Rất nhiều người đang đánh nhau dần dừng lại cùng nhìn về phía cửa đại môn, dõi mắt nhìn về nơi xa.
Lúc trước cũng có rất nhiều đội ra ngoài nhận nhiệm vụ đến hôm nay
cũng là ngày trở về nên họ hoặc là ở lại nghỉ ngơi hoặc là ra ngoài chờ
nhiệm vụ mới, mọi việc đều đã xử lý xong, nên hôm nay binh sĩ gác tường
thành chỉ tình cờ phát hiện ra đội Tùy Tiện cũng những người đi theo họ
trở về sau khi ra ngoài tìm hiểu Zombie triều.
Bởi vì quá xa nên không nhìn thấy rõ người nào trở về. Những chiếc xe tiến đến ngày càng gần, binh sĩ nhìn rõ là xe của quân đội liền tiếp
tục báo cáo: “ Là xe của thiếu úy Phùng, cùng những người nhậm nhiệm vụ tại cửa Tây trở về, đề nghị nhân viên tại cửa Tây chuẩn bị sẵn sàng bọn họ còn cách căn cứ 2000m”.
Nhưng mà, vẫn còn có người đánh nhau đấy.
Tình huống trước mắt còn có người đánh nhau như vậy không có cách nào chuẩn bị tốt để đối phó Zombie triều.
Thiếu úy Sầm quyết định thật nhanh, từ eo rút ra khẩu súng bắn lên
trời mấy phát, đến khi bắn hết đạn cũng không thấy những dị năng giả kia dừng tay lại cướp lấy súng của một binh sĩ khác tiếp tục bắn hơn mười
viên đạn.
Cuối cùng mọi người cũng dừng tay.
“ Tất cả nhân viên đang công tác đi ra cửa ra vào làm nhiệm vụ trừ
độc cùng kiểm tra đo lường mẫu máu chuẩn bị đón đội của thiếu úy Phùng”
Nhân viên trực ban của thiếu úy Sầm giọng nói bất thiện nhìn Diệp
Thánh Luân: “ Thiếu úy Diệp, nếu như cậu lần này lợi dụng lúc căn cứ
đang hỗn loạn tự mình không để ý đến luật pháp cũng như lợi ích chung
mà chỉ lo cho lợi ích cá nhân thì tôi dám khẳng định cậu không có quả
ngon để ăn”
Diệp Thánh Luân muốn nổi giận lao lên, bị Nguyên Khoản Khoản giữ lại: “ thiếu úy Sầm nói đúng, bây giờ căn cứ đang ở thời khắc tồn vong,
thiếu gia Diệp để cho thuộc hạ của mình ngừng đánh đi, nên lấy lợi ích
chung làm trọng”
Quần chúng đằng sau mặc dù không tham gia nhưng họ cũng là một thành viên của căn cứ, nếu căn cứ đổ thì họ đi nơi nào sinh sống?
Lúc bình thường dù hai bên ở chỗ này đánh chết thì có khả năng quần
chúng ở đây còn nói tốt, ủng hộ nhưng bây giờ bên ngoài là Zombie triều
xâm lấn sắp cùng đường mà họ còn ở đây nội chiến/
Đây không phải là điên rồi?
“ Đúng bên ngoài có Zombie, thế nào mà người một nhà lại đánh nhau trước? Việc gì cũng cần đặt lợi ích chung làm trọng”
“ Lấy lợi ích chung làm điều kiện tiên quyết!”
“ Nhanh đi chuẩn bị nghênh đón zombie triều”
Mọi người nhao nhao ủng hộ thiếu úy Sầm.
Bởi vậy trong mắt họ Diệp Thánh Luân đều là cái lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận.
Diệp Thánh Luân ngược lại muốn đem những người này giải quyết hết,
không biết tại sao mình mang đến nhiều thủ hạ như vậy mà còn khó khăn
nên đành phải nói bán một cái nhân tình cho Nguyên Khoản Khoản.
Hắn bên này vừa cùng Nguyên Khoản Khoản nói là chính mình vì nể mặt
cô ta nên bên trên mới đem những “ phản tặc” này cho một cơ hội, nhưng
lời nói vừa dứt thì binh sĩ trên tường thành lớn tiếng hô xuống dưới: “
cuối đoàn người đúng là đội Tùy Tiện! “
Một tiếng này không chỉ để lại cho binh sĩ canh gác tâm tình kích
động mà giờ phút này tại cửa Tây một nửa binh sĩ đều chấn động.
Thất thố, thiếu chút nữa những người kia đều muốn kêu ra tiếng!
Không phải tất cả nhân tình,
Đều bị xói mòn tại xa mạc.
Không phải tất cả lửa đỏ,
Đều thêu cháy chính mình,
Mà không chiếu sáng cho người khác!
Không phải tất cả đều như Diệp Thánh Luân nói.
Thiếu úy Sầm cảm giác chính mình kiên trì đều đúng, tâm lý lâp tức có một trụ cột vững chắc.
Kích động lớn như vậy lập tức anh cảm nhận được một dòng nước ấm theo trái tim khuếch tán toàn cơ thể. Anh run rẩy thân thể chạy nhanh tới
cửa bên cạnh, không tự giác khiễng chân nhìn qua ống nhòm: “ Tôi luôn
luôn tin tưởng đội Tùy Tiện thật sự một chút cũng không Tùy Tiện”
Bọn họ thật sự trở về, mang theo hy vọng cùng ánh sáng.
Đội Tùy Tiện không có dẫm nát tâm linh những người chờ đợi họ dưới chân.
Có người kinh hỉ đương nhiên có người tức giận.
Diệp Thánh Luân cắn chặt hàm rang đi ra: “ Đóng cửa, kéo cầu treo
lên. Không thể để cho tội phạm giết người tiến vào phá hư luật của căn
cứ. bọn chúng nhất định ra bên ngoài thấy zombie triều không thể chạy
thoát nên mới quay trở lại.”
Thiếu úy Sầm lập tức quay người, hướng Diệp Thánh Luân bắn ra vô số viên đạn.
Viên đạn bị đánh rơi leng keng xuống đất, thiếu úy Sầm nhìn Diệp
Thánh Luân lạnh lùng nói: “ Ai dám đóng cửa đại môn, ai dám tôi sẽ để
cho hắn chết ngày hôm nay”
Những dị năng giả khác cũng cao giọng: “ Ai dám đóng cửa đại môn”
Giờ khắc này những người tham gia đối kháng chiến đấu với người Diệp gia đều mang ánh mắt vô cùng kiên định: “ Ai dám!?”
Tiếng hét vang lên đồng thời làm cho những người trung lập khiếp sợ.
Đây là một loại tín ngưỡng, tín ngưỡng vô cùng kiên định.
Đội Tùy Tiện rút cục là những người nào lại có thể để cho bọn họ có một loại tín ngưỡng như vậy?
Toàn thân Diệp Thánh Luân phát run, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đều muốn đen.
Một đám vương bát đản đối mặt với zombie triều còn không chết vậy nhưng lại có thể quay trở về.
Như vậy ồn ào một thời gian, xe của thiếu úy Phùng đã đi qua cầu
treo, xe chưa có ngừng hẳn hắn đã trực tiếp nhảy xuống, trông thấy binh
sĩ bên này tuy nhiều nhưng giống như là một mảnh hỗn loạn còn không có
biện pháp phòng ngự vội la lớn: “ Các anh đến cùng là đang làm cái gì
vậy? Đằng sau nhiều zombie như vậy, biện pháp phòng ngự đâu? “ nói xong
không đợi trả lời anh lập tức quay lại binh sĩ của mình ra lệnh: “ Xe
tiến vào lập tức đến bãi đỗ xe không được dừng trước cửa cản trở các xe
khác tiến vào”
Thiếu úy Sầm nói: “ Mời tiến vào căn cứ, làm kiểm tra đo lường máu”
nói xong hướng Diệp Thánh Luân âm thanh lạnh lùng: “ Thiếu gia Diệp,
căn cứ phái anh đến trấn thủ cửa Tây, anh tới nơi này đánh nhau với
chúng tôi một trận xong cũng không có cái gì bố trí? Đến cùng là đối
kháng zombie như thế nào? “
Diệp Thánh Luân bị tức còn chưa có khôi phục lại.
Nếu như không có bọn họ nhiều chuyện như vậy, hiện tại hắn còn không có bố trí được cái gì?
Nhưng bây giờ không phải là thời gian để nói, hắn nghe xong lời nói
của thiếu úy Phùng mắt nhíu lại, cầm loa phóng thanh lên nói: “ Tất cả
tiểu đội chuẩn bị tốt, theo thứ tự lên tường thành đối kháng với zombie
triều”
Bọn họ tại tận thế này bơi lội bảy tháng đối phó với zombie cũng là có kinh nghiệm phong phú.
Không đến một phút đồng hồ tất cả binh sĩ đều phân bố tốt.
Đằng sau các chiếc xe như ngựa chạy quen đường phóng như bay vào căn
cứ, rất nhanh đã đi qua cầu treo. Rất nhiều xe đều không trừ độc và kiểm tra máu đã được tiến vào căn cứ.
Đợi cuối cùng đội Tùy Tiện cũng đến, Diệp Thánh Luân hai tay hung hăng nắm chặt, các đốt ngón tay đều xoèn xoẹt rung động.
Bạch Ngạn!
Tùy Tiện!
Tại sao bọn mày còn không chết đi?
Bạch Thất xuống xe, cười như hoa cúc hạ lệnh: “ Tiểu đội đặc biệt tập tức ngăn cản zombie cấp 3 tiến qua cầu vào căn cứ”
Tất cả những người đi theo Bạch Thất đều đã chuẩn bị tốt, nghe lệnh
lập tức bảo trì đội hình tiến đến cửa đối kháng với zombie cấp 3 chạy
theo mình đằng sau.
Đường Nhược phủ lên những người phía trước một tầng tinh thần lực.
Bạch Thất chỉ huy ở phía trươc thấy độ cao không đủ liền nhảy lên
phía trên, thấy thiếu úy Sầm đứng bên cạnh nhìn thoáng qua: “ Anh đứng ở chỗ này làm gì? Đi lên chỉ huy, đứng ở chỗ này chờ chết à? “
Bạch Thất nhăn lông mày: “ Ngại thời gian nhiều quá sao? “
Thiếu úy Sầm suýt nữa nước mắt tràn bờ mi, lệ rơi đầy mặt:” thiếu
gia Bạch, anh rốt cục cũng quay trở lại, không phải tôi không chỉ huy mà là thiếu gia Diệp luôn ở chỗ này cố tình gây sự, hắn nói các anh giết
chủ tịch Nguyên rồi chạy án”