Edit: Lymiu
Beta: Sakura
“Ồ, cậu cũng đã nhìn ra à, ít nhất còn không có ngốc đến trình độ kia nha.”
Buổi tối hai người Đường Nhược, Phan Hiểu Huyên ngồi trên mặt đất: “Hiểu Huyên, cám ơn cậu.”
Phan Hiểu Huyên nói: “Không cần cám ơn tớ, tớ không có làm gì, ngược lại là Tiểu Bạch nhà cậu như vậy, chẳng lẽ cậu không lo lắng chút nào?”
Đường Nhược nói: “Lo lắng cái gì, anh ấy sẽ thay lòng đổi dạ? Hay lo lắng cho mình sẽ hoa tàn ít bướm?”
Phan Hiểu Huyên nói: “Không phải tớ muốn châm ngòi, nhưng cậu phải hiểu rõ trong tình huống này. Tình yêu nó vốn rất mơ hồ, nó có thể khắc cốt ghi tâm cũng có thể rất vớ vẩn. Tận thế về sau, hôn nhân không có được bảo đảm cho nên cậu phải trông giữ Tiểu Bạch nhà cậu càng cẩn thận càng tốt.”
Đường Nhược lên tiếng: “Được.”
Phan Hiểu Huyên thấy cô vẫn không để ý việc này, không khỏi thở dài: “Cậu ah, có đôi khi năng lực lý giải đặc biệt tốt, có đôi khi lại dại dột quá, cậu sẽ bị Tiểu Bạch ăn đến sít sao mất thôi.”
Đường Nhược cười rộ lên: “Thế cũng chẳng sao.”
“Ừ, tớ biết rõ cậu rất hưởng thụ bị Tiểu Bạch ăn gắt gao đấy… Ai, khi đó thấy cậu triển lộ vẻ nữ vương lạnh lùng với Tô Tiêm Ảnh thì tớ cảm thấy cậu khi đó thật sự rất oai, ‘Như vậy hai ta tuyệt đối không gặp nhau, tôi nhất định sẽ theo dõi cô lên Thiên đường’ không biết cậu lấy mấy câu đó từ đâu nhưng lúc ấy tớ thật sự sốc, nghĩ đến cậu muốn phản công rồi… Nào biết đâu rằng ngày hôm sau cậu đã mất vương miện…”
Đường Nhược nghiêng đầu tựa trên bờ vai Phan Hiểu Huyên, nghe cô ấy nói cằn nhằn liên miên, nhìn lên bầu trời đầy sao, mãi luôn mỉm cười.
Cuộc đời dài đằng đẵng, có nhiều người đi cùng cô.
Tình yêu, tình bạn, tình thân…
Ở kiếp này cô có được tất cả.
Cô không cần nằm ở trên giường bị người thương hại, cô có thể đứng dưới mặt trời tùy ý thoải mái.
Có thể chạm tay đến cái đẹp.
Đối với Bạch Thất, cô chưa từng lo lắng qua, chưa từng nghĩ đối phương sẽ thay lòng đổi dạ, cũng chưa từng lo lắng mình sẽ mất gì.
Mặc dù cô hãm trong tình cảm, nhưng cô không có lo được mất, Bạch Thất khiến cô có cảm giác an toàn mà không cần nghiệm chứng.
Cô không cần đi chứng minh Bạch Thất có yêu cô không, tình cảm của cô có đúng người không, còn có trung thành kia, cô không cần đi chứng minh.
Cô cũng luôn luôn biết, Đường Nhược được Bạch Thất ghi ở trong lòng, nâng ở trên lòng bàn tay.
Đường Nhược quay đầu lại nhìn Bạch Thất ở phía xa.
Nụ cười kia càng tươi rói.
Cái kiểu hạnh phúc ‘Xoay người một cái, có thể trông thấy người’, cô thật sự, thật sự rất thỏa mãn.
4000 người oanh oanh liệt liệt đi tới nhà máy điện hạt nhân, ban ngày lái xe đánh Zombie, buổi tối hạ trại đánh con muỗi đánh Zombie, như vậy đi ba ngày mới tới nhà máy điện hạt nhân cách đó không xa.
Ngày đó, buổi chiều rốt cục đến cửa đường hầm.
Vệ Lam cầm kính viễn vọng nhìn nhìn: “Có phải qua đường hầm là đến?”
Vốn kế hoạch là qua đường hầm cắm trại, buổi sáng hôm sau để cho binh sĩ cùng nhóm dị năng giả bắt đầu liền đi thu phục nhà máy điện hạt nhân.
Dị năng giả tốc độ đi tìm hiểu tình hình trước tới báo cáo nói: ” Đường hầm có rất nhiều đá chèn, đoán chừng đoàn xe không đi thẳng qua được.”
Vệ Lam nói: ” Dị năng giả hệ Thổ không chuyển đi được sao?”
Vì vậy anh ta nghĩ đến đội Bạch Thất.
Bọn người Hồ Hạo Thiên đi theo phía sau xe quân Vệ Lam, chính là nói với đội bọn họ đấy.
Vệ Lam nhìn bọn hắn rồi từ trên xe bước xuống, đi tới.
Trực tiếp đi gõ cửa xe, đợi Hồ Hạo Thiên hạ kính cửa xe xuống, Vệ Lam đi thẳng vào vấn đề nói: “Các anh đi trước thử xem có thể chuyển đá trong đường hầm ra được không, tôi đi tập chung các dị năng giả hệ Thổ.”
Hồ Hạo Thiên gật đầu: “Tính phí như thế nào?”
Vệ Lam: “…”
Không chiếm lợi thì sẽ chết sao!
Đền đáp quốc gia, hiểu hay không, hiểu hay không!
Hồ Hạo Thiên nói: “Lúc trước anh đã nói muốn trả thù lao mà? Anh mới cho một khẩu súng, chắc chắn là không đủ.”
Hơn nữa cũng là bởi khẩu súng kia!
Chính cây súng kia xuyên khủng tường nhà mình!
Coi như Bạch Thất là thủ phạm thì Vệ Lam chính là người cung cấp công cụ phạm tội.
Chung tội!
Vệ Lam: “Đây cũng là trong phạm vi nhiệm vụ.”
Hồ Hạo Thiên lắc lắc tay nói: “Vệ thiếu, đây là thêm vào nên đương nhiên muốn thu phí bổ dung.”
Không vét sạch anh ta thì tôi không họ Hồ!
Vệ Lam đen mặt nói: “Trước ký sổ, trở về lại tính toán.”
Hồ Hạo Thiên đã hài lòng, đi xuống xe tới nói đội mình đi qua: “Chúng ta đi dò xét dò đường, khiêng dọn đá.”
Đối với bọn họ đoàn đội hợp lực cùng nhau mà làm, Vệ Lam vẫn rất sợ hãi thán phục đấy, chuyển đá mà thôi, vậy mà lại là một đội người đi làm.
Cho dù ở trước tận thế, mình tổ chức đội đều không có đoàn kết như vậy, huống chi, bây giờ còn là sau tận thế.
Sau tận thế, thái độ nhà ai quét tuyết nhà đó.
Đoàn xe đi đến trước cửa đường hầm.
Bên trong tối om như mực.
Lưu Binh lui ra phía sau hai bước nói: “Tôi tuyên bố trước, tôi sợ tối, không nên gọi tôi đi vào dò đường.”
Đường Nhược nhìn Bạch Thất, nhỏ giọng nói cho anh biết: “Hình như bên trong có một loại động vật.”
Bạch Thất cúi đầu nói: “Là con gì?”
Đường Nhược không biết, loại sinh vật này, xem rất kỳ quái, cô cảm giác mình cũng chưa từng gặp qua, hình dung không nổi: “Chỉ có thể nói là ở trên đỉnh đường hầm, hơi giống con dơi một tí.”
Bên kia, Hồ Hạo Thiên tiện tay dời một tảng đá lớn trong đó, xoay đầu lại hướng Vệ Lam hô: “Rất nhẹ nhàng, bảo hệ Thổ tới đi.”
Vệ Lam gật gật đầu, bảo sĩ quan phụ tá tập kết các dị năng giả hệ thổ.
Bên này Hồ Hạo Thiên đang đợi ba người dị năng giả hệ Thổ vận chuyển đá, để mọi người đi vào bên trong.
Bạch Thất đã biết rõ bên trong có cái gì, khẳng định cũng không có khả năng một mình lại để cho Hồ Hạo Thiên theo ba người dị năng hệ Thổ đi vào.
Đều đi theo phía sau bọn họ tiến vào.
Dị năng bọn họ mạnh hơn người khác rất nhiều, rất nhanh đãxâm nhập đường hầm hơn 100m.
Người phía sau tất cả đều cầm đèn pin và đèn năng lượng mặt trời ra.
Vào sâu hơn 200 m, đột nhiên trong bóng tối bay ra một đống vật biết bay.
“Cái gì đó!” Lưu Binh kinh hãi, bụm lấy đầu liền lập tức chạy ra sau, trốn ở sau lưng mọi người.
Bạch Thất va Điền Hải tay mắt lanh lẹ, ném ra rất nhiều băng tinh cùng với lôi cầu về phía đống vật kia.
Lập tức, rất nhiều vật thể màu đen rơi xuống.
Trên người bọn họ đều được Đường Nhược dùng tinh thần lực ‘Khóa’ lấy, nên cũng không có chuyện gì.
Vật thể màu đen rớt xuống, mọi người mới nhìn rõ cái này là vật gì.
Liền như Đường Nhược hình dung, là con dơi.
“Bà mẹ nó, tiến vào động dơi rồi.” Lưu Binh nói.
“Đây là con dơi ấy ư, thể tích vô cùng lớn, cái cánh kia, giống ư?” Phan Hiểu Huyên nhìn mấy thi thể kia.
Hồ Hạo Thiên cầm đèn pin chiếu lên đỉnh đường hầm, thế nhưng tất cả con dơi đen kịt từ phía trên bay xuống.
“Bà mẹ nó, đi mau…” Hồ Hạo Thiên hướng không trung thả một cái tường đất, rồi dẫn đầu thối lui.
Một chùm ánh sáng khiến con dơi mở ra chế độ quần công.
Trong tay Bạch Thất bắn ra lưỡi băng hoa sen trắng, Điền Hải cũng dùng hai gậy sét để tạo ra những cú sốc điện.
Tất cả dị năng giả hệ công kích trong đoàn xe đều dùng sức đánh con dơi.
Ngoại trừ hệ Lôi của Điền Hải vẻ mặt đẹp mắt còn các hệ khác chỉ có một màu.
Chỉ một màu thì một màu nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng.