nguyên này, Tiêu đi nương cũng không tính là biết ai, bởi vì bà rất ít khi đi ra ngoài, chỉ có một số vị khách thường xuyên đến làm khách ở Tần gia bà mới biết mặt mà thôi.

Nếu Tần gia và Nhan gia không thể thành thông gia, nhất định Nhan gia cũng không coi trọng nữ nhi với xuất thân là thứ nữ, còn về phần Lưu gia ——

Sắc mặt Tiêu đi nương không khỏi sầu não, sau một lúc chỉ hỏi hiện giờ đại phu nhân đang ở đại phòng, vậy hôm nay đại tiểu thư có ra ngoài chào hỏi khách khứa không.

Bình Nhi đáp lời: “ Hôm nay, đại tiểu thư không đến đó chào hỏi khách khứa, vừa rồi lúc Bình Nhi trở về viện, tình cờ nhìn thấy Phương Phỉ tỷ tỷ của viện Ngọc Lâu Đông đích thân phân phó phòng bếp làm chè đem về, có lẽ đợi buổi trưa đại tiểu thư nghỉ ngơi ở Ngọc Lâu Đông tỉnh dậy sẽ dùng…..”

Tiêu di nương nghe xong, thầm cảm thán một tiếng, quả nhiên.

Mà Tần Ngọc Khanh đang luyện chữ phía bên kia chợt dừng bút, trong nháy mắt có một giọt mực rơi trên tờ giấy Tuyên Thành, tờ giấy luyện chữ đó lập tức trở thành đồ bỏ đi.

Tiêu di nương hỏi thêm vài câu, sau đó bảo Bình Nhi lui ra ngoài. Vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp hình ảnh nữ nhi của mình khẽ nhíu mày nhìn tờ giấy Tuyên Thành.

Tiêu di nương thở dài, bỗng nhiên nhìn về phía nữ nhi nói: “Khanh nhi, đến đây, đến đây với di nương……”

Tần Ngọc Khanh nghe như vậy, liền nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu di nương một lúc, rồi đứng dậy, thân thể uyển chuyển tiến về phía trước vài bước, đột nhiên lại dừng bước.

Chẳng biết từ lúc nào, Tiêu di nương đã chuẩn bị sẵn y phục, cùng những đồ vật nữ nhi thường dùng hàng ngày đặt ngay ngắn trên khay, bên trong khay chính là một bộ y phục màu sen đường thêu tinh xảo, bên cạnh là một đôi giày thêu được làm khéo léo tinh tế màu vàng cam đinh hương, cùng một cái túi thơm và một túi tiền.

Mỗi một đường kim mũi chỉ đều do đích thân Tiêu di nương làm. Thủ pháp thêu của bà không tệ, tuy chỉ được xem là một nửa chủ tử, nhưng cũng không có thời gian nhàn rỗi. Mỗi tháng đều phải thêu cho lão phu nhân, lão gia, đại phu nhân, thậm chí còn tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ làm một ít đồ vật tặng cho trưởng nữ của đại phòng. Cho nên dù chúng nhìn đẹp mắt nhưng người khác lại không có một chút lòng cảm kích.

Tần Ngọc Khanh thấy thế chỉ khẽ nhấp môi. Tiêu di nương không hề chú ý, chỉ cúi đầu vừa sửa lại đồ vật vừa cười nói: “Khanh nhi, chờ trưởng tỷ con thức dậy, con hãy thay di nương đem một ít lễ vật này tặng cho nàng ấy, tiện thể ở lại cùng Ngọc Lâu trưởng tỷ  trò chuyện một lúc nha…..”

Nói đến đây, giọng điệu của bà có chút ngập ngừng, một lúc sau mới tiếp tục nói: “Thực ra đại tiểu thư cũng là một người hiền lành, con là muội muội, hai tỷ muội nên thân thiết với nhau một chút….”

Tiêu di nương còn muốn nhắn nhủ thêm vài câu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của nữ nhi, nhất thời phải ngừng lại.

Chờ mãi, chẳng thấy nữ nhi lên tiếng đáp ứng. Tiêu đi nương mới giương mắt lên nhìn, đã thấy Tần Ngọc Khanh đứng ở nơi đó, ánh mắt nhàn nhạt nhìn bà, không nói một lời.
Bình Luận (0)
Comment