Diệp Bạch chạy nhảy như bay lượn trong rừng, cứ được một đoạn thì dừng lại. Nhìn kỹ bốn phía rồi thay đổi phương hướng, thận trọng tránh né mấy khu vực nguy hiểm có yêu thú mạnh mẽ.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể ngự không phi hành. Cho dù hắn khẳng định được khu vực phía trước an toàn thì cũng chỉ có thể tiến lên bằng khinh thân thuật. Làm như vậy rất nguy hiểm, nếu gặp phải yêu thú nhanh nhẹn thì rất dễ bị bắt kịp và giết chết.
Nhưng Diệp Bạch không có biện pháp nào tốt hơn, ngoại trừ việc sống cả đời trong động không ra ngoài. Điều này hiển nhiên là không có khả năng. Tục ngữ nói rất hay, khi chỉ có một biện pháp duy nhất thì đó chính là biện pháp tốt nhất.
Hắn có rất ít kinh nghiệm tranh đấu với yêu thú nên chỉ có thể dựa vào sự cẩn thận để sống. Tuy hắn không biết mình đã ở đây bao lâu nhưng có thể khẳng định: Nơi này ngoại trừ hắn thì không còn ai cả. Gặp nguy hiểm cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Huyệt động tuy rất sâu nhưng độ nghiêng lên không lớn, đi lại khá thuận tiện.
Diệp Bạch dứt bỏ mọi tạp niệm, thần thức hoàn toàn buông ra, tâm sáng như gương. Hắn nhìn rõ mồn một hết thảy động tĩnh trong phạm vi nửa dặm xung quanh. Đến đoạn cuối, sau khi thoát khỏi một đàn ong màu đỏ, hắn đã ra khỏi huyệt động và lên tới mặt đất khô ráo.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi hang đất âm u ẩm ướt. Quang cảnh trước mắt bỗng như sáng bừng. Diệp Bạch hít sâu một hơi, cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Áng mây trôi rực rỡ trên bầu trời chiếu xuống mặt đất những mảng màu lộng lẫy, phảng phất như một thế giới đẹp đẽ chỉ xuất hiện trong cảnh mộng.
Trước mắt hắn là cổ thụ che trời trải dài khắp nơi, nối liền từ ven đầm lầy tới chân núi đằng xa. Con đường do nhiều thế hệ đệ tử cũ trong tông đi mãi mà thành lúc này đã hoàn toàn bị vòng xoáy khổng lồ khi trước phá hủy, cảnh khô lá vụn phủ lên dày đặc, không thể nhận ra.
Hắn vừa ý một cây cổ thụ cực kỳ cao lớn, vận chuyển nguyên khí, nhún người nhảy lên. Sau mấy nhịp nhảy đã rơi xuống giữa chạc cây. Ở đây tầm mắt khoáng đạt, không gian rộng rãi, khiến hắn không khỏi thở phào một hơi.
Kiểm tra trang bị trong túi trữ vật, lấy ra một thanh phi kiếm đen bằng gỗ đào. Đây là trang bị tiêu chuẩn của đệ tử nội môn Liên Vân Đạo tông. Mặc dù chỉ là hạ phẩm pháp khí nhưng nhờ được nguyên khí gia trì mà sắc bén dị thường, dùng để bảo vệ bản thân.
Hơn mười khối linh thạch, đó là tiền để dành mấy năm qua của Diệp Bạch. Linh thạch là loại đá có thể trực tiếp cung cấp linh khí cho tu sĩ hấp thu. Thường được đào ra từ mỏ linh quáng, do hàm lượng linh khí bất đồng mà được chia làm tam phẩm: thượng, trung, hạ. Nghe nói trên thượng phẩm còn có cực phẩm, là loại linh thạch có thể ngộ mà không thể cầu. Tiền tài là vật ngoài thân nên linh thạch đã trở thành loại tiền tệ phổ biến nhất của tu sĩ.
Dưới đáy túi có mười tờ phù lục, là đòn sát thủ của Diệp Bạch. Liên Vân Đạo tông vốn không hề có danh tiếng gì trong việc chế phù, nhưng nhị sư huynh của hắn lại là một quái tài. Y dựa vào tri thức và lập luận từ mấy cuốn sách trong Tàng Kinh lâu, sau khi hai phí vô số nguyên khí và tài liệu, rốt cuộc đã chế tạo được không ít. Mấy tờ phù chú này chính là lễ vật mà nhị sư huynh cho hắn.
Khi đối địch, chỉ cần nhẹ nhàng phát động nguyên khí, ném tờ phù về phía kẻ địch là có thể phóng ra pháp thuật bị phong ấn trong phù. Không mất nhiều nguyên khí lại có thể thi triển trong nháy mắt, thực là vũ khí hiếm có.
Ngoài ra còn có ba bình Tinh Nguyên đan để hồi phục nguyên khí, là loại đan dược có tác dụng hỗ trợ cho việc tu luyện của tu sĩ Luyện Khí. Tiếp đó là mấy thứ vụn vặt gì đó như quần áo y phục.
Diệp Bạch không nhịn được thở dài, cười tự giễu, than thở:"Đúng là nghèo rớt mùng tơi mà. Chuẩn bị qua loa thế này mà cũng dám đặt chân vào chỗ thí luyện, ngày đó đúng là mình có hơi liều thật."
Nhưng vào lúc này, chợt có tiếng "Xì xì" vang lên bên tai. Diệp Bạch giật mình, vội vã nấp mình dưới tàng cây, tròn mắt nhìn lên thì thấy cành cây phía trái phảng phất như đang sống lại, vặn vẹo kịch liệt. Nhìn kỹ té ra là hơn trăm con rắn cạp nong màu đen đang treo mình qua những cành cây, trườn về phía hắn.
Rắn cạp nong màu đen là loài yêu thú cấp thấp thường thấy trong các rặng núi. Tính thích râm mát, ưa sống theo bầy, di chuyển nhanh lại rất giỏi ẩn nấp. Trong răng nanh của nó chứa kịch độc có thể bào mòn cả nham thạch. Một vài loài yêu thú khổng lồ khi trông thấy bọn rắn độc này kết bầy di chuyển cũng phải né sang một bên, không dám cản đường.
"Có lầm hay không, vừa thoát được cái huyệt động đen sì thì lại gặp bọn này." Diệp Bạch thầm kêu khổ, một quả cầu lửa bay vọt lên trời, lao thẳng vào bầy rắn đang trườn xuống.
Bầy rắn không kịp né tránh, lập tức có mấy con bị thiêu bỏng, rít lên thảm thiết rồi rơi xuống đất.
Hắn không muốn dây dưa với bọn này, sau khi ném ra hỏa cầu, chẳng thèm nhìn kết quả đã lập tức thả người phi đến thân cây ở bên cạnh.
Năng lực truy tung của rắn cạp long rất mạnh, loáng cái đã tìm thấy vị trí của Diệp Bạch. Trong con mắt hình tam giác phát ra cừu hận khiến người sởn tóc gáy. Từ trên nhánh cây cũ phi thẳng sang phía hắn.
"Mẹ nó thật đấy à." Diệp Bạch lập tức mở ra Linh Khí Tráo, một màn ánh sáng vô hình vô chất màu xanh lam xuất hiện, bảo vệ cho hắn. Linh Khí Tráo là một loại pháp thuật vô cùng thực dụng, có thể giảm lực công kích từ bên ngoài xuống rất thấp, hiệu quả phòng ngự cực tốt.
Mấy con rắn cạp nong xông lên trước tiên ngoác cái miệng rộng, phun ra nọc độc óng ánh màu xanh lục. Khi nọc độc tới gần Diệp Bạch thì bị Linh Khí Tráo bắn ngược ra, bắn tung tóe vào lá cây mọc bốn phía. Lá cây bừng bừng sức sống lập tức bị ăn mòn thành hắc thủy, ào ạt chảy xuống. Còn Linh Khí Tráo màu xanh lục vốn đang tỏa sáng rực rỡ chợt nhạt nhòa đi trông thấy.
Diệp Bạch rùng mình, rắn cạp nong màu đen trong vực sâu Lôi Lạc này còn lợi hại hơn bên ngoài ngoài. Tuy rằng một hai con không đáng lo nhưng nhiều như vậy thì Linh Khí Tráo nhất định không ngăn cản được, tuyệt đối là một con đường chết.
Nghĩ tới đây, hắn thay đổi sách lược, trời mới biết trên cây khác có còn bầy rắn độc hung tàn này hay không. Lửa vẫn không ngừng cháy, kiếm vẫn không ngừng gẩy. Sau khi dùng kiếm gẩy mấy con rắn trước mặt ra ngoài, Diệp Bạch liền nhảy vụt xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, hắn không dám rừng lại mà vội vã lao vào trong rừng. Chạy một hơi vài dặm đường cho đến khi không còn nghe tiếng "xì xì" thì hắn mới dám ngừng lại nghỉ ngơi một chút.
Diệp Bạch không dám chủ quan, lúc đầu hắn cứ tưởng chỉ cần dùng thần thức tìm kiếm trước là có thể thấy trước nguy hiểm. Bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là lỗ thủy điểm đậu hủ, một vật khắc chế một vật, trong giới tự nhiên, ắt có loài có thể trốn tránh thần thức. Mình không tìm thấy nó, nó lại có thể dựa vào bản năng để phát hiện ra mình.
Hắn than thở một hồi mới chui vào trong rừng, tìm kiếm một ít nhựa cây có mùi hương mãnh liệt rồi bôi vào người để che đấu mùi của bản thân.
Ở nơi không phân biệt được trời trắng đêm đen, tự hình thành một không gian này, Diệp Bạch không thể dùng tư duy thông thường để phỏng đoán tập tính của yêu thú, đành phải cẩn thận từng li từng tí, đi một bước nhìn một bước vậy.