“ Còn một nhóm ở đây.” Phan Đại Vĩ dùng dây leo trói đám zombie lại, sau đó nói : “ Tiểu Bạch có thể thông qua dây leo của tôi trực tiếp làm đóng băng chúng không? ”
Bạch Thất gật đầu: “ Để tôi thử.”
Hồ Hạo Thiên nói: “ Vậy còn cát thì sao?”
“ Cát thì không được rồi.” Phan Đại Vĩ đem dây leo của mình thành tấm lưới lớn bao lấy đám zombie đang tiến tới.
Đường Nhược tiếp tục phóng tinh thần lực rồi tiếp tục phóng ra lượng nước lớn: “ Dùng nước mới được.”
Phan Hiểu Huyên thấy cô ấy nói vậy, lập tức từ không gian của mình lấy mấy cái chậu đựng nước
Đường Nhược xuất ra lượng nước đưa vào trong chậu
Mọi người liền lấy nước tát vào đám zombie.
Tuy nước của Đường Nhược rất là quý nhưng hiện tại đang nguy hiểm tới tính mạng, giờ tạt nước trước rồi tính sau.
Băng với nước vốn là một nhà, đám zombie bị dính nước khiến cho uy lực đóng băng càng cao.
Có thêm nước thì lôi điện của Điền Hải càng thêm lợi hại.
Bọn zombie từng con một ngã xuống
Nhưng mọi người cũng không dám nới lỏng tinh thần, tất cả đều căng thẳng cố gắng đem mọi người tới trạm xăng an toàn.
Bầu trời ngày càng tối, vô số ngôi sao hiện lên phá vỡ bóng tối, bầu không khí ban đêm oi bức, trong không khí lan tỏa cảm giác sầu não và áp lực.
Đêm nay không có gió, con đường dài vô tận chỉ thấy đóa hoa bạch liên màu trắng xóa của Bạch Thất
Sau từng thi thể zombie ngã xuống, thì đằng sau lai có những con zombie khác dẫm lên thi thể mà tiến tới …
“ Phía trước có nhà ở!” Lưu Binh hứng phấn nói, lập tức điều khiển xe chạy về hướng đó.
Thấy được “ Hi vọng” mọi người càng cố gắng hết sức mở đường cho xe chạy về phía trước.
Ba di năng hệ Thổ chặn phía sau xe.
“ Mau nhanh … nhanh …” Phan Đại Vĩ thúc giục, mấy dây leo không ngừng quét lấy mấy con zombie.
Lưu Binh dùng sức đạp ga xông về phía trước ….
“ Tường, nhanh tường …”
Cuối cùng sau vài phút, mọi người đã vào trạm xăng.
“ Giết nhanh, giết hết chúng …”
Trạm xăng không có cửa không có tường nên mọi người nhất thời không xuống xe, đứng lại trong xe tiếp tục phóng ra di năng, giải quyết hết bọn “ theo đuôi”
Đi đường ngắn ngủi chỉ có hai giờ, mà bọn họ không biết giết hết bao nhiêu con zombie rồi,di năng tiêu hao gần hết, mỗi người chỉ dựa vào nghị lực mà kiên trì thôi.
Sau khi giết hết bọn zombie thì mục tiêu kế tiếp của bọn họ là siêu thị mini kế bên tram xăng dầu.
Bạch Thất và Điền Hải có dị năng cường đại nên kiên trì lâu hơn một chút, hai người ở phía sau yểm trợ, cho mọi người tiến vào trước.
Cửa thủy tinh của siêu thị sớm đã bị phá hư, bên trong bừa bộn không còn tí đồ ăn nào, không chỉ không có đồ ăn mà cả khay chứa đồ cũng không có.
Không biết có phải là đám người trong thôn trang lấy đi hay không,.. tất cả đều nằm ngoài phạm vi quan tâm của bọn họ rồi, mà phải nhanh chóng giải quyết bọn zombie bên trong.
Sau đó Phan Đại Vĩ dùng dây leo quấn quanh mấy thi thể zombie rồi quăng ra ngoài.
Bạch Thất cùng với Điền Hải đi vào, Hồ Hạo Thiên cùng ba người dùng đất bao quanh phía ngoài.
Sau khi được an toàn, mọi người đều mệt mọi ngồi xuống đất.
Bây giờ chỉ cảm thấy thở thôi cũng là loại xa xỉ.
Ngoài trừ lần zombie triều ở thành phố A ra thì mọi người chưa từng tiêu hao dị năng nhiều như vậy.
Làm cho tinh thần họ căng cứng, huyết nhục bay tứ tung.
Chỉ có người không sử dụng dị năng như Phan Hiểu Huyên và Dương Lê còn có sức lấy ra mấy cái đèn dùng năng lượng mặt trời, sau khi thắp đèn điện rồi lần lượt phân phát nước cho mọi người.
Đường Nhược xuất ra quá nhiều tinh thần lực, không còn sức để nói mà trực tiếp lấy nước ra.
Mọi người lấy nước ấm từ Phan Hiểu Huyên.
Nhưng mà mọi người vừa uống ngụm nước thì thấy ly nước trong tay Đường Nhược rớt xuống, thấy cô ôm lấy đầu ngồi xổm xuống.
“ Chị!” Điền Hải ngồi bên cạnh, thấy Đường Nhược như vậy liền ném ly nước, đưa tay đỡ lấy cô:” Sao vậy, đầu chị lại đau sao?”
Lúc trước khi ở biệt thự bọn họ tập thử di năng, cậu đã thấy rất nhiều lần bộ dáng dị năng bị hao tổn của Đường Nhược, nên biết chuyện gì xảy ra với cô.
Vào lúc đó Đường Nhược sẽ vứt bỏ hết chăn mền, nhưng không có bộ dáng rất thống khổ này.
Rất nhanh cậu nhớ tới lúc ngất xỉu của cô khi ở công ty khoa học kỹ thuật Lam Quang, thì càng thêm lo lắng: “ Chị.”
Đường Nhược đầu đau như muốn nứt ra, không nghe thấy gì hết, chỉ ôm lấy đầu không ngừng run rẩy.
Khoảng khắc tiếp theo cô liền rơi vào vòng tay quen thuộc ấm áp.
Bạch Thất ôm chặt lấy cô, nói với Hồ Hạo Thiên : “ Nhanh, cách xa chúng tôi ra.”
“Oh Oh.. được!” Người trấn định như Hồ Hạo Thiên cũng luống cuống, anh chưa qua giờ nhìn thấy bộ đang thống khổ của Đường Nhược, lập tức run ray, nước rơi xuống tay anh.
Nhưng anh cũng không để ý, trực tiếp vung tay tạo thành bức tường.
Do sức lực tiêu hao quá nhiều, anh vung tay ở chỗ trống phía kia nhưng lại không hiện lên cái gì.
“ Nước, cho anh nước.” Hồ Hạo Thiên hét to với Dương Lê
Dương Lê cũng luống cuống tay chân.
“ Tiểu Nhược..” Phan Hiểu Huyên chưa từng thấy bộ dạng này cô ấy bao giờ, muốn đi qua đỡ lấy cô, nhưng Bạch Thất trực tiếp ôm cô ấy né tránh.
Nhìn sắc mặt buồn phiền của Bạch Thất, Phan Hiêu Huyên cũng không dám đưa tay ra nữa, chỉ đứng nhìn Đường Nhược đau khổ đưa tay ôm đầu,nằm trong lòng Bạch Thất : “ Tại sao cô ấy tiêu hao dị năng lại trở thành như vậy, những người khác đều không bị,”
Những người khác khi tiêu hao dị năng chỉ cần bổ sung tinh hạch và nước là được.
Hai tay Bạch Thất ôm lấy Đường Nhươc, đưa cằm dán lên trán của cô ấy:“ Không biết, tôi cũng muốn biết là tại sao.”
Quả nhiên lần này anh quá sơ xuất,lần trước anh đã chứng kiến một lần rồi, nhưng trong lòng anh lại không cảnh giác.
Phan Hiểu Huyên nhìn vẻ mặt trấn định của Bạch Thất nhưng tay anh lai run rẩy, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy áo của Đường Nhược.
Vì vậy, Phan Hiểu Huyên biết rõ Bạch Thất đang rất lo lắng.
Đến chính mình còn lo lắng huống chi là tình cảm của bọn họ, Đường Nhược đặt niềm tin vào Bạch Thất vô điều kiện.
Còn Bạch Thất yêu cô ấy đến tận xương.
Cô nhanh chóng mím môi quay về phía sau kêu lên : “ Nhanh! Các người đang làm gì đó!”
Hét xong, cô thấy mặt mình đầy nước mắt.
Buổi sáng nay đối diện những tình cảnh ấy thì cô cũng không có khóc, nhưng mà giờ thấy dị năng của Đường Nhược bị tiêu hao thì cô lại khóc.
Sau khi Hồ Hạo Thiên uống xong nước, bọn người Dư Vạn Lý cũng uống xong cùng đứng lên xây bức tường.
Bức tường từ từ cao lên ngăn chặn bọn họ cùng với mọi người.
Mọi người cho rằng hai người bọn họ không muốn cho người khác nghe cuộc nói chuyện của mình nên cố gắng hết sức làm bức tường cao dày hơn.