Tận Thế Song Sủng

Chương 390

Đêm nay, mấy lão già tầng trên căn cứ cũng ngủ thật say. Ngày hôm sau, một lần nữa bọn hắn sớm rời giường tổ chức đại hội thương thảo. Hôm nay đoàn đội Tùy Tiện là cái gai trong lòng của bọn hắn, trọng yếu nhất.

Bỏ bọn hắn thì quá đáng tiếc, mà bây giờ muốn lôi kéo đã không thành, bọn họ ngày càng lớn mạnh, trừ phi chắp tay nhường giang sơn của chính mình. Nhưng nhường lại trụ sở của mình? Không có khả năng!

Ông ông ông, tiếng bàn luận của một đám người vang vọng trong tòa biệt thự số 18. Rốt cuộc là nên lôi kéo hay bỏ? Như thế nào lôi kéo hoặc như thế nào bỏ? Đều là nội dung bàn luận.

Đại Tướng Tiền cũng bị cưỡng bách đánh rớt quyền nói chuyện, chỉ ngồi một bên nghe bọn hắn bàn luận. Ngược lại mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện cũng giống như lúc thường, vây quanh ở nhà Hồ Hạo Thiên ăn sáng cùng một chỗ.

Trong tất cả những người bị thương, Điền Hải bình phục được nhanh nhất, đã bình phục dị năng bảy tám phần, có lẽ chỉ cần qua một đêm nữa là có thể phục sinh đầy máu. Còn có Lưu Binh, lúc trước bị nổ, người bị thương nặng nhất là anh cũng đã khôi phục nhanh chóng, cũng giống như Điền Hải, chỉ cần qua một đêm là có thể bình phục hoàn toàn.

Phan Đại Vĩ uống sữa đậu nành, thúc đẩy một hạt giống dưa hấu, hóa một khỏa dưa hấu hạt giống, nhìn hạt giống dưa hấu chỉ dài lên một đoạn ngắn, vỗ bả vai Điền Hải, cảm thán nói: – “Tuổi trẻ thật là tốt, có thể lực khôi phục nhanh chóng, không giống như anh già, ngày hôm trước bị khung xương đều sắp nổ tan vở vụn, xem ra sau này tôi chỉ có thể chuyển vào phía sau màn rồi.”

– “Phía sau màn?” nhất thời Điền Hải không hiểu rõ.

Phan Đại Vĩ dùng khuỷu tay chống trên bàn ăn, tiếp tục say mê trong hồi ức của chính mình: – “Nhớ ngày xưa, năm đó anh già cũng là tuổi trẻ như thần, xuân về hoa nở như vậy, mặt hướng biển cả…” Đầu thoáng nhìn thấy bà vợ nhà mình mặt không chút biểu tình, vẻ mặt biểu lộ ‘Ông nói tiếp đi’ nhìn mình chằm chằm, ông thâm trầm nói: – “Đương nhiên, sau đó cưới được người vợ như hoa, làm một đôi hạnh phúc…”

Bạch Thất gặm bánh bao nói tiếp: – “Lại sau đó, nuôi ngựa, chẻ củi?”

Phan Đại Vĩ: – “…” Phan Đại Vĩ muốn đem nồi cháo trắng trước mặt hất hết lên mặt Bạch Thất: – “Đồng đội tốt, tôi cũng chúc phúc cho cậu! Chúc cậu có một tương lai đen tối!”

Đường Nhược: – “…”

Mọi người: – “…”

Hoàn hảo một bài thơ hay lại bị hai người thay đổi thành hình dáng như thế! Hồ Hạo Thiên cắn bánh bao nói: – “Vừa rồi, tôi vốn cảm giác mình sắp ăn không vô nữa, nhưng sau khi Tiểu Bạch lên tiếng, đột nhiên tôi lại cảm thấy bánh bao hôm nay đặc biệt ngon.”

Luận chơi trò bỉ ổi, Bạch Thất trò giỏi hơn thầy, đánh thắng tất cả mọi người trong đội, đỗ trạng nguyên rồi! Chuyện hằng ngày qua đi, mọi người nặng nề để lộ vẻ mặt nghiêm túc, bàn luận ý định kế tiếp.

– “Đại tướng Tiền bảo ngày mai có kết quả, tôi xem có lẽ không cần đến ngày mai, hôm nay sẽ có kết quả.” Hồ Hạo Thiên nói: – “Xem ra buổi chiều hôm nay chúng ta có khả năng phải đi ra ngoài rồi.”

Đường Nhược nhìn Bạch Thất, cũng báo cáo: – “Em cùng Hiểu Huyên đã đem tất cả những vật càng mang theo, nhưng nếu nhiều người như vậy cùng đi ra ngoài, chỉ sợ đồ ăn sẽ trở thành vấn đề lớn nhất.”

Theo số lượng dị năng giả ngày hôm qua chiêu gọi đến, có ít nhất mấy ngàn người đi ra ngoài, cho dù để bọn hắn mang theo đồ ăn cũng không có khả năng một người mang theo mấy tháng thức ăn. Lần trước đi đến Biên Hòa, đồ ăn là do căn cứ cung cấp, xe dự trữ thức ăn đi theo sau khoảng chừng năm chiếc. Hành quân đánh trận, lương thảo vô cùng quan trọng. Cho nên, toàn bộ đội ngũ của bọn hắn thiếu chính là lương thực.

Bạch Thất mở bản đồ ra, đem con đường theo kế hoạch nhìn lại một lần: – “Không có chuyện gì nữa, mỗi người chỉ cần mang theo thức ăn một tuần là đủ rồi.”

Trước đó anh đã bàn luận cùng Hồ Hạo Thiên trong đêm Đường Nhược tiến cấp, cũng nghĩ đến vấn đề lương thực. Giàu có nhất đương nhiên là căn cứ, nhưng muốn căn cứ cung cấp lương thực cho nhóm mình để cho nhóm mình thu thập một lượng lớn vũ khí để đả đảo căn cứ, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào. Bởi vậy bọn họ lựa chọn con đường gần nhà dân và nhà xưởng, vừa đi vừa thu thập vật tư, vừa có thể giảm bớt gánh nặng thức ăn mình phải mang theo.

Phan Đại Vĩ nói: – “Chúng ta cũng phải mang theo tinh hạch để cần gì cũng có thể đem đi trao đổi, cũng có thể đổi thức ăn, bằng không nhóm dị năng giả chắc chắn cũng không thể không công đi theo chúng ta.”

Hồ Hạo Thiên trầm ngâm một tiếng: – “Bây giờ đi căn cứ đổi thức ăn có chút khó à, căn cứ hiện tại luôn thảo luận cách làm thế nào hạn chế chúng ta, như thế làm sao có thể cho chúng ta nhiều thức ăn.”

– “Xem ra, căn cứ vì chúng ta đều sứt đầu mẻ trán rồi.” Chu Minh Hiền thoáng vò tóc, có chút hưng phấn lại có chút sợ hãi nói: – “Nói thật tôi chưa từng nghĩ qua, trong lúc tôi còn sống có thể khiến cho mấy vị lãnh đạo tầng trên của nhà nước có thể sứt đầu mẻ trán vì tôi.”

– “Ha ha, nghĩ lại vẫn có chút hưng phấn đúng không?” Hồ Hạo Thiên quay đầu cười với Chu Minh Hiền, sau đó ném cái bánh bao cho hắn.

Chu Minh Hiền tiếp được bánh bao, dùng sức gật đầu: – “Không chỉ có chút hưng phấn mà là vô cùng vô cùng hưng phấn.” Hoặc chỉ là người gục xuống trong ngàn năm lịch sử hoặc để lại tiếng xấu muôn đời. Thì ra hai loại cảm giác này cũng không tệ a, trách không ðýợc có rất nhiều người mưu cầu danh lợi làm bao nhiêu việc tốt, lại có rất nhiều người nguyện ý đi trên con đường đi đến đen.

– “Ha ha, sau khi hoàn thành chuyện này cậu sẽ càng hưng phấn hơn, cho nên cơm nước xong xuôi thì không nên khách sáo, lấy ra tất cả thực lực của cậu giúp chúng tôi lắp ráp xe đi.” Hồ Hạo Thiên nói xong lấy sữa đậu nành đặt xuống trước mặt hắn.

Hôm trước anh vừa về đến có để Phương Cận Viễn đi khu chính phủ lái xe về. Những chiếc xe khác có thể phóng khoáng đặt trong khu chính phủ cũng coi như xong, nhưng đây là xe chống đạn đỉnh cấp nha. Vẫn là để Chu Minh Hiền cải tạo, sau tận thế thì đây càng là chiếc có một không hai, sao có thể ném tại đó được. Có thể là của ai đó trong khu chính phủ nhưng đầu năm nay xe ở ven đường cũng không gọi là xe của người khác rồi, tất cả cũng có thể gọi là xe của mình. Có tiện nghi mà không chiếm là kẻ ngu, có xe không trộm thì thấp hơn người khác một cái đầu. Những dị năng giả sau khi bị Vệ Lam phê bình, lúc đi ra ngoài nhìn thấy chiếc xe ngang tàng dựng ở ven đường, chỗ nào không nổi lên tâm tư. Thế nên lúc Phương Cận Viễn nghe được chỉ thị tiến đến đã không còn thấy xe nữa rồi. Không công ném đi chiếc xe tốt, vốn bọn hắn đang phiền muộn. Cũng may ngày hôm qua bọn họ giống trống khua chiêng phá võ đài cùng tuyển nhận người khiến cho mấy tên trộm cắp thấy rõ thực lực của Bạch Thất và thực lực của đoàn đội Tùy Tiện nên bọn chúng cảm thấy có một chiếc xe như vậy ở trong tay mình không phải là chuyện tốt mà là củ khoai lang nóng phỏng tay. Cho nên ngày hôm qua bọn chúng đến nhận lỗi, đem xe trả lại rồi.

Chu Minh Hiền nghe Hồ Hạo Thiên nói như vậy, lập tức gật đầu: – “Nhất định phải lắp ráp cho thật tốt, tôi đã vẽ ra bản thảo rồi, bên trên một chiếc xe toàn bộ làm thí nghiệm, toàn bộ đều có thực hiện được đấy, xe của chúng ta tất cả đều giao cho tôi!”

– “Đã thành công một chiếc xe thí nghiệm?”

Sau khi mọi người nghe được, đều có hứng thú.

– “Đúng vậy a, ngày hôm qua tôi đã chạy thử ra ngoài.” Chu Minh Hiền tràn đầy tự tin.

Ngày hôm qua bọn người Bạch Thất đi đập phá quán, sau khi trở về cũng đóng cửa trực tiếp bàn luận kế hoạch, chuẩn bị đồ đạc cho cho chuyến ra ngoài sắp đến, gần đây còn thật không biết Chu Minh Hiền làm thêm gì nữa.

– “Nhìn xem, nhìn xem, chúng ta đi xem.”

Hồ Hạo Thiên ngậm bánh bao dẫn đầu đi ra ngoài. Mọi người tự nhiên cũng đều theo sau đi ra ngoài. Đến tầng hầm nhà Bạch Thất, hiện tại xem ra đã thành ga ra tầng hầm.

Khá lắm! Mỗi người đều khen ngợi ở trong lòng.

– “Đây là xe của chúng ta?”

– “Wow, rất đẹp trai!”

– “Cái này thật sự là tốt!”

Chiếc xe được lắp ráp không phải thành một chiếc xe Jeep bình thường, quả thật có thể gọi là xe chiến rồi.
Bình Luận (0)
Comment