Tận Thế Đàn Thú

Chương 67.2

Lâm Gia nghe vậy liền mừng rỡ, lại chợt nhớ tới Dewey đang bị thương: "Vậy Dewey thì sao?"

"Cậu ấy ở lại thủ đô, phụ trách bảo vệ thượng tướng Rick."

Lâm Gia nhếch mày từ chối cho ý kiến, nếu Dewey biết anh phải ở lại một mình thì không biết sẽ nháo thành bộ dạng gì nữa, xem ra sáng mai cô phải tự mình tìm anh làm một chút "Công tác tư tưởng."

Dương Kiện lấy lại tinh thần, tiếp tục nói: "Bọn anh đã có được bằng chứng phạm tội không làm tròn trách nhiệm lạm dụng chức quyền của Laurence, tuy rằng hắn đã chết nhưng bộ chỉ huy tối cao vẫn triệt bỏ quân hàm của thượng tướng Laurence, cũng duyệt đề án cấp cho nhóm nửa thú thân phận hợp pháp."

Lâm Gia nghe vậy vui vẻ nói: "Nói như vậy bọn Dick sẽ có được quyền lợi ngang hàng với công dân?"

Dương Kiện nhìn đến bộ dạng vui cười của Nghiên Nghiên, trong lòng khẽ động, cơn buồn ngủ giảm bớt một chút, bất giác đưa tay nhéo mũi cô một cái: "Đúng vậy. Chờ đánh giặc xong, bọn Dick sẽ giống như em đều đạt được quyền công dân, không còn lo lắng bị con người ngược đãi hay đuổi giết."

Lâm Gia đẩy tay anh ra:"Nếu có thể như vậy thì không còn gì tốt hơn. Hy vọng chiến tranh có thể mau kết thúc, mọi người đều bình an trở về."

Lâm Gia ấn Dương Kiện ngồi trở lạ sô pha, hai tay đặt trên vai anh, cười nói: "Nhìn anh mệt như vậy, để em giúp anh mát xa một chút, xem như thưởng cho anh thế nào?"

Dương Kiện mở to mắt: "Mát xa toàn thân?"

Lâm Gia đưa tay chọc trán anh một cái, phỉ nhổ: "Này thì hoang tưởng! Để em mát xa cái đầu ngốc nghếch này của anh một chút mới được."

Dương Kiện ủ rũ nói thầm: "Haiz, so với Ngân Hổ, đãi ngộ của anh thật sự là quá thấp..."

Lâm Gia dùng sức mím môi không cho khóe miệng cong lên, làm bộ như không có nghe thấy anh nói, ngón tay dùng sức vừa phải xoa ấn ở huyệt vị trên da đầu cho anh. Dương Kiện thoải mái mà thở dài, nhắm mắt lại mắt ngửa đầu ra sau, bộ dạng hưởng thụ.

Mới xoa bóp được mấy phút, thân thể Dương Kiện bỗng nhiên nghiêng một cái, ngã vào trong lòng Lâm Gia. Lâm Gia bất ngờ không kịp phòng bị suýt chút nữa bị Dương Kiện đè lên, vội vàng đỡ lấy bờ vai anh, cúi đầu nhìn, không ngờ anh ấy lại ngủ gục.

Lâm Gia không biết làm sao lắc đầu, cẩn thận đặt anh nằm trên sô pha, đắp chăn lại. Lúc cô đang muốn đứng dậy rời khỏi thì tay đột nhiên bị nắm lấy, không đợi cô kịp phản ứng thì đã bị Dương Kiện kéo vào trong ngực. Dương Kiện xoay người đặt Lâm Gia ở trên người, hai tay gắt gao ôm cô, chân dài lại cuốn lấy chân cô.

Cả người Lâm Gia bị nhốt chặt trong lòng Dương Kiện, mặt dán vào lồng ngực nóng bỏng của anh, căn bản không tránh thoát được, không khỏi e thẹn phiền muộn vỗ vỗ sau lưng một chú, thấp giọng mắng: "Cái tên khốn này, anh dám giả bộ ngủ?!"

Dương Kiện nhắm mắt mỉm cười, cằm cọ cọ mái tóc trên đỉnh đầu Lâm Gia, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc cô, giọng buồn ngủ nặng nề nói: "Từ lúc chúng ta gặp nhau đến giờ, em chưa từng ở chung một mình với anh. Nhìn bọn họ cùng em ăn cơm, cùng em nói chuyện, thậm chí cùng em ngủ qua đêm, anh liền càng lúc càng không thể chịu đựng nổi..."

Lâm Gia nghe vậy chợt giật mình ngây ra, trong lòng có chút chua chát, nhất thời không biết phải nói cái gì mới tốt. Dương Kiện là một người đàn ông rất ưu tú, bất luận cô đi đâu cũng đều luôn đi theo bên cạnh cô. Không phải cô không hiểu tâm ý của anh mà là cô không biết rõ cảm giác của mình đối với anh.

Từ trước đến giờ mỗi khi hai người muốn tiến một bước thì đều sẽ bị chuyện này chuyện nọ trì hoãn. Thường xuyên bị công việc điều đi, thích ứng với hoàn cảnh làm việc mới, thành lập nhiều quan hệ với người ở môi trường đó... Làm việc cường độ cao và việc vặt trong cuộc sống hằng ngày đã làm cho quan hệ của hai người trước sau vẫn duy trì trạng thái trên tình bạn nhưng dưới tình yêu. Lâu dần, cô dường như đã quen với loại ở chung này, không hề nghĩ đến việc có muốn tiếp tuc phát triển hay không.

Lâm Gia thừa nhận khi đó mình đã bị Dương Kiện chiều hư, yên tâm thoải mái hưởng thụ anh chăm sóc và quan tâm, dần dần xem mọi việc anh làm trở thanh đương nhiên, rất ít nghĩ đến cảm nhận của anh. Kỳ thật, trong lòng cô hiểu rõ, Dương Kiện là đang luôn luôn chờ đợi cô hồi đáp.

Đang suy nghĩ, bên tai chợt truyền đến xúc cảm mềm ướt, Dương Kiện ngậm vành tai nhẹ nhàng mút, chóp mũi vuốt ve khuếch tai, ở bên tai cô nỉ non: "Đêm nay em ở lại với anh đi..."

Lâm Gia rũ mi mắt nhẹ giọng nói: "Anh có thể buông ra chút hay không, ôm chặt như vậy em hơi khó chịu..."

Dương Kiện than thở vài câu, hơi buông lỏng tay ra, bất quá bàn tay vẫn là nắm trên lưng Lâm Gia.
Bình Luận (0)
Comment