Bốn người Bạch Thất cùng Hồ Hạo Thiên trở về đến làm cho mọi người
mừng đến phát khóc, nếu không phải còn zombie phải đánh thì từng người
từng người chen chúc lên rồi.
Có điều giọng nói truyền đến đều chứa đầy sự vui sướng.
– “Bạch đại ca, rốt cuộc anh trở về rồi.”
– “Hồ đội, chúng tôi rất nhớ anh.”
– “Các người mà trở về chậm một chút, không chừng phải nhặt xác cho chúng tôi rồi.”
– “Đúng vậy a đúng vậy a, ngoại trừ lần zombie triều kia ở căn cứ,
đã rất lâu rồi tôi chưa đánh giết nhiều zombie như vậy rồi đấy.”
– “Dị năng giả tốc độ chúng tôi gặp rất nhiều nguy hiểm hơn hẳn lần
zombie triều kia, tôi chạy tới chạy lui tối thiểu cũng một trăm lần rồi
a!”
– “Tôi đều chạy đi ói năm lần, dạ dày đều ói không còn gì rồi!”
Bạch Thất, Hồ Hạo Thiên, Đường Nhược đều là những dị năng giả cường
đại, nên nói đó là đỉnh của một đội a, nhưng quân chủ lực chỉ cần một
người đỉnh thay bảy tám người chắc chắn cũng không có vấn đề. Do hiện
tại phần đông vẫn còn nhiều zombie, mọi người cũng không để cho Hồ Hạo
Thiên đặc biệt phô bày dị năng sau khi tiến cấp. Ở bên ngoài có một đám
xác chết đi đi lại lại, còn đứng xem biểu diễn dị năng? Sẽ chết người
đấy! Bởi vậy tất cả mọi người vẫn như trước ngoan ngoãn đứng ở nơi đó
đánh zombie.
Sau khi có ba người gia nhập, tốc độ đánh giết so với trước tăng lên
rất nhiều. Bạch Thất chỉ một chiêu “Đóng băng vạn dặm” làm cho những dị
năng giả cũng ra ngoài đánh zombie nhàn hạ thay đổi cách nhìn.
– “Hôm nay đi ra ngoài làm nhiệm vụ chính là ai, nhìn xem, đội ngũ này rõ ràng so với đội ngũ ngày hôm qua lợi hại hơn nhiều!”
– “Tôi biết, là chỉ huy trong đoàn đội Tùy Tiện đấy, người phóng
thích đóng băng kia đúng là Bạch Ngạn, tôi từng nghe qua chiến tích của
anh ta lần trước ở cửa Tây!”
– “Bọn họ đánh zombie nhanh thật, nếu có cơ hội gia nhập đội bọn họ,
có phải số lượng tinh hạch mỗi ngày sẽ tăng gấp bội so với chúng ta đi
ra ngoài nhặt mỗi ngày không?”
– “Xem cách tổ chức của bọn hắn cũng làm cho mạng sống của chúng ta càng bảo đảm an toàn hơn a?”
…
Tiếng bàn luận vang lên không dứt. Rất nhiều người quan sát đều quyết định sau khi trở về căn cứ sẽ đi thăm dò đoàn đội của bọn họ có còn
nhận người nữa không.
Lúc đánh nhau, rốt cuộc Đường Nhược phát hiện dị thường. Cô ngừng
phóng thích tinh thần lực, tiến đến gần bên cạnh Bạch Thất nói: – “Anh
có cảm thấy Lưu Binh có chút kỳ quái không?”
– “Sao thế?” Bạch Thất ngẩng đầu nhìn qua.
Đường Nhược nói: – “Anh ấy luôn luôn chạy, không chút nghỉ ngơi…” Sau khi cô trở về, vừa bắt đầu còn không cảm thấy gì, bây giờ đều nhìn ra
hết, Lưu Binh không chỉ chạy rất nhanh, ngay cả một lần cũng không dừng
lại. Hơn nữa sau khi bọn họ trở về, anh ấy chỉ đứng thoáng nhìn bọn họ
một lần rồi lại chạy đi lần nữa.
– “Đợi chút nữa hỏi thăm thử xem.” Bạch Thất đứng ở nơi đó thoáng
quan sát, nhìn thấy Lưu Binh lúc bấy giờ biểu hiện ý chí cường đại: –
“Anh ta cũng sắp tiến cấp rồi.” Tốc độ dị năng cấp ba a… Bạch Thất
thoáng chút ngẩng mặt nhìn lên bầu trời. Giống như cũng có thể bay bổng
trên không.
– “Ừ.” Đường Nhược lên tiếng, nghĩ đến vấn đề nếu bây giờ anh ấy sắp tiến cấp thì mình chuẩn bị nước ấm có đủ hay không?
Đến lúc năm giờ, Hồ Hạo Thiên để cho mọi người thu dọn chiến trường,
chuẩn bị trở về căn cứ. Kiểm tra sơ lược số lượng tinh hạch, đánh giết
hơn ba vạn, số lượng này vượt qua số lượng cả buổi đánh giết ở cửa Tây
lần zombie triều trước. Phan Đại Vĩ ngậm điếu thuốc trong miệng, đem
theo một túi tinh hạch lớn đến hỏi Bạch Thất: – “Chia thế nào?”
Bạch Thất nói: – “Đem 20% cho căn cứ, phần còn lại chia đều cho đoàn đội đi theo.”
Phan Đại Vĩ nhìn Bạch Thất, vỗ lên bả vai anh, vẻ mặt vui mừng: –
“Thằng nhóc này là người thành thật!” Nói xong cầm túi lớn rời khỏi.
Điền Hải cảm thấy khó hiểu, lưỡng lự rất lâu cuối cùng cũng hỏi ra
miệng: – “Anh Bạch, theo quy định của căn cứ không phải nhiệm vụ ngày
phải giao nộp 30% số lượng tinh hạch sao?”
Hồ Hạo Thiên nhìn Điền Hải cười nói: – “Đối đãi với người tiến vào
cánh cửa của căn cứ, đã biết rõ anh Bạch của cậu làm như vậy là hành vi
tốt rồi, bằng không thì sao cha vợ của cậu đều khen ngợi anh Bạch của
cậu chứ.”
Điền Hải nói: – “Chẳng lẽ số lương tinh hạch chúng ta giao nộp nhiều hơn so với những người khác?”
– “Đó là đương nhiên.” Phan Đại Vĩ đem tinh hạch đưa cho đoàn đội
Thiên Nhai, trở về chợt nghe con rể nhà mình đột nhiên có tư chất thông
minh lên rồi, vui vẻ nói: – “Cậu có cha vợ là tôi làm chỉ huy, nộp lên
căn cứ bên kia 10% cũng tuyệt đối là đủ rồi.” Nói xong, suy nghĩ lại,
Phan Đại Vĩ gác tay lên bả vai Hồ Hạo Thiên nói: – “Hồ đội, tôi cảm thấy hai chữ cha vợ này không được đúng cho lắm.”
– “Như thế nào lại không đúng?”
Phan Đại Vĩ chỉ vào mặt của mình vẽ lên một vòng:- “Hai chữ cha vợ
này để lộ sự già nua, không phù hợp với mặt mũi của anh già tôi cho
lắm.”
– “Chú Phan.” Hồ Hạo Thiên khó hiểu: – “Mặt mũi của chú nhiều năm qua đi còn ít lắm sao?”
– “Cho cậu dám giờ trò ti tiện!” Phan Đại Vĩ quét một dây leo qua: –
“Không sao cả, Hồ đội, xem thử chúng ta ai luộc ai chết trước… ” Nói
xong lại hát lên: -“Không sao cả, không được xem thường Phan Đại Vĩ
tôi…”
Thời điểm bọn họ chơi đùa hèn hạ, Lưu Binh còn không có dừng bước
tiếp tục lôi kéo zombie. Anh vừa kéo đến, Điền Hải và Bạch Thất Tựu vứt
qua vài đòn dị năng, giúp phía sau anh thoáng chốc trống rỗng.
Chuyện này khiến Hồ Hạo Thiên và Phan Đại Vĩ đều chú ý đến Lưu Binh không giống với lúc trước.
– “Thằng nhóc này điên rồi?” Phan Đại Vĩ nói: – “Bình thường đánh roi da cũng không chịu chạy, sao bây giờ lại chịu khó như thế.”
– “Chắc là hôm nay tức giận nên muốn phấn đấu rồi!” Hồ Hạo Thiên nói: – “Người trẻ tuổi có ý chí chiến đấu là chuyện tốt.”
– “Không đúng.” Phan Đại Vĩ nói: – “Hôm nay nhất định là có chuyện!”
– “Tôi cũng biết không ổn.” Hồ Hạo Thiên cũng tán thành.
Cuối cùng Bạch Thất giải quyết hết lớp cuối cùng bám theo phía sau
Lưu Binh, dây leo Phan Đại Vĩ quét đến, kéo anh thẳng qua đây: – “Tiểu
Lưu, cậu sao thế?”
Lưu Binh đứng đấy không nói, cúi thấp đầu để cho tất cả mọi người
không thấy rõ nét mặt của anh. Điền Hải cẩn thận từng li từng tí đi đến
bên người Lưu Binh, kéo tay áo anh: – “Anh Lưu, anh làm sao vậy?” Điền
Hải nhớ đến hai ngày này có phải mình quá dính Phan Hiểu Huyên rồi
không, làm cho cậu không có thời gian chơi cùng Lưu Binh nên Lưu Binh
không vui?
Dây leo của Phan Đại Vĩ vẫn còn trói buộc kéo Lưu Binh đến trước mặt
mọi người, anh ngẩng đầu lên nhìn đồng đội của mình, oa một tiếng khóc
lớn lên. Vừa khóc như vậy, hù chết một đám đồng đội đang đứng bên cạnh.
Cho dù Lưu Binh trưởng thành với gương mặt của em bé nhưng đã bao giờ
khóc như thế đâu? Khi đó, lúc nghe cậu hai của mình gặp chuyện không
may, nhưng lúc đó cũng im lặng rơi nước mắt hai ngày mà thôi, mỗi sáng
sớm đều mang theo hai mắt đỏ như mắt thỏ ra ngoài đều cười miễn cưỡng
nói mình không sao đấy. Nhưng… hôm nay lại khóc lớn như vậy…?
– “Bà mẹ nó, cậu làm sao, đại lão gia lại khóc lóc giống như cô gái
nhỏ vậy chứ?” Hồ Hạo Thiên đưa tay muốn cho cậu nhóc này một cái ôm.
Điền Hải cũng sợ hãi, đưa tay nắm lấy tay anh: – “Anh Lưu, có chúng
em ở đây, anh có chuyện gì cứ nói ra, chúng em đều sẽ giúp anh giải
quyết.”
Đứng ở chỗ này bàn chuyện không phải chuyện tốt, zombie sẽ liên tục
không ngừng kéo đến. Nhưng tình huống bây giờ đặc thù, Lưu Binh ở bên
ngoài tận thế mỏi mòn chờ đợi một người, chắc chắn sẽ không vô duyên vô
cớ như thế. Đường Nhược liền bành trướng phóng thích tinh thần lực đem
nhóm mười hai người mình bao bọc trong một tầng trong suốt che chắn ở
bên trong, cũng có thể giảm bớt âm thanh, phòng ngừa kẻ có ý đồ nghe
lén.
Hồ Hạo Thiên còn chưa ôm được Lưu Binh đã bị đẩy ra. Lưu Binh giương
mắt, nhìn thoáng qua mọi người, nhận thức rõ ai với ai, lập tức bổ nhào
qua Đường Nhược.