Tận Thế Đàn Thú

Chương 68.2

An Đức đứng trơ tại chỗ, cho đến khi trong phòng khách truyền đến tiếng rên rỉ của Pelle, anh mới thoáng từ trong mộng tỉnh lại vội vàng xông ra ngoài.

Pelle bị Roddy Elias đè lên ghế salon, quần áo bị xé rách, váy bị vén lên đến hông, hai chân thon dài sáng bóng bị tách ra hết cỡ. Roddy Elias đè lên trên người cô, phập phồng dùng răng nanh gặm nuốt vai cô điên cuồng bú mút cho đến khi chảy ra máu tươi. Hắn không đối đãi với Pelle không tàn nhẫn giống như những người phụ nữ kia, chỉ cắn một miếng nhỏ ở cần cổ Pelle, máu tươi liền từ trên vai cô chảy xuống.

Pelle ngửa ra phía sau nâng cần cổ lên phát ra tiếng rên rỉ, mi tâm nhíu chặt đôi mắt nửa, tròng mắt màu vàng nhạt sóng nước mênh mông, vẻ mặt vừa khổ sở lại thêm mấy phần vui thích. Roddy Elias nhanh chóng liến láp máu tươi chảy ra từ vết thương cô, động tác phía dưới càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt, mỗi một cái như muốn xuyên qua thân thể cô.

An Đức nhặt một băng ghế dài lên muốn đập lên người Roddy, Pelle lại đột nhiên mãnh liệt giãy giụa, cô cong người lên trợn to hai mắt, con ngươi chợt co rút lại thành một đường thẳng, chìa ra răng nanh bén nhọn bên môi, cánh tay nâng cao trong nháy mắt biến thành móng thú.

Gần như ngay trong khoảng khắc đó Roddy cũng biến thành hình dạng nửa thú, giữ vững lấy tứ chi Pelle không cho cô bắt được mình.

An Đức sững sờ mấy giây, chiếc ghế vung cao hung hăng đập vào Roddy. Cái ghế biến thành những mảnh vụn ngay trong không trung, ngay sau đó An Đức bị đập thật mạnh vào tường.

Máu từ trong miệng An Đức phun ra, xương cốt nội tạng giống như bị một hòn đá lớn đè ép, đau nhức ùn ùn kéo đến toàn thân. Anh vùng vẫy ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng tối trước mặt chỉ thấy một chiếc đuôi dài ve vảy trước mắt.

An Đức nhặt một băng ghế dài lên muốn đập lên người Roddy, Pelle lại đột nhiên mãnh liệt giãy giụa, cô cong người lên trợn to hai mắt, con ngươi chợt co rút lại thành một đường thẳng, chìa ra răng bén nhọn bên môi, cánh tay nâng cao trong nháy mắt biết thành móng thú.

Gần như ngay trong khoảnh khắc đó Roddycũng biến thành hình dạng nửa thú, giữ vững lấy tứ chi không cho cô bắt được mình.

An Đức sững sờ mấy giây, chiếc ghế vung cao hung hăng đập vào Roddy. Cái ghế biến thành những mảnh vụn ngay trong không trung, ngay sau đó An Đức bị đập thật mạnh vào tường.

Máu từ trong miệng An Đức phun ra, xương cốt nội tạng giống như bị một hòn đá to lớn đè ép, đau nhức ùn ùn kéo đến toàn thân. Anh vùng vẫy ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng tối trước mặt chỉ thấy chiếc đuôi dài ve vẩy trước mắt.

Sau mười ngày xuất phát từ thủ phủ, quân đoàn hai cũng giáp mặt với tư quân chủ lực của Roddy, trải qua ba ngày liên tục kháng chiến cực khổ, quân đội của Liên Bang cũng giành được thắng lợi, sau đó quân đội lựa chọn một cứ điểm trên mặt đất cách chiến trường không xa để nghỉ ngơi và hồi phục.

Nhóm nửa thú bị thương được bố trí một phòng trong một căn nhà trống trải.

Lâm Gia băng bó kỹ vết thương cho chú sói nhỏ Lier, dặn dò: “Trước khi vết thương tốt lên không được biến thân.” Lier kêu mấy tiếng bày tỏ sự bất mãn, anh cho là vết thương nhỏ như vậy không hề ảnh hưởng đến việc anh biến thân.

Lâm Gia sờ sờ long xù bên tai anh, nghiêm mặt nói: “Lier, đừng có tuỳ hứng. mặc dù anh có khả năng miễn dịch những con thú đó biến dị virus rất lợi hại. nếu biến thành người lực miễn dịch sẽ yếu đi rất nhiều, sợ rằng sẽ gây nguy hiểm.” Lier liếm tay Lâm Gia, ủ rũ cúi đầu nằm úp sấp trên mặt đất.

Ngân Hổ và Max mồi một bên nheo mắt lại khoé miệng cong lên kêu nho nhỏ, giống như đang cười nhạo Lier.

Lâm Gia xoay người trợn mắt lên với hai con thú: “Các anh cũng giống vậy, trước khi vết thương khỏi thì không được biến thành hình người.”

Ngân Hổ và Max cười không đứng lên, Max té trên mặt đất, đầu đặt trên móng trước, hai lỗ tai cụp vào sau, ánh mắt màu vàng kim tràn đầy uỷ khuất nhìn về phía Lâm Gia. Ngân Hổ ngẩng đầu lên, hai lỗ tai vòng tới vòng lui khua lên má, râu ria nhếch lên, cổ họng phát ra tiếng nháy kháng nghị.

Trong lòng Lâm Gia dao động nhưng trên mặt vẫn giữ vững uy nghiêm, nhịn cười nói như đinh chém sắt: “Không có thương lượng gì hết, đối xử như nhau. Em cũng phải đi nói với bọn Dick như thế.”

Ngân Hổ rên nhẹ một tiếng, bò lổm cổm đến trước mặt cô cọ tới cọ lui, đôi mắt xanh thẳm mở lớn, chớp chớp nhìn Lâm Gia. Không còn biện pháp nào khác, đôi chân đã bị thú dữ cắn bị thương, làm hại chú mèo lớn chỉ có thể nằm.

Lâm Gia sờ sờ đám lông mao trên cổ Ngân Hổ, nâng mặt anh lên hôn một cái: “Nghe lời, chỉ một hai ngày thôi mà. Giữ hình thú thì sẽ bình phục nhanh hơn.”Ngân Hổ thấy dùng nam nhân kế củng không có tác dụng gì cả, không thể làm gì khác bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Lâm Gia dọn xong hòm thuốc đi ra cửa, xa xa thấyDương Kiện và Hoffman đang cùng nhau nói chuyện, trên mặt hai người đều lộ rõ vẻ vui mừng. kam gia đi qua chỗ họ, Dương Kiện quay đầu lại nhìn cô, cười cười phất tay, vẻ mặt nhẹ nhàng trên mặt là nụ cười: “ Đây, Tiểu Gia.”

Lam gia bị lây vui vẻ của anh, mỉm cười: “Vui mừng như vậy có phải có tin gì tốt không?”

Hoffman nói: “Sau khi giải phẫu thi thể thú dữ phát hiện nội tạng bọn họ bị virut biến dị ăn mòn rất nhiều, hầu như toàn bộ đều bị rữa nát. Khó trách chiến dịch lần này có thể tiêu diệt đươc hết bọn họ.”

Dương Kiện nhìn thấy hòm thuốc trên vai Lâm Gia: Dạ Hoàng không có lừa tôi, bọn thú dữ này quả nhiên sẽ không trụ được lâu. Sau đó lại cười nói: “Không có bầy thú giúp đỡ, sức mạnh của quân đội Roddygiảm đi rất nhiều, có thể nói là chúng ta sẽ thắng lợi.”

Hoffman nhíu mày, hiển nhiên là không đồng ý cách nói của Dương Kiện: “Tôi phát hiện thấy bầy Zombie càng ngày càng tập kích chúng ta có quy luật, nhất là khi chúng ta phái tiểu đội đi làm nhiệm vụ cứu viện đều sẽ gặp nhóm Zombie, trong đó lại không thiếu những Zombie cao cấp. Bọn chúng hình như đã khôn hơn so với trước kia.”

Lâm Gia suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý của anh làRoddyElias đang tiến hành thí nghiệm đồng thời vừa biến dị thú vừa cải tạo những Zombie cao cấp.”
Bình Luận (0)
Comment