Nguyên thân của căn cứ quốc gia là một công trình kiến trúc khổng lồ dưới mặt đất. Sau tận thế, vô số người đem ánh mắt đặt ngay nơi này, không có gì an toàn hơn so với căn cứ dưới mặt đất, càng không nói kiến trúc nơi này hầu như đã hoàn chỉnh, chỉ cần chiếm cứ thành công, những người khác cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Chẳng qua tốc độ có nhanh cách mấy, có thể so được với tốc độ của quốc gia sao?
Hiện giờ trên thế giới chỉ có một vài đại căn cứ cấp bậc quốc gia, những quốc gia không đủ thực lực chỉ có thể liên hợp với các căn cứ khác, nhưng ngay cả như vậy, sinh tồn vẫn rất gian nan. Như căn cứ Hoa quốc của Lâm Ẩm Vô là một nơi mạnh mẽ điều tiết năng lực khống chế, nhanh chóng chỉnh hợp tài nguyên căn cứ, chiếm cứ không gian dưới mặt đất, miễn cưỡng duy trì nền văn minh khoa học kỹ thuật.
Cổng vào căn cứ nằm trên mặt đất, ở phụ cận cổng còn rất nhiều kiến trúc cùng loại với nhà an toàn, bên trong có không ít người. Có một ít là người đến từ đất nước khác, có một chút là cư dân của những căn cứ lớn bé, đủ loại màu da, đủ loại ngôn ngữ, hầu như đều hội tụ tại nơi này. Đứng trước tai nạn uy hiếp đến sinh mệnh của toàn bộ nhân loại, giữa những con người xa lạ này xuất hiện sự đoàn kết chưa từng có.
Hoàn cảnh cư trú dưới lòng đất rốt cuộc hữu hạn, công trình khai phá cũng không có khả năng tùy tiện khuếch trương. Bởi vì đủ loại duyên cớ, những người này chỉ có thể tạm thời sinh sống trên mặt đất, thế nhưng điều này không đại biểu cho việc quốc gia sẽ mặc kệ bọn họ, mỗi ngày vẫn có quân nhân mặc đồ phòng hộ đặc thù cầm giáo giữ gìn an toàn cho cư dân trên mặt đất.
Trời hôm nay còn chưa sáng, đã liên tiếp có vài chiếc xe tải lớn đi tới phụ cận căn cứ.
Có một đôi anh em song sinh xanh xao vàng vọt từ trên xe đi xuống, người què một chân, người mù một mắt, hai người đỡ nhau đi từ trên xe xuống, bộ dáng cẩn thận khiến người ta cảm thấy đau lòng. Nếu cảnh tượng này xảy ra trước tận thế, khẳng định sẽ bị những người có tâm chụp lại lan truyền trên mạng, đưa tới cảm thán của vô số cư dân mạng. Nhưng hiện tại tận thế xảy ra, người bên cạnh cũng chỉ liếc nhìn họ một cái.
Còn rất nhiều người đáng thương hơn so với bọn họ, có thể tồn tại đến bây giờ đã là may mắn mà nhiều người không dám tưởng tượng.
"Anh, chúng ta đến căn cứ quốc gia rồi." Trên mặt thanh niên chân thọt nổi lên từng đợt vui sướng, "Tới đây rồi, cuộc sống của chúng ta nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều. Em, em sẽ nỗ lực làm việc."
"Mộc An Nhân, Mộc An Nhật, chúng tôi phải đi đây." Tài xế xe tải phất tay với hai anh em đáng thương, "Hy vọng sau này có cơ hội gặp lại."
"Cảm ơn anh tài xế." Mộc An Nhật chân thọt gật đầu cười cười nói.
Tài xế hơi gật đầu, đem một chút thương hại trong lòng thu trở về.
Hắn chở một xe này đều là người chạy ra từ căn cứ bị công phá, trong đó đôi anh em song sinh Mộc An Nhân, Mộc An Nhật diện mạo tương đồng tự nhiên đã chịu không ít đau khổ. Đồng dạng là xanh xao vàng vọt, nhưng đôi anh em này nhìn qua vẫn thập phần xuất sắc, học thức giáo dưỡng đều rất tốt, chỉ là không biết tại sao lại lưu lạc đến tình trạng này? Càng đáng tiếc hơn là, chờ đến bọn họ lúc xuống xe nghỉ ngơi ăn cơm, người đồng hành cùng chung một xe tải mới phát hiện bọn họ người què một chân, người mù một mắt, mà anh em bọn họ tâm tâm niệm niệm, chẳng qua chỉ muốn tới căn cứ quốc gia để chữa tàn tật.
Đáng tiếc……
Tài xế xe tải hơi hơi lắc đầu. Hiện tại người của viện khoa học hầu hết đều đem ánh mắt đặt trên mặt trời đen, trình độ chữa bệnh không tiến mà lui. Hơn nữa cho dù thật sự chữa khỏi, lấy thân vô vật thừa hiện tại của bọn họ, chỉ sợ nhất thời cũng trả không nổi phí chữa bệnh.
Cặp anh em song sinh này đi theo những người khác trên xe tải ngoan ngoãn xếp hàng trước cổng. Người rời đi hay tiến vào căn cứ đều yêu cầu thực hiện kiểm tra trước cổng, miễn cho trên người bọn họ có chứa một ít vật phẩm nguy hiểm uy hiếp đến an toàn của người khác.
Trong tận thế không thiếu nhất chính là người đòi sống đòi chết, càng không thiếu những người đòi chết còn muốn lôi kéo người ta chôn chung với mình. Theo thời gian mặt trời đen xuất hiện ngày càng dài, cảm xúc tuyệt vọng cũng đang lây lan ngày càng nhanh, liên tiếp xảy ra rất nhiều sự kiện tự sát ác tính, làm cho người xung quanh cực kỳ bất an. Ngay cả lực độ kiểm tra cũng lớn hơn rất nhiều, hầu như mỗi ngày đều phải tiếp nhận ba bốn lần kiểm tra, nhưng tất cả mọi người đều ngoan ngoãn phối hợp.
"Được, đưa giấy chứng minh thân phận cho tôi." Mấy quân nhân theo thói quen tính vươn tay che trước mặt cặp anh em song sinh.
"Chúng tôi chỉ còn một tờ thôi." Trên mặt Mộc An Nhân bị mù hiện lên một tia bất an, lấy ra một tờ chứng minh sạch sẽ từ trong lòng, "Anh quân nhân, lúc em tôi đang chạy trốn đã vô tình làm mất giấy chứng minh, ngài xem chúng tôi phải làm sao bây giờ?"
"Không có giấy thì đi báo thân phận, làm một tờ." Quân nhân kiểm tra chứng minh của Mộc An Nhân một chút, phát hiện ảnh chụp trên chứng minh rất đẹp, nhìn ra được là một thiếu niên rộng rãi đẹp đẽ như ánh mặt trời, khó có thể tin được đây là ảnh của người trước mặt trong một thời gian ngắn. Nhìn lại địa chỉ được ghi trên chứng minh một lát, trong lòng có chút so đo, "Hai người là sinh viên đại học G?" Địa chỉ trên chứng minh là đại học G, chắc hẳn bọn họ làm chứng minh trong lúc học đại học.
"Đúng vậy." Mộc An Nhân vừa nghe thấy đại học G đã sáng rực mắt, vội vàng gật đầu nói, "Đúng vậy, tôi và em trai đều là sinh viên đại học G, người học luật, người học tài chính."
"Đều là nhân tài, có hơi đáng tiếc." Quân nhiên cười cười, "Trước kia tôi từng dạy một khóa quân sự ở trường hai người."
"Nguyên lai là huấn luyện viên?"
"Chứng minh của hai người hiện tại đều không thể dùng, vào rồi nhớ làm lại một lần nữa."
"Vâng, vâng, đa tạ." Hai anh em vội vàng đáp.
Quân nhân để bọn họ rời đi, trong lòng nhịn không được có chút đáng tiếc vì bọn họ. Pháp luật và tài chính trước tận thế đều là hai ngành nghề không tồi, nhưng sau tận thế, lại trở thành ngành nghề vô dụng nhất. Ở trong căn cứ, sinh viên ngành kiến trúc và ngành vật lý học mới nổi tiếng nhất.
"Rốt cuộc tới rồi." Mộc An Nhân, cũng chính là Lâm Ẩm Vô nhịn không được cảm thán một câu.
Trước kia hắn từng đến căn cứ một lần, cảm thấy không hợp liền rời đi, không ngờ mới chớp mắt một cái đã phát triển như vậy, gần như đã thành một trấn nhỏ!
"Đúng vậy đó anh." Mộc An Nhật, cũng chính là Yến Thừa Cựu đẩy Lâm Ẩm Vô ý bảo hắn thu liễm một chút, rốt cuộc bọn họ cũng thành công trà trộn vào căn cứ quốc gia, hành động kế tiếp không thể xằng bậy được.
Hai người bọn họ lựa chọn giả dạng thành một đôi anh em song sinh, cũng đã trải qua suy tính cặn kẽ.
Đã là anh em song sinh, hai người bọn họ có thể có gương mặt giống nhau, có thể mượn thân phận đối phương để làm chút việc, người khác nhất định không thể phân biệt, hơn nữa dính bên nhau cũng không làm người ta cảm thấy không đúng. Đến nỗi phụ gia thân thể tàn tật, cũng là vì giảm mạnh sự cảnh giác của người khác đối với họ, đồng dạng chỉ có thể bất đắc dĩ mà làm.
Giả dạng thành một đôi anh em song sinh, chiều cao của Yến Thừa Cựu hơi không đủ, cho dù lót thêm một miếng độn giày cũng còn kém rất nhiều, nếu biến thành người què, liền có thể bù đắp hoàn cảnh này. Đồng dạng, biện pháp phân biệt Dương Tuyển giả chỉ có đôi mắt, đôi mắt của Lâm Ẩm Vô đã được Trương lão ngụy trang, nhưng nếu mù một con mắt, càng có thể tăng thêm tác dụng che dấu. Cho dù chỉ có một chút lễ phép, cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào đôi mắt mù của người ta không bỏ.
"Chúng ta đi làm chứng minh trước thôi em trai." Cũng không biết Lâm Ẩm Vô có cố ý hay không, đôi mắt lướt qua hai đùi Yến Thừa Cựu một cái, "Em đi nhớ nhìn đường cho kĩ đó, phải cẩn thận chân mình."
—— nhất định là hắn cười nhạo chiều cao của tôi!
Trong đầu Yến Thừa Cựu nảy lên một suy nghĩ như vậy, hận không thể đem chân Lâm Ẩm Vô cắt bớt một khúc.
Thời điểm người phụ nữ kia thiết kế quần áo cho bọn họ, liền cho bọn họ hai bộ đồ y đúc nhau. Nhưng đồ mặc trên người Yến Thừa Cựu, lại có vẻ hơi rộng, ống quần còn phải kéo lên một chút, nhưng Lâm Ẩm Vô lại mặc vừa.
Thấy dáng vẻ này của Yến Thừa Cựu, Lâm Ẩm Vô liền không chút khách khí cười nhạo.
Mắt thấy hai người này muốn đánh nhau, lúc này bác sĩ mới đem điều kiện phụ "Tàn tật" nói ra, hấp dẫn sự chú ý của hai người. Bác sĩ nhìn Lâm Ẩm Vô không có chút xíu suy nghĩ nào muốn che giấu ý tưởng của mình trước mặt Yến Thừa Cựu, rốt cuộc minh bạch được địa vị của Yến Thừa Cựu trong lòng hắn.
Chỉ là không biết bản thân Lâm Ẩm Vô có biết thái độ đối xử của hắn đối với người khác và đối với Yến Thừa Cựu cực kỳ khác biệt không?
Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô bên này dựa theo lời nói của quân nhân kia đi làm chứng minh. Có khá ít người làm cùng với bọn họ, rốt cuộc tận thế đến, chứng minh thư cũng không còn quan trọng như vậy nữa. Bác sĩ có thể biến hai người họ về cái dạng này, chứng minh thân phận cũng tự nhiên có. Về sự tình của hai anh em này, Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu chỉ có thể nỗ lực đóng kịch một phen.
"Hai người vừa mới tới, chỉ có thể ở tại lều trại tạm thời." Bổ sung chứng minh xong, nhân viên đưa cho hai người họ một cái lều trại, "Muốn cắm trại ở đâu thì tự hai người tìm, sự tình trên mặt đất chúng tôi không quản, nhưng tâm hai người tốt nhất vẫn nên nhỏ một chút. Còn có, lều trại này chỉ có thể dùng 10 ngày, nội trong 10 ngày này hai người phải nỗ lực làm việc đổi tích phân." Nói xong, nhười bọ lại giải thích quy tắc tích phân của căn cứ cho họ một lần.
Ý tứ đại khái là họ chỉ cần nỗ lực, có quốc gia trợ cấp thì sẽ được sống sót, sau đó tích góp đủ tích phân, sẽ có cơ hội sống dưới lòng đất.
Đương nhiên, lời này chỉ để an ủi người khác mà thôi.
Hoàn cảnh cư trú dưới lòng đất cực kỳ hữu hạn, hơn nữa có không ít người mắc chứng sợ bóng đêm, sống ở dưới thường xuyên sẽ xuất hiện các loại vấn đề tâm lý, chẳng qua so với vấn đề tâm lý, mạng sống vẫn tương đối quan trọng hơn.
Có không ít người đồng hành lựa chọn nhập bọn với những lều lớn. Chỉ cần nộp lều trại trợ cấp lên, và nguyện ý đi theo bọn họ làm việc, bọn họ liền có thể đi theo những người trong lều lớn, không cần lo lắng thời hạn 10 ngày. Nhưng cũng có nhiều người nguyện ý sống một mình, người càng nhiều, tranh chấp càng lớn. Bọn họ mới đến sao có thể so với những lão nhân kia được? Vạn nhất không cẩn thận chọc tới người nào, nói không chừng chết cũng không biết mình chết thế nào.
Hai người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu tự nhiên không muốn đi.
Thế nhưng vì không muốn đục lỗ, hai người bọn họ vẫn theo cùng những người khác đến lều lớn. Đương nhiên, bọn họ người què người mù, ngành học lại không có đất dụng võ, bị người lều lớn cự tuyệt. Người thành công đi vào chỉ có một ít mà thôi, dư lại đều chỉ có thể tự mình đi kiếm chỗ ở.
"Anh ơi, chúng ta đi xa một chút là tốt rồi." Yến Thừa Cựu an ủi nói, "Thừa dịp ban đêm, chúng ta có thể ra ngoài tìm công việc. Thân thể chúng ta không tiện, người ta không cần cũng bình thường." Nói xong, Yến Thừa Cựu còn cố ý vuốt ve tay Lâm Ẩm Vô, dán sát lại với hắn, dùng gương mặt không biết đã chảy bao nhiêu mồ hôi cọ qua cọ lại trên áo Lâm Ẩm Vô.
Thân thể Lâm Ẩm Vô lập tức cứng đờ.
Cho anh cười nhạo tôi!
Ha ha.
Nhớ tới bộ dáng ưa sạch sẽ trước kia của Lâm Ẩm Vô, Yến Thừa Cựu cảm thấy mình rốt cuộc cũng có thể sảng khoái thở ra một hơi rồi.
Không nghĩ tới Lâm Ẩm Vô giờ phút này nhìn cái đầu nhích tới nhích lui của Yến Thừa Cựu, chợt nhớ đến chú chó mà mình đã nuôi lúc nhỏ.
Không biết sờ lên tóc của cậu có mềm như chú chó kia không.
"Ừm." Lâm Ẩm Vô khống chế được suy nghĩ muốn động thủ của mình, trả lời một tiếng ngắn gọn.
Những ngày kế tiếp, có vẻ thuận lý thành chương.
Người sinh sống ở phụ cận hai anh em này đều thấy cảm thán, hai anh em này thật sự quá liều mạng, quá có năng lực.
Nhân tài quả nhiên là nhân tài, bọn họ biết sinh viên ngành kiến trúc là nổi tiếng nhất hiện tại, liền dùng đồng hồ thay đổi sao chép sách kiến trúc trở về, một bên học tập một bên thực hành, mới có mười ngày ngắn ngủi mà đã hiểu rõ những tư liệu đó, thuận lợi tiến vào một đoàn đội kiến trúc. Loại thiên phú và trí lực này, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ không thôi, chẳng trách lại là sinh viên đại học G.
Mà nghe nói lão đại của đoàn đội kiến trúc kia cũng có vài phần thực lực dưới mặt đất, nhận thầu công trình kiến trúc "Nhà an toàn" trên mặt đất, có thể ôm chặt cái đùi sinh hoạt dưới lòng đất, không biết có bao nhiêu người nịnh bợ hắn? Còn nghe được vị lão đại này lúc thi viết và thi thiết kế thực tế đã tự mình tới xem bài thi của hai anh em bọn họ, trực tiếp tuyển bọn họ vào.
Cùng sống một chỗ, sao người ta lại khác xa với mình như vậy?
Mọi người cảm thán một phen, đem ánh mắt hâm mộ từ trên lều trại của hai anh em dời đi.
Mà lão đại của đoàn đội kiến trúc trong mắt những người nọ, giờ phút này lại đang tươi cười bồi hai người Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô nói chuyện.
Hai người họ sao có thể vì tiến vào một đoàn đội gì đó mà nỗ lực học tập? Chẳng qua là làm bộ làm tịch ở lều trại thuận tiện nói chuyện với nội ứng chắp đầu của bác sĩ mà thôi.
"Tôi đã nhận được tin tức của bác sĩ, tạm thời hai vị ở đoàn đội của tôi đi." Lão đại đoàn đội kiến trúc gọi Triều Thành Thụy, trước tận thế làm địa ốc, sau tận thế dưới sự trợ giúp của bác sĩ tiếp tục nổi lên bằng nghề cũ. Mà hắn có thể ở đây hành nghề đặc biệt ưu tú, nguyên nhân đều nằm ở việc hắn có phương pháp động tới máu thịt của "Dương Tuyển giả".
Ngành sản xuất kiến trúc sau tận thế, cái gì mà thiết kế, cái gì mà hộ hình, người nào mạch hay không đều là giả. Chỉ có vật liệu làm từ máu thịt của Dương Tuyển giả mới là thật, không có thứ này, những căn nhà phòng hộ ngoài kia đều trở nên uổng phí.
"Không vội, chúng tôi chờ Môn Vương tới." Lâm Ẩm Vô trả lời, "Chỗ anh có tin gì sao?"
"Hả?" Triều Thành Thụy nhịn không được nhíu mày, "Hầu hết tin tức của Môn Vương dưới lòng đất đều là cơ mật, tin tức đến được chỗ tôi rất ít, lộ tuyến, thời gian, địa điểm gã đến đây cũng chỉ có vài người biết."
"Tình huống dưới mặt đất, như thế nào?" Yến Thừa Cựu cũng hiểu đối phương không thể biết quá nhiều thứ, ngược lại hỏi một vấn đề khác.
"Trên mặt đất liền đơn giản hơn nhiều." Triều Thành Thụy nhẹ nhõm thở dài một hơi, chỉ sợ mình trả lời không được sẽ chọc hai người họ mất hứng, "Kỳ thật thế giới dưới mặt đất ngoại trừ tối đen, khống chế càng nghiêm khắc hơn một ít ra thì không có bao nhiêu khác biệt so với trước tận thế. Chẳng qua hai vị muốn động thủ với Môn Vương, chỉ sợ nên làm trên mặt đất cho thỏa đáng, dưới mặt đất theo dõi quá nghiêm ngặt."
"Chúng tôi biết rồi." Yến Thừa Cựu gật gật đầu nói, "Anh đi trước đi, ở lâu sẽ khiến người khác nghi ngờ, chúng tôi sẽ tự giải quyết chuyện Môn Vương."
Triều Thành Thụy vội vàng gật đầu, trước khi đi lại thể hiện một chút thành ý, "Nếu có tin tức của Môn Vương, tôi nhất định lập tức tới nói cho hai vị. Có thể thật sự giết Môn Vương, chính là chuyện tốt!"
"Được, anh đi đi." Lâm Ẩm Vô không kiên nhẫn nói.
Triều Thành Thụy tự mình rời đi.
"Chúng ta có thể tự mình tìm tin tức của Môn Vương." Yến Thừa Cựu đột nhiên lên tiếng, "Người đương quyền vì bảo mật, khẳng định sẽ không cho phép lưu thông tin tức. Muốn moi được tin tức từ trong tầng tầng bảo hộ thật sự rất phiền phức. Thế nhưng Môn Vương lại muốn đến đây để gặp những người đương quyền đó, không tránh được yêu cầu bảo vệ bảo hộ an toàn của bọn họ."
"Ý của cậu là?" Lâm Ẩm Vô hơi hơi nhướng mày, dường như đã đoán được ý của Yến Thừa Cựu.
"Tìm những bộ đội đặc chủng đó." Yến Thừa Cựu cười nói, "Bên trong bọn họ luôn có một người sẽ tham gia công tác bảo hộ, chỉ cần hỏi hắn một chút, tự nhiên tin tức gì cũng có."