Đầm lầy khổng lồ nằm ở phía tây nam vực Lôi Lạc sâu thăm thẳm.
.....
Vùng cỏ dại dưới đáy đầm lầy lúc này đã lún xuống thành một hố đất rộng lớn, nhìn từ trên cao xuống tựa như một miệng phễu khổng lồ. Sấm sét màu tía ầm vang không ngừng trong đó nhưng lại không hề lọt ra ngoài. Dường như trong hố đất này đang có một luồng sức mạnh kỳ dị không chế sự biến đổi của lôi long vậy.
Mỗi khi ánh chớp chói mắt lóe lên lại kéo theo tiếng sấm rền vang đinh tai nhức óc. Chúng biến nơi này thành hải dương màu tím, chứa đựng lượng thiên địa nguyên khí đậm đặc, khủng bố vô bì, khó tả thành lời. Sợ rằng ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không dám đi vào, bởi tại nơi thiên địa nguyên khí đậm đặc như vậy, một khi xuất hiện loạn lưu sẽ dễ dàng xé rách thân hình và nguyên thần tu sĩ thành tro bụi.
Nếu chuyện chỉ có vậy thì thôi, nhưng điều khiến người ta khiếp sợ nhất là ở trong biển sấm sét ấy lại có hình ảnh của sáu người nam nữ khác nhau đang khoanh chân ngồi trên hư không. Nét mắt họ tràn ngập tham lam, khát vọng cùng vẻ đau đớn đến xé lòng, rõ là đang trải qua những biến cố rất lớn.
Lôi long màu tía bay khắp trời, khi chúng cuốn qua người bọn họ, phảng phất như bị triệu hồi, không tự chủ được mà thấm vào làn da, tràn vào trong thân thể bọn họ, xuôi theo đường kinh mạch, thẳng tiến vào biển ý thức thần bí khó dò nhất trong thân thể con người.
Sợ rằng ngay cả tu sĩ đại năng thông thái nhất cũng không thể nào giải thích việc đang phát sinh. Phải biết rằng, nơi người phàm sinh tồn này từ lâu đã không còn thiên địa nguyên khí tinh thuần như thế, huống hồ lại còn là nguyên khí lôi thuộc tính dị chủng.
Thiên địa nguyên khí giống như nước suối không đáng tiền, bị mấy người kia hấp thụ điên cuồng.
Năng lực thừa nhận của sáu người kia hiển nhiên đã sắp tiếp cận cực hạn, nét mặt vặn vẹo, trán nổi gân xanh, vẻ mặt đau đớn dị thường. Máu tươi điên cuồng trào ra từ trong lỗ chân lông, lại bị lôi điện vờn quanh thân thể thiêu bốc hơi thành làn khí đỏ.
Bọn họ là một đời đệ tử trẻ tuổi của Vân Đạo tông, cùng thuộc nhất mạch Lão Thụ Phong. Trong một lần tham gia thí luyện tông môn, không hiểu sao lại bị lực lượng kỳ dị dẫn dắt xuống đáy đầm lầy khổng lồ. Vùng đất dưới đáy đầm lầy vốn tràn trề nhựa sống và pha tạp nhiều loại linh khí, đã bị lôi nguyên khí không biết từ đâu ra chiếm mất. Tâm tư mấy người từ nghi hoặc khó hiểu thành mừng rỡ như điên, ngồi xuống điên cuồng hấp thu. Phải biết rằng, từ Luyện Khí tới Trúc Cơ, điểm quan trọng nhất là cảm ngộ với thiên địa linh khí, chỉ có tích lũy đầy đủ linh khí mới có thể phá tan ngưỡng cửa, thành đạo.
Trong sáu người, nam tử tu vi thâm hậu nhất vốn là cảnh giới Luyện Khí tầng mười. Lúc này nhờ vào ngoại lực, đã đột phá đến tầng mười hai, chỉ còn cách tầng mười ba đại viên mãn một bước ngắn.
Mấy người khác cũng thu hoạch rất nhiều, tiến cấp nhanh chóng.
Có điều hôm nay, tâm tình của sáu người lại đột ngột thay đổi, biến thành hoảng sợ e ngại. Lôi nguyên khí phảng phất vô cùng vô tận đang không ngừng tràn vào thân thể sáu người, muốn ngừng cũng không được, sớm muộn gì thân thể cũng bị toác ra.
Nếu không phải từ nhỏ sáu người đã tu luyện Lôi Nguyên thuật của Đạo Môn, có sức chống chịu mạnh mẽ với lôi đình sấm chớp thì đã sớm bị nung thành than rồi.
Có điều họ muốn ngừng không được, muốn trốn chẳng xong, chỉ có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ để chèo chống trong đau khổ. Có trời mới biết hải dương nguyên khí phảng phất vô cùng vô tận này tới bao giờ mới chịu tan đi.
Thế gian họa phúc tương y, đại khái chính là như thế.
Thời gian vào giờ khắc này đã không còn ý nghĩa, thứ còn lại chỉ là đau đớn cùng tăm tối.
Người đầu tiên không gắng gượng được nữa là một nam tử áo đen, cơ thịt sưng đến cực hạn như muốn làm căng nứt quần áo, đôi mắt thoáng hiện màu điên cuồng, rõ ràng đã đến bên bờ biên giới sắp sụp đổ. Miệng gã thở gấp liên tục, thì thào:"Đại sư huynh, cứ đệ, cứu đệ với, đệ không muốn chết!"
Mấy người khác còn đang bảo hộ Linh Đài, tự lo thân mình không xong, nào có năng lực cứu hắn.
Trong đó có một nam tử trẻ tuổi rất cao lớn, là đại sư huynh của sáu người, bỗng nhiên giương mắt nhìn gã, rồi lại quay sang nhìn các sư đệ sư muội.
Nhị sư đệ tu vị thấp kém nhưng lại nhiều thủ đoạn ứng đối nhất. Quan thân gã có chín tờ linh phù vẽ khải giáp, tầng tầng khải giáp trì hoãn tốc độ lôi nguyên khí tiến vào thân thể. Cứ một lát gã lại ăn một viên đan dược thơm ngát, chữa trị nguyên thần và thân thể bị tổn hại.
Tam sư đệ thiên phú hơn người, tu hành kham khổ. Giờ phút này không ngờ còn đang điên cuồng hấp thu nguyên khí, hoàn toàn không để ý thân thể đã đến cực hạn. Kiểu như chuyện hôm nay là cơ hội thayddoorid cuộc đời uất ức của gã vậy.
Tứ sư muội thiên tư thông tuệ, lại được lão sư ban thưởng pháp khí Nhật Nguyệt Hoàn bảo hộ quanh người nên có vẻ khá bình thản. Nhìn thấy nàng tạm thời không gặp nguy hiểm gì, trên nét mặt ưu tư của gã bất giác lộ vẻ ôn nhu.
Người khiến gã ngạc nhiên nhất là lục sư đệ tu vi kém cỏi, vậy mà hắn lại không phải là người đầu tiên không gắng gượng nổi, tu vị vốn từ tầng năm đã vọt lên tầng tám.
Tiểu sư đệ trước giờ vẫn bị mọi người xem thường, lại có dũng khí và ý chí mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi. Thân thể y bị hủy hoại ghê người, mắt mũi đều chảy máu nhưng lưng vẫn thẳng, trên gương mặt không mấy thanh tuấn lộ vẻ vô bi vô hỉ, nhìn như đã không thèm để ý đến sinh tử. Ngay cả sinh tử còn không màng, thân thể nát vỡ có hề chi!
Trang Hành không nhịn được thầm khen, chỉ luận tâm chí, kẻ này còn hơn mình một bậc. Đôi mắt dần nhắm lại, bất động, hàng mày dày khẽ chau, có thể thấy tính tình của gã không lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài.
Nam tử áo đen thấy thế, sa sầm nét mặt, tức giậng mắng:"Ta là hậu nhân của lão sư, Trang Hành, ngươi dám không cứu ta. Chờ khi ta ra ngoài, nhất định sẽ bẩm với lão sư, đem ngươi lột da róc xương, vĩnh viễn hành hạ nguyên thần của ngươi.... AAA..."
Chợt trời vang từng tiếng "Uỳnh Uỳnh", một tia sấm trời giáng xuống.
Nam tử áo đen chưa chửi bớt xong đã vong mạng, hóa thành mưa máu khắp trời, ngay cả nguyên thần cũng không thoát được.
Mấy người khác thấy thế, vẻ mặt tái xanh, tâm tình phức tạp. Đây hẳn là thỏ chết cáo cũng buồn theo, có lẽ chỉ một khắc sau, mình cũng sẽ biến thành tro bụi.
"Ngu xuẩn!"
Chợt có tiếng quát khẽ vang lên. Tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất trong sáu người cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, đôi môi đơn bạc khẽ nhếch, ánh mắt sáng ngời trong sấm chớp rồi lại lập tức vụt tắt.
Nhác trông gã chừng mười tám mười chín tuổi nhưng không thể đoán tuổi người tu đạo qua vẻ bề ngoài. Tuổi thật có lẽ lớn hơn một chút, thân thể phảng phất chưa trưởng thành, cũng không to khỏe cho lắm. Tướng mạo gã bình thường, da hơi đen, chỉ khác người thường ở đôi mắt sâu, đen như mực. Đôi mắt thê lương không hợp tuổi, tựa như đã trải hết gian khổ trong nhân gian.
Sấm sét uốn lượn chung quanh, hắn mím chặt môi, cố gắng kiềm chế thân thể đang run rẩy, tận lực duy trì thanh tỉnh. Dường như mỗi một giây trôi qua là mỗi một giây hắn phải chìm trong đau khổ vậy.
Trang Hành khẽ chau mày, cuối cùng lại không nói gì. Tứ sư đệ và tiểu sư đệ vốn có ác cảm với nhau, nếu như tất cả mọi người đều rơi vào tình cảnh này mà truy cứu mấy chuyện nhỏ nhặt thì thật không phải. Huống hồ hắn cũng không thích vị thiếu gia cáo mượn lốt hùm này.
Nam tử áo đen vừa chết, dòng nguyên khí vô biên vô tận vốn do sáu người cùng chia sẻ lập tức giảm còn năm người. Áp lực lên năm người tăng mạnh, chỉ có thể sử hết thủ đoạn, đau khổ chống đỡ.
Sấm nổ đùng đùng, lôi long giăng khắp nơi. Sấm chớp cuồn cuộn ngất trời đập vào thân hình mọi người. Da đã rách, máu đỏ tươi văng khắp nơi, rồi lại bị ánh sét không chỗ nào không có thiêu đốt thành bột phấn.
Thân hình năm người đã lung lay sắp đổ. Chính vào lúc này, cơn đau trong thân thể lại rút đi như thủy triều, sự đau đớn bỗng tràn ra từ nơi sâu thẳm trong linh hồn. Nguyên thần như bị vô số cây kim đâm vào, đau như bằm xương róc thịt. Trong lòng mọi người đều đã xuất hiện hối hận và sự căm hận vô biên với lần tham gia thí luyện này.
Còn chưa tới lượt sóng loạn lưu tiếp theo, nhị sư đệ dựa vào phù chú, đan dược để miễn cưỡng gắng gượng qua cửa ải tôi luyện thân thể này đã rống lên một tiếng đau đến xé lòng, trong mắt dần mất đi ánh sáng, thân thể bị cuốn đi theo sóng, không biết đã lưu lạc tới phương nào.
Ngay sau đó, lại có hai người không giữ được linh hồn, thức hải bị hủy, ý thức tiêu tan, trở thành hai xác chết trong không gian hỗn loạn.
"Sư muội!" Trang Hành không còn giữ bình tĩnh được nữa, linh đài thất thủ. Vị đại đệ tử được lão sư Lão Thụ Phong coi trọng nhất, cuối cùng không qua được ải tình. Đạo tâm rạn nứt đúng vào giây phút sinh tử nguy ngập, vì tình mà thất bại trong gang tấc, thân thể cuốn đi theo gió.
Trong không gian u ám và tuyệt vọng này, chỉ còn lại một người cuối cùng. Hắn vẫn đang kiên trì nhưng cũng đầy nguy cơ, phiêu diêu bất định như ánh nến trong gió.