Tận Thế Song Sủng

Chương 422

Lần này Đường Nhược tiến cấp sau đó cũng không chút nào giấu diếm, đem tất cả những gì mình chứng kiến đều kể cho Bạch Thất.

Bạch Thất nhìn cô, ngồi trên xe nghe cô huyên thuyên kể về tương lai mà nơi đó vừa xa không thể nào chạm đến lại vừa gần trong gang tấc, ánh mắt hơi chớp động.

Lúc trước lúc tiến cấp lên cấp năm, Đường Nhược cũng như thế kể lại nguyên nhân hậu quả của bọn họ. Lại nói tiếp trước đó, Đường Nhược nói như vậy thật ra là gián tiếp thổ lộ với anh, mặc dù cô nói rằng chính mình bởi vì trông thấy ngọn nguồn tinh thần của anh mà đem lòng yêu mến anh nhưng vẻ mặt lại vô cùng chăm chú, không có một chút cảm giác thẹn thùng khi thổ lộ.

Bạch Thất nghiêng đầu, vừa lắng nghe vừa nhìn cô chăm chú, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ôn nhu. Đối mặt một xác khô, tuy xác khô này là mình nhưng Bạch Thất vẫn cảm thấy trò hề này nhất định không thể gặp người, cuộc đời mình đã trải qua ba năm tận thế, sau đó lại không còn chỗ nương tựa chết ở một nơi hẻo lánh, làm sao có thể còn tướng mạo đẹp trai dịu dàng công tử. Nhưng Đường Nhược lại vì anh, không chút do dự, quyết tuyệt như thế, nhất định phải xuyên thẳng đến thời không này để bản thân cùng anh ở đây đến với nhau một lần. Như vậy anh làm sao có thể cam tâm phụ bỏ cô đây?

– “Em nói ngọn nguồn tinh thần của chúng ta có thể bị bắt trở về, sống lại ở một ngàn năm sau?” Sau khi Bạch Thất nghe lời nói đã bắt được trọng điểm.

Thì ra anh còn có thể sống đến tương lai đây? Bản thân là con người ở thời đại này còn có thể đi đến ngàn năm sau, cảm nhận được tất cả thời đại kia?

– “Ừ.” Đường Nhược gật đầu: – “Trước đó có nói lịch sử không thể thay đổi, bởi vì anh ở thế giới này chỉ sống được ba năm, bởi vậy bọn họ giữ lại ghi chép và tọa độ từ ngọn nguồn tinh thần, trước lúc đến giờ tại không gian và tọa độ đó sẽ thu hồi ngọn nguồn tinh thần của chúng ta.”

Tỉnh táo như Bạch Thất, giờ phút này nghe được lời này đều cảm thấy có chút khó tin. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, trên không trung cát vàng bay mịt mù, suy nghĩ rất nhiều, sau khi trầm mặc ánh mắt mang theo nồng đậm lại một lần nữa quay về trên mặt Đường Nhược, cùng cô nhìn nhau.

– “Tiểu Nhược, cám ơn em.”

Giọng nói Bạch Thất trầm thấp đầy ôn nhu, đưa tay ôm lấy cô vuốt ve trong ngực. Năm chữ bên ngoài một chữ tạ (cảm ơn), từng lời từng chữ đều là thật tình. Cám ơn em, giúp cho anh một lần nữa giữ được mạng sống. Cám ơn em, giúp anh hiểu được thế nào là tình yêu. Cám ơn em, đã xuyên qua ngàn năm cùng anh ở bên nhau ba năm.

Hai người đã đem chuyện ngọn nguồn tinh thần của mình cùng xuyên qua không gian và thời gian hiểu biết rõ ràng, cũng không có giấu diếm cùng đồng đội của mình. Ở nơi này chỉ còn lại tối đa có mấy tháng, bọn họ phải đem tất cả những ý định giải thích rõ ràng cùng đồng đội.

Đối tượng đầu tiên biết chuyện vẫn là Hồ Hạo Thiên cùng Dương Lê. Lúc nghe Đường Nhược giải thích, lời nói ung dung đầy nghiêm túc, nghe không ra một chút lừa dối giả tạo.

Hồ Hạo Thiên nghe xong Đường Nhược xuyên việt là do khoa học kỹ thuật ngàn năm sau đưa cô đến, bởi vì tọa độ sai lầm còn sai thêm một lần thời không, ánh mắt sững sờ rơi trên người Đường Nhược và Bạch Thất, chỉ cảm thấy yết hầu mình ừng ực rung động lại nói không ra lời.

Lại nghe Bạch Thất kể anh là thi thể không bị thối rửa, bị nhân loại ngàn năm sau nhặt được, tinh luyện ra ngọn nguồn tinh thần có thể vượt qua thời không sống thêm một lần nữa, trong đầu càng ong ong muốn nổ tung, suýt chút nữa ngã xuống mặt đất miệng sùi bọt mép.

Cuối cùng đứng thẳng ở chỗ này rất lâu sau đó… rất lâu sau đó… cũng đã tiếp nhận được sự thật.

Thật ra trước đó nghe tiến sĩ Lâm phân tích, bọn họ đã sớm đoán ra khả năng ‘Là do khoa học kỹ thuật đưa bọn họ đến nơi này’, bây giờ chỉ là đem suy đoán biến thành sự thật mà thôi.

Thế giới đã bị lật đổ điên đảo cả rồi, dị năng cùng zombie đều ngang trời xuất thế, so sánh hai chuyện với nhau thì Vượt Qua Thời Không này càng có căn cứ khoa học hơn à nha! – “Hai người định làm như thế nào?” Hồ Hạo Thiên sai khi tiếp nhận cũng thản nhiên rồi: – “Theo tình hình hiện tại của chúng ta, đánh liên tiếp ba năm là có thể giành lại nước Việt rồi, mà hai người…”

Giành lại nước Hoa chỉ là vấn đề thời gian, nhưng thời gian của bọn họ chỉ còn có mấy tháng thôi. Không phải đi chết mà là trở về tương lai.

Hồ Hạo Thiên khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la mờ mịt. Anh mới không muốn thừa nhận mình cũng rất muốn đi đến thế giới tương lai đều là dị thú kia, cũng muốn nhìn thế giới như vậy một chút đây này!

– “Thuận theo tự nhiên.” Bạch Thất khẽ cười mang theo sự thoải mái.

Ba năm hay không ba năm, xuyên không trở về tương lai, anh đều không để ý.

Những việc quan trọng, anh đã làm được, không bắt buộc tánh mạng của mình, thật sự anh không bỏ xuống được chỉ có thời gian của anh cùng với Đường Nhược, đừng nói ba năm, cho dù ba kiếp anh vẫn cảm thấy chưa đủ.

Bạch Thất đã nói như vậy rồi, Hồ Hạo Thiên tự nhiên cũng không bắt buộc. Những việc tương lai này anh cũng không biết, thật sự có gấp cũng không giúp được gì. Đội ngũ này nên làm gì thì vẫn nên làm cái đó thôi.

Tận thế năm thứ ba, con người đã thành công giành lại hơn phân nửa nước Hoa. Tháng tám nóng bức, ban đêm lại vô cùng rét lạnh. Gió lạnh gào thét vang vọng bên ngoài phòng. Trong phòng lại yên tĩnh như đang ở pháp trường. Mọi người đều vây quanh trước mặt hai người, vẻ mặt đều vô cùng nghiêm trọng.

– “Thật sự sẽ xuyên thẳng qua sao?” một lúc lâu, Lưu Binh vẫn nhẹ giọng nhả ra một câu: – “Cái gọi là tương lai kia thật sự sẽ đưa hai người đi sao?”

Ngay cả Hồ Hạo Thiên cũng đều cau tít chân mày: – “Thật là hôm nay? Có nhớ lầm thời gian không?”

Phan Hiểu Huyên tựa bên người Điền Hải nức nở nghẹn ngào: – “Bọn họ thật muốn đi sao? Không thể không đi nơi đó ư, mọi người ở cùng một chỗ rất tốt mà…”

Tiến sĩ Lâm đứng ở bên cạnh, cầm dụng cụ dò xét luôn tìm kiếm cánh cửa mở ra không gian: – “Sao bây giờ hai người mới nói cho tôi biết sự thật về tương lai, hai người phải sớm nói cho tôi biết a! Làm hại tôi ở phòng thí nghiệm chờ đợi mấy tháng, có điều nghiên cứu của tôi cũng không phải không có thành quả, tuy tôi mở không được tọa độ ngũ duy không gian, nhưng nếu bên kia có phản ứng, tôi cũng có thể phát hiện đấy…” hắn luôn luôn huyên thuyên, sau đó luôn đi chung quanh bên người bọn họ, bỗng nhiên hắn la lên: – “Có chấn đông, thời gian i chấn động!”

Đường Nhược vươn tay, Bạch Thất nắm chặt tay cô.

Cả đời bọn họ buộc lại với nhau, ba năm trước đây hôm nay là ngày bắt đầu, tánh mạng của Bạch Thất cũng chấm dứt vào ngày hôm nay của ba năm sau.

Sinh Tử vinh nhục, đều bắt đầu từ ngày hôm nay.

– “Ba động rất mãnh liệt, thật sự có ngũ duy không gian! Thật sự có! Ha ha ha ha, lúc còn sống tôi có thể nhìn thấy khoa học kỹ thuật của tương lai! Ha ha ha, không uổng công cuộc đời này không uổng công cuộc đời này!” Tiến sĩ Lâm rất nhanh lấy ra DV quay lại hình ảnh của Đường Nhược cùng Bạch Thất lúc này: – “Hai người có cảm giác gì, có thể miêu tả cho tôi biết không?”

Nhưng không gian cùng thời gian chấn động quá mãnh liệt, trong lúc nhất thời mọi người chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khí lưu mãnh liệt, đứng không vững. Bọn họ vô ý thức ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu.

Bên ngoài biệt thự, bên trong căn cứ người không biết đều cho rằng đây là động đất, thoáng chốc cũng ôm lấy đầu ngồi chồm hổm xuống!

Chỉ là vài giây như vậy, không biết Bạch Thất hay Đường Nhược hoặc cả hai người nói một câu: – ‘Hẹn gặp lại, đồng đội của tôi…”

Khi bọn họ trợn tròn mắt đứng lên đã không còn nhìn thấy hai người đâu nữa.

– “Huhu…” Phan Hiểu Huyên òa khóc lớn, Điền Hải ôm lấy cô, vỗ bờ vai của cô nói: – “Anh Bạch và chị Đường chỉ trở về nơi nên trở về thôi.”

Cậu vừa dứt lời, nhiều người ở đây đều đỏ hốc mắt, nghiêng đầu qua không đành lòng lại nhìn qua chỗ sàn nhà nơi Đường Nhược và Bạch Thất vừa đứng lúc nãy.

Thời điểm khó khăn, đồng đội đã từng ở bên nhau suốt ba năm, hôm nay lại cách xa đến ngàn năm.

Hồ Hạo Thiên bước nhanh đi qua, mở cửa sổ ra, bên ngoài bầu trời sâu và đen, những vì sao lóng lánh, chứng minh ngày mai vẫn là một ngày nắng đẹp như trước.

Phan Đại Vĩ chậm rãi đi đến phía sau anh, ngẩng đầu lên, rút ra một tờ khăn giấy đưa tới: – “Hồ đội, trên đời này không có buổi tiệc nào không tàn, đôi vợ chồng nhỏ này đã giúp đỡ chúng ta, giúp quốc gia này ba năm, đã đủ rồi, không cần đau buồn.”

Thật sự đã đủ rồi, bọn họ vốn không thuộc về thế giới này.

Hồ Hạo Thiên đưa tay lên, mu bàn tay rất nhanh lướt qua trên mặt, quay đầu nói: – “Tiến sĩ Lâm, lịch sử không thể thay đổi, cho dù Tiểu Bạch cùng Tiểu Đường xuyên không đến đây vẫn không thể thay đổi tất cả lịch sử đúng không?”

Tiến sĩ Lâm cất DV cũng đứng lên, nhìn thoáng trên mặt đất hai người từng đứng, gật đầu: – “Ừ, lý luận của tôi như thế, không chỉ không thay đổi lịch sử, bọn họ xuyên không có lẽ còn đẩy nhanh tiến độ lịch sử đấy.”

– “Tiểu Bạch đã từng nói kiếp trước của cậu ấy chỉ là cái rắm tơ, căn bản không có cơ hội xuất hiện trong lịch sử, đã như vầy…” Hồ Hạo Thiên nhìn mọi người, kiên định nói: – “Đem tất cả công trạng của Tiểu Bạch cùng Tiểu Đường đều mai táng cùng một chỗ.”

Giờ trụ sở này do anh làm chủ, làm ‘Đốt sách chôn sống nô lệ’ như vậy cũng chỉ là việc ra một mệnh lệnh mà thôi. Không thể thay đổi lịch sử, không thể để cho bọn họ trở thành không tồn tại trong tương lai. Hồ Hạo Thiên muốn làm chỉ là để cho bọn họ trở về bình thường mà thôi.

Ngày hôm nay, căn cứ xảy ra động đất hỗn loạn trong vài giây, tất cả mọi người đều không có gì đáng ngại, chỉ có người mạnh nhất căn cứ Bạch Thất cùng vợ của anh chết bên trong trận ‘động đất’ đó.

Tin tức vừa ra, trong căn cứ tất cả những người có dị năng đều không tin nổi! Nhưng Hồ Hạo Thiên đang có mặt ở căn cứ, cử hành tang lễ cho hai người bọn họ. Tận mắt nhìn thấy ‘thi thể’ khiến cho rất nhiều rất nhiều người trong căn cứ nghẹn ngào khóc rống tại chỗ.

Tại sao có thể như vậy chứ, như thế nào người mạnh nhất lợi hại nhất căn cứ lại chết trong trận động đất ngẳn ngủi không bao lâu như thế?!

Sau này mỗi lần có người ở trong căn cứ nhắc đến người mạnh nhất căn cứ, đều để cho người chấp hành chương quy trong căn cứ mời đi uống trà. Dần dần, trong căn cứ sẽ không còn ai nhắc đến người mạnh nhất căn cứ nữa, chỉ nhớ rõ dị năng giả mạnh nhất căn cứ hôm nay chính là dị năng giả hệ Lôi, người đó tên là Điền Hải.

Làm xong “tang lễ” của Bạch Thất cùng Đường Nhược, Hồ Hạo Thiên tiếp tục dẫn đầu quân đội xuất chinh.

Cát vàng dày đặc, con đường phía trước lại không khó khăn. Con người có thể sinh sôi nẩy nở đời sau, nhưng zombie thì không. Cho dù nước Hoa có hơn mười tỷ zombie, chỉ cần sẽ không sinh sôi nẩy nở vô hạn, con người luôn có một ngày sẽ tiêu diệt được hết bọn chúng. Tất cả mọi người vô cùng tin tưởng, đối mặt với bọn zombie kiên nhẫn, không biết đau đớn, không biết mỏi mệt, bọn họ cũng chính là đánh như sóng Trường Giang núi lở biển nghiêng, vô cùng hăng hái.

Gió nổi lên mạnh mẽ, kinh hãi trăm trượng.

Một chiêu dị năng có thể không giải quyết được zombie phía trước thì sẽ thấy phóng thêm một chiêu, một người đánh không lại, vậy thì lại thêm một người!

Cho dù bất cứ thời điểm nào, ở trong lòng một khi đã có niềm tin chiến thắng thành công, như vậy dù có làm bất cứ chuyện gì cũng đều là làm chơi ăn thật.

Tận thế, không muốn chính mình dừng lại ở bên trong ‘lồng chim’ căn cứ chờ đợi zombie triều đen tối nuốt chửng mình thì phải cầm lấy vũ khí, tăng cường dị năng khiến cho zombie biến mất trên thế giới này!

Thời đại tuyệt vọng này, càng cần ý chí mạnh mẽ không gì có thể phá vỡ nổi.

Mặt trời, mặt trăng, ngôi sao vẫn còn tồn tại.

Trời xanh, đất rộng vẫn còn tồn tại.

Con người vẫn còn tồn tại.

Quốc gia vẫn còn tồn tại.

Thành công đã đến gần!

————————

Vĩ cuối cùng:

Năm 3.187, phòng thí nghiệm Liên Bang trong căn cứ, Đường Nhất Nặc đang chăm chú nhìn một “thi thể” đang nằm trang bàn thí nghiệm.

– “Làm sao còn chưa có chút động tĩnh!” Hắn đợi đã lâu, thấy ‘thi thể’ kia còn không có chút phản ứng, tức giận hô một tiếng: – “Nếu con bé còn không về được hoặc một lần nữa xuyên sai thời không, tôi nhất định ném tất cả các người ra khỏi thành Tinh Nguyệt cho dị thú ăn!”

Người mặc áo trắng tên Bạch Hồ nhìn màn ảnh, ánh mắt không chớp: – “Nhanh, nhanh, đang đợi trục tọa độ không gian tiến đến, chỉ cần tọa độ thời không tiến đến, bọn họ sẽ trở lại được!”

Đường Nhất Nặc nhìn ‘thi thể nữ’ đang nằm bên cạnh ‘thi thể nam’: – “Tên kia có trở về hay không cũng không sao, lúc đầu tôi vì cái gì còn nghe lời con bé bồi dưỡng thân thể người đàn ông này chứ, thật sự là…”

Thật sự là lỗ vốn mua bán còn không có tí lợi nhuận gì a, chợt nghe được ông Bạch Hồ kêu lên: – “Đến rồi!” Nói xong hạ lệnh: – “Tất cả tổ nhỏ chú ý, thời gian 10 giây, thu hồi tinh thần nguyên!”

10, 9, 8, 7… 3, 2, 1!

Trong lòng Đường Nhất Nặc thầm cầu nguyện một lần, sau đó thật sự nhìn thấy ‘thi thể nữ’ phía trước, mí mắt bắt đầu thoáng chút động đậy… một giây sau, cô mở ra đôi mắt đen kịt mà chính mình đã chưa từng nhìn thấy suốt hai mươi bốn năm qua.

– “Tiểu Nhược.” Trong lòng Đường Nhất Nặc đột nhiên run lên, muốn đi qua ôm chầm lấy cô.

Nhưng tay còn chưa chạm đến đã bị ‘thi thể nữ’ vừa cải tử hồi sinh đẩy ra. Hai chân cô giẫm trên mặt đất, bước chân lảo đảo bước đến bên ‘thi thể nam’ trước mặt:

– “Bạch Ngạn...”

– “Này này này, anh mới là anh trai ruột của em! Thái độ của em như vậy là sao!”

Bạch Thất chỉ cảm thấy ánh sáng lóe lên, trước ánh sáng muôn hình muôn vẻ chiếu thẳng qua, lại nghe được ngay bên cạnh một giọng nói vô cùng quen thuộc. Anh mở hai mắt nhìn thấy cả người Đường Nhược mặc một bộ váy tơ tằm màu trắng dài chấm đất. Cô đứng ở trước mắt mình, nhìn mình mỉm cười, nụ cười kia như ánh sáng mặt trời chiếu rọi thẳng vào trái tim Bạch Thất.

Đường Nhược nói: – “Bạch Ngạn, lần này hoan nghênh anh đến tham quan thế giới của em.”

Lúc này đây, không chỉ là ba năm, là gần nhau 300 năm…
Bình Luận (0)
Comment