Edit: Trang Hồng
Beta: Sakura
Nhưng lúc sắp đến giờ xuất phát, cửa Tây lại nghênh đón một đội nhân
viên của căn cứ, mọi người xem xét, cầm đầu đúng là nghiên cứu viên của
căn cứ, tiến sĩ Tào. Từ lần đó ở phòng thí nghiệm, hôm nay cũng là lần
đầu tiên Đường Nhược nhìn thấy Tào Mẫn, cô thấy cả người cô ta mặc đồ
thể thao màu trắng, vốn trước đó tóc ngắn qua tai, bây giờ cột lại phía
sau, đáy lòng thoáng chút phức tạp.
Khi đó ở phòng thí nghiệm, Tào Mẫn thổ lộ đáy lòng với cô, thổ lộ
tình yêu, phô bày nội tâm yếu ớt của mình. Vốn cô cảm thấy tình cảm của
hai người đã tiến thêm một bước, nhưng sau khi đi ra ngoài, cô ta lại
nói với mình một câu: sau này không được đến phòng thí nghiệm của cô ta… Cô nghe lời nói kia, dù không hiểu hết ý nghĩa trong đó nhưng ý tứ kia
cũng thật rõ ràng dễ hiểu đấy.
Đành cùng người quyết ý đoạn tuyệt. Có lẽ tiến sĩ Tào đã thật sự hoài nghi dị năng của mình, thậm chí đã hoài nghi thân phận thực của mình rồi.
Cho nên để cô cách xa cô ta một chút! Bởi vì Đường Nhược nghĩ như vậy nên cũng không chủ động tiến lên chào hỏi Tào Mẫn, cô đứng cách một đám người nhìn cô ấy cười chân thành xem thay như chào hỏi.
Không làm được bạn bè thì coi như quen biết, trong thế giới tận thế, một lần quen biết tất nhiên cũng là duyên phận. Nhân viên công tác ở
cửa Tây thấy tiến sĩ Tào đến, cũng không nhìn ra đầu mối nên bị giật
mình không nhẹ, ngược lại Tào Mẫn rất lạnh nhạt báo cáo tình huống mình
muốn đi theo đoàn đội ra ngoài. – “Tiến sĩ Tào, cô muốn đi theo
đoàn đội đến nơi cách đây 10km?” Bởi vì cấp trên không có thông báo gì,
thời điểm nhân viên công tác làm đăng ký, cần phải trải qua nhiều lần
xác nhận. Phan Hiểu Huyên muốn cùng Đường Nhược nói gì đó, sau cùng do
đứng gần, cô cũng biết tiến sĩ Tào có dị năng tinh thần lực, nên chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.
Bạch Thất nhìn thoáng qua hướng Tào Mẫn đăng ký, kéo tay Đường Nhược
lên xe. Sau khi tiến sĩ Tào đăng ký hoàn tất, cũng đi thẳng về hướng xe
của các cô đi đến. – “Tôi cần thu thập một ít hàng mẫu, hi vọng Bạch
thiếu có thể dẫn tôi đi một đoạn đường.” giọng nói Tào Mẫn thong dong, nhìn thoáng qua Đường Nhược rồi lại đưa ánh mắt quay lại Bạch Thất,
ngay cả chào hỏi cũng không cùng cô nói một tiếng.
Bạch Thất nhìn cô ấy, bình tĩnh nói: – “Tiến sĩ Tào muốn đi đâu để
thu thập hàng mẫu?” Tào Mẫn giống như thoáng nở nụ cười: – “Đội
ngũ Bạch thiếu đi đâu, hàng mẫu của tôi sẽ thu thập ở nơi đó.”
Bạch Thất cười lạnh một tiếng: – “Nếu tôi không muốn mang theo tiến sĩ Tào đi cùng thì sao?”
– “Đôi chân ở trên người tôi, Bạch thiếu.”
Bạch Thất đưa tay gác lên cửa sổ xe: – “Đã như vầy, tiến sĩ Tào cần gì hỏi ý kiến của tôi.”
Đôi chân ở trên người người khác, muốn đi theo phía sau anh, anh còn
có thể làm gì? Cho dù muốn loại bỏ cô ta, cũng không thể ở trước mắt bao người! Đường Nhược nhìn xem hình dáng Tào Mẫn rời đi, hết thảy không
biết nên nói gì. Duyên phận mỏng lại đậm đặc như vậy, thật sự cứ cắt đứt như vậy?!
Tất cả đã ổn thỏa, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn từ cửa Tây chạy ra.
Mỗi ngày, tuy ban ngày căn cứ có thể khống chế phạm vi zombie cách
hơn 10 km, trải qua một đêm, zombie chậm chạp đi đến căn cứ, phạm vi an
toàn hơn 10km đã không còn.
Mọi người từ căn cứ đi ra theo đoạn đường này vừa phải mở đường đi qua vừa một đường đánh giết đi qua.
Độ cứng rắn của da cùng với sọ não zombie cấp hai đã bị căn cứ nghiên cứu thấu triệt, lại nói tiếp những người này đều là tinh anh trong căn
cứ, đánh chết zombie cũng đã thành thạo. Cho dù là mùi máu tươi hay mùi
hư thối, toàn bộ mọi người đều đã chết lặng.
Gió xuân không hề rét lạnh, đem cửa sổ toàn bộ mở ra, nhóm dị năng
giả: năm ngón tay của bọn họ giơ lên bầu trời. Có thể làm cho từ trong
không trung xuất hiện dị năng, Nhất Kích Tất Sát (một đòn chết ngay)! Dị năng giả tốc độ cũng nhanh chóng đi theo bên cạnh đoàn xe, đào lấy lấy tinh hạch.
Bạch Thất không cho phép xuống, dọc đường Đường Nhược không có ra
tay, ngồi trong xe do nhìn qua kính chiếu hậu chiếc xe cuối cùng đi
theo, không chú ý cũng nhìn không thấy xe của Tào Mẫn. Phan Hiểu Huyên
quay ra phía sau nhìn thoáng qua, cuối cùng nói: – “Tớ cảm giác, cảm
thấy lần này tiến sĩ Tào đi cùng, không có đơn giản như vậy.”
Ngày hôm qua, cô và Điền Hải nói chuyện cả đêm, ánh trăng dịu dàng,
tình ý nồng đậm, buổi sáng hôm nay còn là vẻ mặt thiếu nữ yêu đương, bây giờ hoàn toàn không còn, chỉ còn lại vẻ lo lắng.
– “Hiểu Huyên, cậu không cần lo lắng như vậy.” Đường Nhược thấy cô ấy lo lắng thay cho mình đồng thời cũng thấy rõ tình nghĩa của cô ấy, dĩ
nhiên cô lên tiếng an ủi cô ấy: – “Chúng ta nhiều người như vậy ở đây
khóc, tiến sĩ Tào không thể làm gì. Hơn nữa, tớ cảm thấy cô ta mới là
người phải lo lắng nếu chúng ta gây bất lợi cho cô ta.”
– “Cô ta mới không phải lo lắng chúng ta ra tay với cô ta đâu này.”
Phan Hiểu Huyên nói: – “Chúng ta ở chỗ này gây bất lợi hay không gây bất lợi cho cô ta, không duyên không cớ lại trở thành đầu đề câu chuyện,
phải chịu miệng lưỡi của người khác.”
Nhiều người như vậy, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, ngu xuẩn
đến cỡ nào mới có thể ở dưới tình huống như thế giết chết một nghiên cứu viên của trụ sở. Đường Nhược nói: – “Đúng rồi, như vậy cô ta ra tay
với tớ cũng không có lợi, không chỉ không thể làm tổn thương tớ, còn có
thể vây hãm bản thân trong nguy khó. Cho nên chúng ta cần phải quan sát
cô ta thật kỹ, xem thử tại sao cô ta muốn đi cùng với chúng ta.”
Phan Hiểu Huyên ngẫm nghĩ Đường Nhược nói như vậy cũng có lý, tạm
thời yên lòng. Trong xe một bầu không khí yên tĩnh, Đường Nhược
cũng không tiếp tục nói chuyện.
Lúc trước, chuyện của Lương Phú Sinh, cô cũng không nói cho mọi người biết, buổi tối ngày hôm đó cô chỉ nói cho Bạch Thất. Bạch Thất đối với
chuyện Tào Mẫn “si tình” “biến thái” như vậy, chứa đựng thi thể Lương
Phú Sinh, sau khi nghe xong vẫn giữ vững thái độ việc không liên quan
đến mình. Nhưng anh liên tục nhắc nhở Đường Nhược, không được tiếp xúc
với Tào Mẫn!Đường Nhược rất nghe lời Bạch Thất, nên cô cũng không tự cho mình thông minh rồi. Đối với tiến sĩ Tào, dưới tình huống bản thân cô
cường đại, không cần vì cô ta mà lao tâmn khổ trí, tinh lực cùng thời
gian đều là của mình, vì người khác vò đầu bứt tóc, cả người tiều tụy
thì không đáng chút nào.
Đến chỗ ngã tư, từng đội ngũ chia đường mà đi. Lần này, bọn người
Bạch Thất đi theo hướng tây. Mặt phía bắc ở giải đất trung tâm thành
phố, zombie vô cùng nhiều, trước đó khi bọn họ làm xong nhiệm vụ trở về
căn cứ, nơi này đã bị Diệp Thánh Luân “nhận thầu” mà đi rồi. Đã như vậy, bọn họ cũng sẽ rảnh rỗi vui chơi lười biếng, đi đánh ở khu vực đồi núi
phía Tây ít zombie. Luôn luôn bị đuổi cách bên ngoài hơn 10km, zombie ít hơn trước rất nhiều, ngược lại côn trùng biến dị không ít. Đối với côn
trùng, mọi người vẫn không thấy có sức hấp dẫn bằng zombie.
Những thứ này… tóm lại vẫn chỉ là “thịt” mà thôi, như thế nào có thể
hấp dẫn vượt qua “tiền” được chứ? Bởi vậy, bọn họ đề nghị Bạch Thất và
Hồ Hạo Thiên phải tiến sâu vào khu phía Tây, đánh Zombie. So căn cứ quan đội lúc trước thủ phía tây, đội ngũ của bọn họ có thể nói là thiên thần giáng trần, mạnh mẽ vô địch, tất nhiên đi sâu vào bên trong cũng không
có bao nhiêu vấn đề.
Hồ Hạo Thiên cũng vui vẻ đồng ý với đề nghị của mọi người đề nghị, đi đến nơi cách bên ngoài 20 km đánh Zombie. Nhưng đi đến nơi cách 20 km
vẫn như trước không đủ cho mấy ngàn người đánh, cứ như thế lại đi đến
nơi cách 30 km.
Mọi người xuống xe đánh nửa giờ, vẫn như trước quét sạch zombie ở chỗ này, không hề có chút áp lực. – “Vì sao zombie ít như vậy?”
– “Đúng vậy a, có cảm giác càng đi về phía tây càng ít. Ở đây còn không nhiều zombie bằng 10km nhỉ?”
– “Đi đến nơi 40 km xa hơn chút, có thể càng ít hơn không?”
Cảm giác đánh zombie lúc này giống như chơi trò chơi đánh quái, một
đám người với quy mô lớn đứng ở bên đường chờ đợi quái vật đổi mới
(respawn) là một sự kiện vô cùng buồn chán.