Mạnh Nhiên muốn pha cho mấy người ly trà nhưng hiện tại đoàn đội của anh ngay cả nước cũng không mua nổi.
Mạnh Nhiên lục tủ tìm kiếm một chút nhưng tất cả đều trống không, ngay cả gián biến dị cũng chẳng thèm chui vào.
Dưới cái nhìn cổ quái của 11 người đoàn đội Tuỳ Tiện, Mạnh Nhiên gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nhưng vẫn rất thẳng tanh: “Thật xin lỗi, trong nhà hết nước rồi, mọi người thông cảm vậy.”
Mọi người đến giờ mới hiểu ra, Mạnh Nhiên đi đi lại lại như vậy là để tìm nước pha trà, Hồ Hạo Thiên khoát khoát tay: “Sao cậu không nói sớm là mình không có nước pha trà?”
Đoàn đội của bọn họ có không gian, muốn cái gì mà chẳng có.
Cứ tưởng Mạnh Nhiên loay hoay đi tìm bản đồ kho hàng hay cái gì đó.
Mà ngay cả bản đồ kho hàng đoàn đội Tuỳ Tiện của bọn họ cũng có thể lấy ra cả đống ý chứ.
Những người khác không muốn ở lại trong căn hộ thiếu thốn này phân phát sự đồng cảm, vì vậy cả đám người để Bạch Thất dẫn đầu, ùn ùn đi ra ngoài hết chỉ để lại Hồ Hạo Thiên và Phan Đại Vĩ tìm hiểu tin tức.
Bạch Thất và Đường Nhược lên lầu 8 tìm Phương Thanh Lam, những người khác cùng Chu Minh Hiền đi tìm cửa hàng có mặt tiền tốt.
Phân công công việc hợp lý là nguyên tắc làm việc có hiệu suất.
Đêm qua Bạch Thất có tìm Phương Thanh Lam nhưng hôm qua có chút vội vàng, ngoại trừ hỏi thăm về Phạm Vân Giang thì cũng không hỏi về thứ khác.
Thời điểm hôm nay ra ngoài, Đường Nhược đã biết việc Bạch Thất sẽ đi tìm Phương Thanh Lam nên túi đeo đã nhồi đầy đồ ăn vặt.
Xem ra Phương Thanh Lam sinh hoạt rất thoải mái, căn hộ 802 so với căn hộ của đoàn đội Hồng Trần thì tốt hơn nhiều.
Đối phương hôm qua gặp Bạch Thất cũng biết hôm nay anh lại sẽ đến tìm mình, vì thế đã sớm lấy cớ đuổi bạn cùng phòng đi rồi.
Mời hai người đi vào, Phương Thanh Lam rót cho họ hai chén trà xanh.
Ngay từ đầu tận thế, những người tinh mắt đã sớm biết tỉ giá trao đổi nên đã sơm tìm cách nâng giá. Hôm nay nhìn hai tách trà trên bàn cũng có thể thấy được sinh hoạt của Phương Thanh Lam rất tốt.
“Anh Bạch, ý kiến của anh thực sự rất tốt, tôi phải cho anh thêm điểm cộng mới được.” Phương Thanh Lam nhớ lại việc hai tháng trước, cả người có chút phấn chấn: “Trước kia tôi không dám trực tiếp ra ngoài tung tin đồn, mỗi ngày nửa đêm đều vụng trộm đi dán giấy lan truyền tin đồn…”
Loại chuyện bát quái cá nhân này quản nhiên được lan truyền nhanh như gió.
Về sau còn có nhiều người đục nước béo cò bổ sung thêm thông tin.
Phương Thanh Lam vốn là dị năng giả tốc độ, đối với việc đi dán giấy để tung tin đồn vô cùng lưu loát, động tác nhanh như gió không để lại chút dấu vết.
Lúc đầu nhà họ Chu cũng không coi đây là việc lớn, đợi đến lúc biết được tin bát quái này là chỉ cây dâu mà mắng cây hoè (tức là tin xấu về người khác nhưng thực ra là để chửi mình) thì đã qua một tháng.
Chuyện này nhà họ Chu biết thì cao tầng trong căn cứ đương nhiên cũng biết.
Giờ đã là tận thế, tầng lớp thượng lưu, giới cao tầng cả nước hầu như đều ở một chỗ, quan hệ vô cùng phức tạp, nhà họ Chu muốn một tay che trời đem chuyện này đè xuống là điều không thể nào.
Phương Thanh Lam nói đến khô cả miệng lưỡi, trong lòng có chút xúc động. Được quý nhân tương trợ nên mới có cuộc sống như ngày hôm nay. Tuỳ tiện bịa một câu chuyện mà được nhiều người hưởng ứng như vậy. Nước miếng Phương Thanh Lam văng tung toé (ý bảo anh nói nhiều), đến Đường Nhược cũng phải cảm khái. Dựa vào nội dung cuộc trò chuyện với Phương Thanh Lam, cô còn cho rằng người này nói hai ngày hai đêm khéo khi cũng chưa hết chuyện.
Vì có thể sớm được về nhà ăn trưa, Đường Nhược gãi gãi lòng bàn tay Bạch Thất, ra hiệu cho anh kêu người đối diện nói nhanh lên.
Bạch Thất cười nhẹ, đảo mắt nhìn Phương Thanh Lam, nghe lời Đường Nhược lái sang chuyện khác: “Nhà họ Chu bị cậu quấy như vậy, gần đây có chịu an phận chút không?”
Phương Thanh Lam quay trái quay phải dò xét, lại đứng lên mở cửa nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe trộm mới quay lại, thần thần bí bí nói: “Chu thiếu gần đây bị Chu tướng ép đính hôn với tiểu thư Tư Đồ.”
Đường Nhược nhìn bộ dáng thần thần bí bí của anh ta có chút dở khóc dở cười.
Với dị năng tinh thần của cô, không nhất thiết phải đứng lên dò xét xung quanh.
Nhưng nghe xong câu nói của Phương Thanh Lam, máu bát quái của Đường Nhược nổi lên: “Nhà họ Tư Đồ?”
Cô có hứng thú vì lần trước, tại cửa ra vào quân khu đại viện, cô nhìn thấy Chu thiếu vô cùng ân cần với tiến sĩ Tào, không phải Chu thiếu yêu thích Tào tiến sĩ không xinh đẹp nhưng có trí tuệ, sao giờ lại đính hôn với tiểu thư Tư Đồ rồi.
Phương Thanh Lam đã sớm tìm hiểu về chuyện này: “Đây là con gái của Tham mưu trưởng Tư Đồ, năm nay 29 tuổi rồi, nghe nói trước tận thế có kết hôn một lần nhưng tận thế đến, chồng biến thành zombie, bị một súng bắn chết nên giờ là quả phụ rồi.”
Đường Nhược hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ Chu thiếu đối với cô ấy vừa gặp đã yêu, không phải cô ấy thì không cưới đấy chứ?”
Bằng không với thế lực của nhà họ Chu, sao có thể đồng ý lấy cô gái đã từng qua một đời chồng.
Phương Thanh lam nói: “Không phải, sau đây mới là trọng điểm. Chu thiếu không thích cuộc hôn nhân này, hiện tại trong căn cứ anh anh em em với một nữ dị năng giả hệ Băng tên Thẩm Bích Ngọc.”
Đường Nhược lại hỏi: “Cho nên anh ta muốn phản kháng lại Chu tướng, quyết tâm cả đời không muốn lấy tiểu thư Tư Đồ?”
“Đương nhiên không phải.” Phương Thanh Lam nói: “Có cô gái chủ động yêu thương nhung nhớ, sao Chu thiếu có thể phản kháng, anh ta đã tiếp nhận tiểu thư Tư Đồ, dù sao ngoại trừ việc tiểu thư Tư Đồ lớn hơn anh ta hai tuổi, thì mọi phương diện đều rất xứng đôi. Lớn lên xinh đẹp, dáng người cũng tốt, tôi còn thường xuyên nhìn thấy hai người bọn họ ra vào các kiểu quán cà phê, nhưng ngược lại, tiểu thư Tư Đồ không biết Chu thiếu bắt cá hai tay.”
Bắt cá hai tay…
Đường Nhược nghe mà líu cả lưỡi.
Được rồi, không cần líu lưỡi, loại sự tình bắt cá hai tay này, không phải người có tiền có quyền thường xuyên làm sao.
Không phải một chân đạp ba bốn thuyền đã là tốt lắm rồi.
Bạch Thấy lại hỏi ngay trọng điểm: “Vì sao nhà họ Chu phải định hôn ước này cho Chu thiếu?”
Có suy nghĩ như Đường Nhược, Bạch Thất cũng hiểu nhà họ Chu không đến mức phải để Chu thiếu lấy một người phụ nữ đã qua một đời chồng.
Phương Thanh Lam cười hắc hắc nói: “Việc này không phải là công lao Bạch thiếu gợi ý cho tôi sao, không phải là nói khoác đâu, tin đồn này trong căn cứ đang hot đấy, hiện tại buổi tối, ra đường lớn cũng phải có đến nghìn người nói về nó.”
Tâm tình Đường Nhược trở nên vi diệu.
Kịch máu chó của Dư Vạn Lý lại tạo ra một đại thần thuyết thư bát quái nha.
Cô nhanh chóng hỏi lại: “Chẳng lẽ nhà họ Chu vì tin đồn này mà tổ chức đính hôn?”
Nếu như vậy thì đúng là đùa quá lố rồi.
Phương Thanh Lam nói: “Chuyện này không phải nhà họ Chu yêu cầu mà là nhà họ Tư Đồ có ý muốn xây dựng quan hệ thông gia trước. Tư Đồ gia có một cô con gái, trừ cô ấy thức tỉnh dị năng hệ Phong thì những người cầm quyền trước tận thế của nhà họ đều không có dị năng.”
Vì thế Tư Đồ gia phải điệu thấp đi tìm chỗ dựa rồi.
“Cả căn cứ thành phố A, vừa độc thân, vừa có dị năng vừa có quyền cũng chỉ có Chu thiếu thôi. Vệ thiếu cũng tốt nhưng lại trở thành con rể cưng trong mắt chủ tịch Nguyên rồi.”
“Chủ tịch Nguyên?” Đường Nhược thật sự ngạc nhiên líu cả lưỡi: “Chủ tịch Nguyên có con gái?”
Con gái chủ tịch Nguyên coi trọng Vệ Lam… vậy tiến sĩ Tào làm sao bây giờ?
So sánh với con gái chủ tịch Nguyên chưa từng gặp mặt thì cô ủng hộ hai người Vệ Lam và tiến sỹ Tào thành đôi hơn.