Diệp Bạch xuất thân từ thành Giang Châu đất Tống. Gia cảnh giàu có, lại là con trai trưởng trong nhà nên rất được sủng ái. Thuở thiếu thời thích đi đây đó, kết giao bằng hữu, săn thú đá gà, trò gì cũng biết, là du hiệp nổi danh miền Giang Châu.
Ngày đó nhà hắn nghèo lắm, phụ thân là kẻ lưu manh đầu đường xó chợ. Về sau nhờ gặp quý nhân, được tiếp xúc với việc buôn muối lậu mà dần dần nên cơ nghiệp. Từ ấy về sau tiền tài tấn tới, còn cưới được cả cô con gái rượu của vị quý nhân kia. Gia tài càng lớn, tính tình càng ngang tàng, tiểu thiếp cưới liên tục. Diệp Bạch nhờ đó mà có thêm hai em trai và năm em gái.
Người trong nhà nhiều hơn, khó tránh khỏi nảy sinh mâu thuẫn. Mẫu thân của Diệp Bạch thân thể yếu đuối, quanh năm lại phải lo liệu mấy chuyện vụn vặn này. Cuối cùng bệnh nặng không dậy nổi, đã buông tay mà đi vào tiết xuân năm hắn mười lăm tuổi.
Kể từ ngày đó, Diệp Bạch chợt nhận ra sinh mệnh con người yếu ớt vô thường. Trăng khi lặn khi mọc, bốn mùa đến rồi đi, sinh mệnh ra đi không quay trở lại, vậy ý nghĩa cuộc sống đến cùng ở chỗ nào?
Hắn tu tâm dưỡng tính từ đây, chuyên tâm đọc sách tìm tòi đáp án. Đáng tiếc đất Tống chưa bao giờ là nơi nổi danh nhờ văn phong hưng thịnh. Diệp Bạch nghiên cứu hơn nửa năm trời vẫn không tìm được đáp án. Nhưng lại khơi dậy niềm hứng thú với thần tiên ghi lại trong sách.
Từ đó hắn lưu luyến chốn đạo quan hương dã, một lòng cầu tiên vấn đạo. Có điều giữa chốn hồng trần nào có người tu đạo chân chính, trăn trở non nửa năm, tiên đạo chưa thành mà đã bị lừa gạt không ít tiền tài.
Nhưng vận rủi của Diệp gia còn chưa chấm dứt ở đó. Nói cho cùng, kiếm sống bằng nghề buôn muối lậu cũng không khác gì việc cưỡi trên lưng hổ. Phụ thân của Diệp Bạch bị đối thủ cạnh tranh hãm hại, lại đắc tội người trong chốn quan trường, cuối cùng đã bị quan phủ bắt bớ tống ngục, tịch biên tài sản. Mình ông mất đầu không nói, già trẻ lớn bé cả nhà đều bị đày ra biên cương, trôi dạt khắp nơi.
Gia cảnh đột nhiên gặp biến cố, bằng hữu thuở thiếu thời đều nhìn hắn như ôn dịch, trốn tránh ra xa. Khiến cho Diệp Bạch từ một thiếu niên sáng sủa biến thành u ám trầm mặc, thành thục không hợp tuổi.
Lại thêm trên đường lưu đày, khiến hắn phải quen với sinh tử cùng ly biệt đau thương. Mấy vị di nương cùng đám đệ đệ, muội muội nhỏ tuổi không chịu được đau khổ đã lần lượt chết ở trên đường. Diệp Bạch vì sinh tồn, gần như ngày nào cũng phải tranh đoạt miếng ăn ít đến thương cảm, manh chiếu mỏng manh để giữ ấm với các tù nhân khác. Một trái tim bỡn cợt với đời đã trở nên cứng rắn, lãnh khốc, vô tình.
Thế giới đã phơi ra bộ mặt tàn khốc và dữ tợn của mình với hắn. Còn hắn lại dùng trái tim dữ tợn và tàn khốc để đối mặt với thế giới này.
Ngọn lửa hướng về tiên lộ trong lòng Diệp Bạch đã bùng cháy hừng hực trong tình huống như vầy.
Nơi hắn bị đày đến là một trấn nhỏ nơi biên giới phía bắc nước Tống, được gọi là trấn Tam Hà. Đường đi dày dọc qua dãy núi Liên Vân, đội ngũ đương nhiên chỉ dám men theo bên ngoài dãy núi, bởi địa thế nơi này hung hiểm vô cùng, khiến bọn họ chùn chân run sợ.
Vào một đêm mưa to gió lớn, Diệp Bạch bẻ gãy giá cắm nến, dùng mũi nhọn đâm chết lão lính canh say rượu rồi trốn vào trong dãy núi Liên Vân vô biên vô hạn, cắm đầu trốn chạy như điên.
Trong dãy Liên Vân, núi không có đường, tối tăm mù mịt, người thiếu niên ấy chạy loạn dưới đêm đen như kẻ ngu ngốc, khát uống nước suối, đói hái quả dại, không bị dã tha đi đã tính là may lắm. Nhưng kỳ lạ thay, hắn lại chạy đến trước sơn môn của Liên Vân đạo tông trong vô thức.
Không thể không nói, trong cõi tối tăm, tự có ý trời.
Sơn môn của Liên Vân đạo tông không phải nơi người thường có thể tùy tiện bước lên. Diệp Bạch đi tới đi lui một hồi lại quay về chỗ cũ. Kể từ đó, hắn biết mình đã gặp tiên gia trận pháp như trong sách cổ ghi lại. Nhưng tiên duyên ở trước mắt, nếu như không thể đi vào thì hắn chết cũng không cam lòng.
Diệp Bạch liền dùng phương pháp ngu ngốc nhất là quỳ trên thềm đá trước cổng sơn môn. Hắn tin rằng, ở một bên sơn môn, nhất định có người đang nhìn mình.
Lần quỳ này, chính là chín ngày mười đêm, quỳ một mạch đến khi mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại thì người thiếu niên đã nằm trên đỉnh Lão Thụ Phong, trở thành một trong Liên Vân Thất Tử, đệ tử của "Ngự Kiếm Sinh" Bộ Uyên. Việc đời kỳ lạ cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch thoáng lộ vẻ cười tự giễu, tự nhủ: "Đây mới là cách sống của ta, độc ác với chính bản thân mình, độc ác với thế giới này. Vì ta, muốn được sống."
Khoảng thời gian ở trên Lão Thụ Phong, ta thường không cảm thấy hạnh phúc. Ta luôn làm lão sư tức giận vì tư chất quá kém, khả năng cảm ngộ nguyên khí thiên địa lại thấp, tiên lộ vô vọng, nhớ lại thời trầm luân ấy thật đau khổ. May mà còn có các sư huynh đệ thân thiện ở bên cạnh động viên. Tất nhiên là không tính cái tên thiếu gia quần áo là lượt. Nhờ có mọi người, ta mới dần dần thoát khỏi bóng tối cuộc đời. Suy cho cùng, có thể gia nhập tiên môn đã phải thắp hương khấn vái trời đất rồi. Nếu còn tham thêm, chắc trời giáng xuống thiên lôi mất.
Tâm tư đoan chính, được lão sư dốc lòng dạy bảo, bản thân lại chăm chỉ, ngày đêm khổ tu không ngừng nên Diệp Bạch đã tu luyện Lôi Nguyên Thuật bí truyền của sư môn đến Luyện Khí tầng năm. Xét trên tu tiên lộ, cũng được tính là chính đạo.
So với vô số đệ tử thiên tài trong tông thì hắn chẳng bằng ai, nhưng cũng miễn cưỡng quá quan. Hắn vẫn nhớ như in lời nói của thày Bộ Uyên sau khi nghe được kết quả như vậy: "Lão tử cuối cùng cũng có thể hạ sơn rồi, cuối cùng cũng có thể ra đường mà không sợ bị người ta chê cười rồi."
Cố gắng của hắn cũng không uổng phí, tu vi luyện khí tầng năm đã giúp cho hắn đáp kịp chuyến xe cuối tiến về nơi thí luyện. Thí luyện mười năm mới có một lần được các đệ tử cấp thấp hoanh nghênh nhất. Tất cả mọi người đều biết, trong không gian độc lập đó có vô số thiên tài địa bảo, đan dược, pháp khí quý báu. Tất cả đều có ích với việc tu hành. Dù mình không cần cũng có thể nộp lên sơn môn, nhận về phần thưởng không nhỏ. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù lúc ra không được gì thì cũng có thu hoạch. Đó chính là nguồn thiên địa linh khí dị thường dồi dào, tu luyện ở nơi đó có hiệu quả gấp đôi, gấp ba bình thường
Nếu không phải trong không gian này có vô số loài yêu thú hống hách lộng hành thì các đại lão của Liên Vân đạo tông đã phái hết đệ tử vào trong lịch lãm rèn luyện một phen rồi. Tiếc rằng, dựa vào kinh nghiệm từ xưa truyền lại, ít nhất phải có tu vi luyện khí tầng năm mới có khả năng giữ được tính mạng, tìm cơ duyên trong này.
Diệp Bạch sau khi suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng hạ quyết tâm báo danh tham gia. Từ sau khi gia nhập Liên Vân đạo tông, gặp gỡ vô số thiên tài cao cao tại thượng, hắn không cam tâm yếu đuối mãi, khát vọng được đề thăng thực lực tưởng chừng như muốn điên lên rồi. Có một cơ hội như vậy, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
Mãi đến khi vực Lôi Lạc mở ra, đám đệ tử dồn dập kéo vào thì Diệp Bạch mới hiểu ra mình ngây thơ thế nào. Linh thạch, linh thảo làm mắt người ta sáng ngời quả thật có rất nhiều, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị đám sư huynh thiên tài cầm pháp khí phân chia hết rồi. Đệ tử thấp giai như Diệp Bạch chỉ là pháp hôi hấp dẫn sự chú ý của yêu thú. Hắn đã thấy mấy đệ tử ngoại môn bị bức ép vào thăm dò những nơi nguy hiểm, kết quả là từng người từng người một bị yêu thú xé xác. Nếu hắn không có cái mác đệ tử thân truyền của "Ngự Kiếm Sinh" Bộ Uyên, lại có các sư huynh bảo vệ, sợ rằng kết cục cũng không khác gì mấy người này.
Mỗi một ngày qua đi, nỗi căm phẫn trong lòng Diệp Bạch lại tăng lên. Ngoại trừ vài cây thuốc ít tác dụng mà các sư huynh cùng Phong cố ý tặng cho thì không còn thu hoạch gì nữa. Mãi cho đến khi đầm lầy xảy ra biến cố thì vận mệnh của Diệp Bạch mới thay đổi.
Nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, Diệp Bạch đã có thể khẳng định biến cố này là do lôi nguyên khí trong thân thể sáu huynh đệ gây nên. Nhưng vì sao lại gây nên biến cố lớn như vậy thì hắn lại không hiểu nổi.
Có lẽ trong những xác người nằm ngoài kia, có những cái xác là sư huynh, sư tỷ của mình. Chỉ tiếc không có ai thoát được để truyền tin này ra ngoài.
Lúc này Diệp Bạch chỉ có một ý niệm.
Phải sống, phải ra ngoài!