Lâm Gia nhìn đến ngây người hồi lâu, đứng yên ở cửa thật lâu không lên tiếng.
Corey cảm thấy có người đang nhìn mình, vừa quay đầu xem liền phát hiện Lâm Gia đứng ở cửa nhà bếp si ngốc nhìn mình chăm chú, không khỏi cười nói: "Em dậy rồi à, đã đói bụng chưa? Điểm tâm sắp xong rồi. Dương Kiện đang chỉ anh cách làm mì sốt tương của Trung Quốc, cậu ấy nói em rất thích ăn mì." Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô chăm chú, dưới ngọn đèn đội mắt nâu phản xạ ra hào quang nhỏ vụn, giống như vô số kim cương vỡ bay trong không trung.
Lâm Gia vẫn cảm thấy Corey có một chút huyết thống phương Đông, anh có tóc đen mắt nâu diện mạo cương nghị anh tuấn, ngũ quan có vẻ còn thâm thúy hơn Dương Kiện, đường cong góc cạnh có vẻ nhu hòa hơn đám Cain một chút, có thể nói là tổng hợp tất cả ưu điểm của đàn ông phương Đông.
Dại ra vài giây, rốt cục Lâm Gia cũng lấy lại tinh thần. Cô chớp chớp đôi mắt thật nhanh, cố gắng kéo thần hồn đã chạy khỏi xác trở về, vuốt bụng nói: "Em còn chưa xuống lầu đã nghe thấy mùi, thật sự rất đói bụng."
"Nếu không em ăn chút bánh mì lót dạ trước đi?" Corey lập tức buông dao ra, rửa tay sạch sẽ, lấy một ổ bánh mì đen từ trong túi giấy trên bàn ra.
Lâm Gia ngẩn ra, lúc này mới hiểu thì ra mì sốt tương là nấu riêng cho cô ăn, bột mì và thịt là đồ ăn mà bộ hậu cần cung cấp cho cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn người khác không có loại đãi ngộ này, cho nên chỉ có thể lại ăn bánh mì đen vừa lạnh vừa cứng.
Lâm Gia không muốn độc hưởng thức ăn, suy nghĩ chợt lóe, cười quơ quơ ngón trỏ: "Thật ra dùng bánh mì đen cắt nhỏ rắc vào sốt tương nấu lên ăn chung sẽ rất ngon."
Cô lấy rất nhiều bát từ trong tủ chén ra đặt lên bàn, năn nỉ Dương Kiện: "Anh múc vào mỗi bát một chút đi, để cho mọi người đều có thể ăn."
Corey vội vàng ngăn cản: "Sốt tương chỉ có một chút thôi, làm sao đủ để múc cho nhiều người như vậy. Loại thức ăn tinh tế này vốn chỉ cung cấp riêng cho phụ nữ ăn, đàn ông không cần ăn chút đồ này, không làm tăng cơ bắp cũng không đủ no."
Đôi mày thanh tú của Lâm Gia nhíu lại, cho tới cô bây giờ đều là phụ nữ độc lập từ cường, tuy biết rõ bảo vệ phụ nữ là quan niệm phổ biến của thế giới này, nhưng chỉ nghe người ta nói phụ nữ là sinh mệnh yếu ớt cần đàn ông che chở, còn trong lòng cô thì vẫn không thoải mái.
Nhìn thấy Lâm Gia hơi nhếch môi lên, Dương Kiện biết rõ tính tình của cô liền lập tức hiểu được suy nghĩ của cô lúc này, trước khi Lâm Gia kịp mở miệng anh đã vội vàng cướp lời cười nói: "Corey, nghe theo Tiểu Gia đi. Mỗi người ăn một chút, mọi người đều có thể nếm thử hương vị. Dù sao một mình cô ấy ăn cũng không hết nhiều như vậy."
Corey vội vàng nói: "Cũng được, nếu không dùng một phần nấu đậu canh. Bánh mì đen rất cứng, nếu không trụng qua nước sôi thì sẽ rất khó nuốt." Kỳ thật vừa rồi lời vừa ra khỏi miệng anh đã liền lập tức hối hận. Thời gian anh và Lâm Gia quen biết không ngắn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cũng coi như quen thuộc tính cách của cô. Lâm Gia không phải phụ nữ yếu đuối mà là còn có chút tư tưởng nữ quyền. Cô không thích bị người khác đối đãi như kẻ yếu, càng phản cảm đàn ông xem thường phụ nữ. Vừa nghe thấy câu nói tương tự như vậy, cô sẽ rất để ý.
Kỳ thật Corey nói như vậy bất quá là xuất phát từ thói quen chăm sóc phụ nữ chứ anh không hề xem nhẹ cảm giác của Lâm Gia.
Giờ phút này Lâm Gia cũng suy nghĩ lại, Corey là người tôn trọng cô nhất trong số những quân nhân, làm sao anh có thể có ý nghĩ khinh thường cô, là do cô quá mức mẫn cảm thôi, ngược lại có vẻ hẹp hòi.
"Thật đói bụng, Hổ muốn ăn cơm!" Ngân Hổ vừa bước xuống lầu liền đứng ngay giữa phòng khách lớn tiếng kêu đói.
Lâm Gia đoạt lấy thìa trong tay Dương Kiện, cười nói: "Để em múc cho, được không?"