Tatu cảm thấy lạnh cả người, thoáng nổi da gà. Anh hoảng loạn đứng lên, nhấc chân phóng tới cửa phòng, thiếu chút nữa đã đạp rơi cửa. Ai ngờ mới vừa chạy ra cửa liền nhìn thấy Lâm Gia mặc quân phục màu lam đẩy cửa khắc hoa Mộc Lan đi vào đình viện, anh chợt dừng bước chân lại.
Lâm Gia thình lình thấy trong nhà đột nhiên lao ra một bóng đen liền giật mình, nhìn kĩ mới thấy rõ là Tatu, mới thở dài một hơi, vừa bực mình vừa buồn cười: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Tatu, anh hoảng loạn cái gì thế? Làm em giật cả mình hà."
Tatu đứng trên bậc thang trước cửa thẳng tắp nhìn Lâm Gia, nghe được giọng nói dịu dàng thấy được nụ cười trên mặt của cô, sợ hãi lòng của anh mới dần dần bình tĩnh lại, thay vào đó là mừng rỡ.
Anh bước một bước dài chạy đến trước mặt Lâm Gia, ánh mắt đen láy mở to tròn, đôi môi mấp máy mấy cái, lắp ba lắp bắp nói: "Trong nhà không có...... một bóng người, anh...... Cho là em đã bỏ đi."
Lâm Gia nghe vậy không khỏi ngẩn ra, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Tatu, giống như là một con chó to sợ hãi bị chủ nhân vứt bỏ, nhất thời trong lòng vừa thương vừa yêu, vốn là trong lòng còn có ba phần tức, nhưng bây giờ tất cả đều tiêu tán hết.
Cô mím môi cười một tiếng, dắt tay Tatu đi vào nhà, khóa cửa lại rồi kéo anh vào phòng bếp, chỉ vào rau thịt quả tươi chất đống trên tấm thớt, cười nói: "Đồ ngốc, nếu là em mang đi, thế thì nhiều thức ăn như vậy là ai mua?"
Gương mặt tuấn tú của Tatu đỏ lên, gãi đầu ngượng ngùng cười lên. Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng: "Vậy bọn họ đâu? Tại sao đều không có ở đây?"
Lòng của Lâm Gia đột nhiên nhảy nhanh lên, nghĩ đến chuyện mình sắp làm cho anh, hai tai liền nóng lên: "Bọn họ...... Vừa vặn cũng nhận được nhiệm vụ, hôm nay không thể về."
Tatu nghiêng nghiêng đầu, nghi ngờ nói: "Mà anh nhớ hôm nay Ngân Hổ và Lier được nghỉ......"
Lâm Gia càng thêm chột dạ, gương mặt đỏ bừng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn giơ tay lên nện cho Tatu một cái, sẳng giọng: "Em lừa anh làm gì? Buổi sáng Ngân Hổ và Lier nhận được nhiệm vụ đặc biệt do cấp trên truyền xuống."
Tatu ồ một tiếng, cười ha hả gật đầu, ánh mắt thiết tha chăm chú mà nhìn Lâm Gia.
Nhìn chó to ngây ngốc trước mặt, Lâm Gia thầm than một tiếng, yên lặng tự động viên mình cố gắng lên. Không có gì cùng lắm thì cô chủ động, không phải chỉ là chủ động cùng anh làm cái kia thôi sao......
Chó chó Tatu quá xấu hổ quá già thực, cho dù được những đồng bạn thông cảm, trong lòng cũng quả thật vô cùng muốn cô, nhưng lại vĩnh viễn không thể da mặt dày chủ động được giống như Lannok và Ngân Hổ.
Cô thật vất vả mới nhờ được Dick kéo Ngân Hổ đi không để cho anh về nhà quấy rối, tranh thủ một ngày quý báu. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Minh kì ám kì nhiều như vậy, nhưng chó to vẫn là nhăn nhăn nhó nhó, có tặc tâm lại không có tặc đảm. Nếu cô không chủ động một chút, thì thời gian hạnh phúc của Tatu có thể sẽ lại bị trì hoãn vô kỳ hạn.
Lâm Gia đưa tay ôm lấy cổ Tatu, nhón chân lên hôn đôi môi đầy đặn của anh một cái. Cơ thể chó lớn chợt căng thẳng.
(nội dung phía dưới toàn bộ là H: bản tiếng trung bị cắt nên mình ko edit dc > <)