( Vì thấy truyện có vẻ đang đi theo hướng truyền thống quá nên chương này xem như ngoại truyện, mong mọi người tiếp tục ủng hộ Lam Hỏa. ^.^)
9h a.m ngày tận thế thứ 5 tháng 1 năm 1...
Tần Thiên lại một lần nữa tỉnh dậy trong phòng thí nghiệm, nhưng hắn không thấy Ngưng Tiểu Lạc mà chỉ thấy bóng dáng tiến sĩ Ngưng mặc áo blue trắng đang không ngừng hí hoáy với các ống nghiệm. Tần Thiên đành lên tiếng gọi:
-Này, lão tiến sĩ.
Nhưng, tiến sĩ Ngưng vẫn không để ý đến hắn, tiếp tục nghịch các hóa chất trong tay. Tần Thiên khóe miệng hơi giật giật, kiên nhẫn gọi, giọng lớn hơn một chút:
-Tiến sĩ Ngưng...tiến sĩ Ngưng...
Không hề có chút tác dụng, tiến sĩ Ngưng động tác tay không ngừng vũ động, đem các chất trong tay pha trộn, liền mạch không chút dư thừa. Tần Thiên bực mình, nghiến răng gọi lớn:
-Ngưng, Thế, Dân!!!
Tiến sĩ Ngưng bây giờ mới nghe thấy có người gọi mình, ông giật mình, ống nghiệm trong tay tuột ra. Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, chất lỏng màu xanh bên trong ống nghiệm rơi tung tóe. Gương mặt tiến sĩ Ngưng lóe lên vẻ hoảng sợ, lập tức co chân...chạy về hướng cửa phòng thí nghiệm.
Sau đó, "BÙM!!!" một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, khói bốc nghi ngút, tiến sĩ Ngưng không ngừng lau mồ hôi hột. Bỗng nhớ đến tiếng gọi vừa rồi, ông giật mình:
-Ai da~ lỡ bỏ quên hắn rồi. Thôi bỏ đi, tên nhóc Tần Thiên da dày thịt béo, chút lửa quét qua chắc không sao đâu...
Đúng thật là Tần Thiên không sao thật, đều nhờ tấm kính cường lực ngăn cản lực xung kích của vụ nổ nên hắn mới có thể bình an nằm đây. Nhưng giờ tấm kính đáng thương kia cũng đã vỡ thành bột phấn. Trong lòng lạnh run, gương mặt vốn anh tuấn giờ đã đen như đít nồi. Tần Thiên tức giận nhìn phương hướng tiến sĩ Ngưng chạy đi:
-Lão già chết tiệt!
Như cảm nhận được Tần Thiên đang chửi thầm mình, Ngưng Thế Dân bình tĩnh nói vọng vào:
-Ai~ đó là do ngươi khiến ta giật mình, đáng lẽ ta nên mắng ngươi làm hỏng thí nghiệm của ta mới đúng.
Đúng lúc này, Ngưng Tiểu Lạc từ trong nhà chạy qua phòng thí nghiệm (phòng thí nghiệm được xây dựng ở trong sân sau nhà Ngưng Tiểu Lạc). Nàng vừa mới bước vào đã lo lắng hỏi:
-Cha, Diệp ca, có chuyện gì vậy?
Tiến sĩ Ngưng tỉnh bơ nói:
-À, không sao, không sao, nương ngươi đâu?
Ngưng Tiểu Lạc nghe vậy thì giọng nói nhiều thêm một phần tức giận:
-Nương đang giúp các người giải quyết tang thi bị thu hút đến a.
Sực nhớ đến "Diệp Thiên", Ngưng Tiểu Lạc nhìn quanh. Không thấy hắn đâu cả, vội hỏi Ngưng Thế Dân:
-Cha, Diệp Thiên đang ở đây vậy ạ?
-Ừm, ở bên trong...
Đầu Ngưng Tiểu Lạc ong lên một tiếng, nàng hoảng hốt chạy vào bên trong phòng thí nghiệm đang bốc lên từng đợt khói trắng.
-Diệp ca, anh có sao không?
Bên ngoài giọng tiến sĩ Ngưng vẫn tiếp tục vang lên:
-Lạc nhi, hắn không sao đâu, lo cho papa đi, Lạc nhi à~
Ngưng Tiểu Lạc không quan tâm đến lời Ngưng Thế Dân, một mực xông vào. Vừa mới đặt chân vào trong, Ngưng Tiểu Lạc bị sặc khói ho sặc sụa nhưng khi nhìn thấy tấm kính cường lực vốn chắc chắn nhưng giờ đã tan thành từng mảnh, đủ thấy uy lực của vụ nổ tuyệt đối không bình thường. Ngưng Tiểu Lạc sợ hãi nhìn bóng người đang nằm bên trong:
-Diệp ca!!!
Tần Thiên nghe thấy giọng của nàng, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, trở lại vẻ lạnh lùng như trước, ngắn gọn nói:
-Không sao.
Nhưng trong lòng Tần Thiên sớm đem 18 đời tổ tông Ngưng Thế Dân ra mắng một lượt. Ngưng Tiểu Lạc không biết suy nghĩ của "Diệp Thiên", nàng nghe hắn nói vậy thì không tin lắm:
-Làm sao có thể không sao chứ, để Tiểu Lạc đưa huynh ra ngoài.
Tần Thiên nói thầm trong đầu "Cô làm sao có thể đỡ nổi được ta chứ". Ai ngờ, phốc một cái, Ngưng Tiểu Lạc đã có thể nhấc bổng hắn lên. Nàng như đọc được suy nghĩ của Tần Thiên, xấu hổ nói:
-Cha từ lúc ta còn nhỏ đã cho ta dùng rất nhiều thuốc tăng cường sức khỏe, ông nói không muốn ta gặp nguy hiểm...
Nàng vốn có sức lực hơn người nên lúc giao tranh với gấu biến dị lại không thể tạo ra một vết thương cho nó khiến nàng rất phiền lòng.
Sau đó, một tình huống quỷ dị xảy ra: từ trong làn khói trắng, 2 bóng người xuất hiện, một nam một nữ. Trong trường hợp này, thường là người nam bế người nữ, cõng người nữ, dìu người nữ,...nhưng trường hợp trước mắt này lại hoàn toàn đi theo một hướng ngược lại: Người nữ yếu đuối kia lại khiêng người nam như khiêng một bao cát!
Tần Thiên trong mắt lại thêm một tầng tức giận pha lẫn...xấu hổ, trong đầu lại đem 18 đời nhà Ngưng Thế Dân ra điểm danh lại lần nữa.
Tiến sĩ Ngưng không quan tâm đến người đang bị băng bó khắp người kia, chỉ nhìn con gái, đau lòng nói:
-Lạc nhi, tiểu tử này không chết được, sao con có thể dìu nổi hắn chứ? Mau bỏ xuống, bỏ xuống.
Ngưng Tiểu Lạc lườm người cha kia, không thèm quan tâm đến ông nữa, "vác" Tần Thiên vào trong nhà, đặt hắn yên vị trong phòng giành cho khách. Tần Thiên xấu hổ muốn tìm một lỗ chui vào, một kẻ sớm đứng trên cao như hắn mà hôm nay lại để một cô gái cõng, nếu để người trong giới biết thì chắc chắn dù chết hắn cũng là câu chuyện cười được kể lúc trên bàn ăn! Nhưng mặt Tần Thiên quá dày, tỉnh bơ nói:
-Cảm ơn.
Ngưng Tiểu Lạc xua tay:
-Không không, là lỗi của cha em, Diệp ca không cần như vậy.
Đang định thâm tình một lát với Tần Thiên thì cửa phòng mở ra, Ngưng Thế Dân chậm rãi bước vào, nghiêm túc nói:
-Lạc nhi, cha có chuyện quan trọng muốn nói với "Diệp Thiên". Chẳng phải nương con đang giết tang thi sao? Mau đi giúp nương đi.
Ngưng Tiểu Lạc tức giận nhìn cha nàng đang cười đến đáng khinh, cắn răng, lưu luyến một lúc rồi mới không đành lòng rời đi. Ngưng Thế Dân thấy vậy, cảm thán:
-Ai~ con gái lớn không thể giữ nha, tiểu tử ngươi thật tốt số.
Tần Thiên lạnh lùng nói:
-Việc chính!
Tiến sĩ Ngưng nghe vậy, bĩu môi:
-Được rồi, được rồi, người trẻ bây giờ thật không đủ kiên nhẫn.
Lại nói tiếp:
-Hôm nay, có phải ngươi cảm nhận được một nguồn năng lượng trong cơ thể?
Tần Thiên gật đầu, quả thật, hắn cảm nhận được một nguồn năng lượng như vậy. Tiến sĩ Ngưng hài lòng:
-Tốt! Ngươi hãy thử dồn nguồn năng lượng đó vào đầu một ngón tay xem nào.
Không phản đối, Tần Thiên quả thật giơ một ngón tay lên, dồn năng lượng vào đó. Là ngón giữa (F*CK -.-III). Ngưng Thế Dân thấy vậy chỉ cười khan một tiếng.
Sau đó, một hiện tượng kì dị xảy ra...
.
.
.
Hết