Edit: Hứa Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Bọn họ đều đã từng nghe qua chuyện Bạch Thất trước đây ở trên không trung của tường thành đóng băng xa đến vạn dặm, hôm nay có cơ hội rồi, đương nhiên muốn nhìn thực lực chân chính của lão đại nhà mình một chút.
Zombie triều lần này có rất nhiều người đã tăng cấp, bọn họ rất hâm mộ.
Nhưng vừa mới nghĩ tới lão đại nhà mình, bọn họ lại tự hào vô cùng.
Đám người Trương Lực đã chính thức trở thành fans não tàn của Bạch Thất và Đường Nhược, fans não tàn không có logic, không đáng nói.
“Bạch lão đại, dị năng của anh lên cấp mấy rồi?”
“Đúng vậy, có phải là cấp 3 rồi không?”
Lưu Binh ngắt lời bọn họ, nói: ” Nếu dị năng của tiểu Bạch không lên cấp 4, làm sao xứng với cái danh dị năng giả đệ nhất trong căn cứ chứ?”
Trong lòng của mấy người đang ở đây đều âm thầm giật mình một phen, sau đó niềm vui điên cuồng xông lên đầu!
Thời điểm mà đa phần những dị năng giả tài giỏi trong căn cứ mới chỉ lên được cấp 2 thì lão đại nhà mình đã lên đến cấp 4 rồi!
Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên!
Mình đi theo một đàn anh như vậy, tương lai ăn ngon mặc đẹp còn xa sao?!
Ừ, mà bây giờ bọn họ đã đang ăn ngon mặc đẹp rồi.
Vậy thì tiến tới mục tiêu thống nhất đất nước!
Tin tức Bạch Thất thăng cấp khiến cho mọi người có thêm mười phần nhiệt tình, đang lúc tuyết rơi lạnh run, không khí trong tiệm lại vô cùng náo nhiệt.
Để cửa hàng bán những gì bọn họ cũng đã bàn bạc rồi, bây giờ cho dù chỉ bán bánh bao chay, mọi người cũng vui vẻ ngồi cùng một chỗ, một cái lễ tình nhân liền trôi qua.
Công cụ của bọn họ cũng rất đơn giản, bột mì là của mình, miếng sắt cũng là của mình, tự mình nhào bột làm bánh!
Bởi vì căn cứ làm quảng cáo, tám gian cửa hàng này cũng không đóng cửa, ngẫu nhiên có người đi qua cũng sẽ vào nhìn một chút rồi hỏi đây là cửa hàng gì.
Đoàn đội cử ra một người treo tấm biển hiệu: “cửa hàng đồ nướng” lên cho mọi người biết.
“Nướng gì?”
“Nướng bánh mì...”
Một số người cũng đã từng quen biết Bạch Thất, vì vậy liền ở lại hỗ trợ...
Càng ngày càng nhiều người, Phương Thanh Lam cũng tới, xung phong nhận việc, nói có thể ở chỗ này kể chuyện.
Đôi bên đều cần đối phương, Bạch Thất sẽ không từ chối đề nghị của anh ta.
Mấy người đàn ông đều hăng say làm việc, vì vậy không ai để ý, ở lầu hai của căn nhà đối diện có người đang cầm kính viễn vọng nhìn xem tình hình trong cửa hàng.
“Nguyên đại tiểu thư, trong đó có nhiều đàn ông như vậy, rốt cuộc ai là người lọt vào mắt xanh của cô đây.” Thiếu niên nói xong, chỉ vào một người đàn ông cao gầy, nói, “Ha ha, chẳng lẽ là người kia ư, không tệ không tệ, mặc dù đầu có hơi hói nhưng dáng vẻ trông thành thục ổn trọng, vừa nhìn liền muốn khen ngợi ánh mắt của Nguyên đại tiểu thư a...”
Nguyên Khoản Khoản cũng không khách khí, một bạt tai vung lên: “Mù à, Hoa Lương, tôi nói cho cậu biết, bản thân cậu thích ông già đầu hói nhưng có dáng vẻ thành thục cũng đừng có kéo tôi theo!”
“Phi!” Hoa Lương phóng ra một hỏa cầu, “Ông đây thích phụ nữ, thích phụ nữ đoan trang nghiêm chỉnh”
“Chưa đủ lông đủ cánh.” Nguyên Khoản Khoản rút Đường đao sau lưng ra cắt đôi hỏa cầu, bước lại gần vài bước đưa kính viễn vọng cho hắn xem, “Người kia, chính là người mặc áo khoác ngoài màu đen kia, tiểu Thất của nhà họ Bạch, tôi gặp anh ấy lúc tôi mới có bảy tuổi. Nghe nói thời điểm đưa tiễn tôi anh ấy còn tặng cho tôi một viên kẹo đường, lại bị tôi đập vỡ ngay tại chỗ, có điều là chuyện xảy ra năm bảy tuổi tôi đã quên sạch. Aiz... Tại sao lúc ấy tôi không nhận luôn viên kẹo đường đấy cho rồi, nếu như lúc đó kéo anh ấy vào trong hội của chúng ta thì bây giờ cũng không phiền phức đến mức này, còn muốn tạo ra cái tình huống ‘vô tình gặp được’...”
Cô đang buồn bã tự oán, nhưng lại không biết được thiếu niên tên Hoa Lương kia khóe miệng cũng đang mặn chát.
Người con gái chính mình bảo vệ từ bé tới giờ, đối với mình còn chưa nảy sinh ra tình cảm gì, vậy mà lại đối với tên kia vừa gặp đã yêu.
Cả đời làm bạn bè tri kỷ, nếu như không phải lo lắng cho cô, ai nguyện ý làm người tri kỷ với cô chứ!
Nguyên Khoản Khoản lại tiếp tục nói: “Nghe nói anh ấy có vợ chưa cưới rồi, thật là, chẳng lẽ muốn tôi đi làm tiểu tam sao? Tôi còn cố ý đi hỏi ba của tôi, nào biết đâu rằng ba tôi chỉ nói, hết thảy đều nghe theo ý của tôi, cái gì chứ...”
Thân là con gái nhà họ Nguyên, làm sao cô chịu được cảnh làm tiểu tam chứ!
Hoa Lương đứng nghiêm ở một bên, nói: “Nếu người ta đã có vợ chưa cưới rồi, cô buông tha cho người ta đi, đàn ông tốt trong căn cứ còn nhiều mà, cần gì phải làm một cành hoa đơn phương chứ, ví dụ như tôi nè, tôi đẹp trai như ánh mặt trời... Có điểm nào thua tên Bạch Thất ấy, chọn tôi không phải rất tốt sao.”
“Cậu?” Nguyên Khoản Khoản vẻ mặt không thể tin nhìn hắn, “Được rồi đó, anh vẫn nên đợi vài năm nữa đi.
Sắc mặt Hoa Lương tái nhợt, giống như muốn ngay lập tức đi tìm người đàn ông gọi là Bạch Thất kia solo một phen!
Mỗi lần đều là như thế này, chỉ cần anh nửa đùa nửa thật nói mình và cô ấy rất xứng đôi vừa lứa, cô ấy sẽ nói: được rồi đó, đợi thêm vài năm nữa đi!
Rõ ràng anh chỉ nhỏ hơn cô có một tuổi!
Luôn nghĩ rằng đợi cô ấy thêm mấy năm cũng được, dù gì bọn họ cũng còn trẻ, không nghĩ tới, quay người lại đã không còn kịp nữa rồi.
Mắt thấy việc trong cửa hàng đã xong, mọi người muốn trở về biệt thự của mình.
Nguyên Khoản Khoản liền gấp đến độ đi vòng tròn: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, tôi phải làm sao bây giờ, có nên đi ra ngoài chào hỏi anh ấy không...”
Zombie triều bộc phát, mẹ cô vì lo lắng cô xảy ra chuyện nên đã nhốt cô trong biệt thự hai mươi ngày liền.
Sau khi hỏi thăm Dương Lê, lại biết được Bạch Ngạn đã có vợ chưa cưới, cô ở trong phòng nghĩ hai mươi ngày cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Trong suy nghĩ của cô, nếu như cô để ý một ai đó, chỉ cần một câu nói hay một cái phất tay thôi, người đó đã hận không thể đem mình tắm rửa sạch sẽ lao thẳng tới tận nhà cô, làm gì cần cô chủ động theo đuổi.
Hôm nay vì một người đàn ông lại làm cô phải nhíu mày, hao hết tâm tư suy nghĩ hai mươi ngày nhưng vẫn như cũ, không có có kết quả!
Cô cũng không có buồn bã hay thất vọng gì, có điều lại cực kì không cam lòng, sinh trong một gia đình như vậy, ngay cả thử cũng chưa từng thử qua việc buông bỏ một cái gì, cam lòng sao cho được?
Ngoài cửa, Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đi ra cùng một lúc.
Hồ Hạo Thiên dặn dò mọi người: “Giờ đã là một giờ chiều rồi, trước tiên về ăn cơm trưa đã, chút nữa còn phải tham gia cái lễ đính hôn quỷ quái gì đấy.”
Nói xong ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Bạch Thất, “Hôn lễ của cậu và tiểu Đường cũng có thể làm chung luôn, khó có được thời điểm có một khe hở thế này, qua ít ngày nữa, căn cứ nhất định lại khóc than, rồi nói mình không có dầu mỏ, không có vũ khí... Sau đó lại thông báo ra một loạt nhiệm vụ, thế nào chúng ta cũng sẽ bận đến tối mắt tối mũi, chi bằng nhân dịp này, một công đôi việc, lấy khoảng thời gian này làm kỳ nghỉ cho mình cũng được.”
Bạch Thất đang sửa lại ống tay áo nghe được câu này liền ngẩng đầu, nét mặt giãn ra một chút, lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Ừ, đề nghị này rất hay, rất tốt.”
Phía dưới nắng xuân rực rỡ, nụ cười này nhàn nhạt như dương liễu lại nồng nàn như quỳnh hoa, tựa như một phong cảnh tuyệt đẹp, đập vào mi mắt, thấm vào xương tủy, khắc vào trái tim...
Không thể không quan tâm, không thể không để ý.
Trong giây phút ấy, Nguyên Khoản Khoản cảm thấy chút ít lưỡng lự ban nãy đều biến mất, trái tim trở nên an tĩnh.
Đã có duyên gặp lại nhau, tại sao không có dũng khí đi thử một lần.
Cho dù chết cũng muốn biết mình vì cái gì mà chết thì mới không phí một lần tới nhân thế!
Nghĩ thông suốt rồi, cô bước nhanh xuống lầu.
Hoa Lương nhìn hướng cô sắp đi, lông mày nhảy dựng, bước chân liền trở nên nhanh hơn.
Tới khi Nguyên Khoản Khoản đuổi kịp Bạch Thất, bọn họ đã đi ra khỏi đường số 2 được một đoạn.
Đám đông hùng hồn đuổi theo Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên. Những người xung quanh trông thấy cái đoàn đội này khí thế nghiêm trang không thể xâm phạm liền tự động nhường đường.
“Tiểu Thất của nhà họ Bạch, Bạch Ngạn!” Nguyên Khoản Khoản chạy bước nhỏ dẫn đầu đoàn người đuổi theo.
Người trẻ tuổi đi ra từ đại viện của quân đội, ở trước mặt người khác chưa bao giờ phải che dấu tính tình của mình, bởi vì liên quan đến lợi ích, chỉ có người khác nhường nhịn nịnh bợ cô, khi nào Nguyên Khoản Khoản phải che dấu tính tình của mình?
Hoa Lương nghe thấy cô hô tên gọi họ, bước chân đuổi theo cô càng nhanh hơn.
Không phải là con nhóc kia muốn thổ lộ đấy chứ?!
Cậu biết tính tình cô rất thẳng thắn, thích chính là thích, không thích chính là không thích... Chuyện này, rất có khả năng!
Hoa Lương cảm thấy mình sắp phải chứng kiến cảnh Nguyên Khoản Khoản khóc đến ngu xuẩn, dù thế nào thì một người đàn ông ở trong quân đội cũng sẽ có vài phần ngông ngênh và thanh cao. Ở ven đường cho tên ăn mày một cái tát, người ta cũng đỏ mặt tía tai muốn đánh lại rồi. Huống hồ gì là bây giờ là tận thế, Nguyên Khoản Khoản lại ở ngoài đường đuổi theo một đám đàn ông như vậy!