Tàn Thứ Phẩm

Chương 106

Cặp sinh đôi không sao ngờ được, một ngày kia hai người họ sẽ buộc phải trốn trên địa bàn quản ủy hội, dùng điểm nhảy vũ trụ mã hóa của căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng gửi tín hiệu viễn trình.

Mạng liên lạc viễn trình khổng lồ thông qua vô số điểm nhảy vũ trụ, khuếch tán ra như gợn sóng trong nước, để lại dấu vết ở mỗi một điểm nhảy vũ trụ, khi Bạch Ngân Thập Vệ lưu lạc bên ngoài mang theo chìa khóa tương ứng xuyên qua những điểm nhảy vũ trụ này, cơ giáp sẽ tự động đọc tin tức, thành lập liên hệ song hướng, mà trong lúc này, tọa độ của người gửi tin là không thể thay đổi, cặp sinh đôi chỉ có thể tạm thời nghỉ chân ở căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng.

Lâm Tĩnh Xu sắp xếp cho họ một phòng rất sang trọng, quy cách đạt đến tiếp đãi đại biểu quốc hội liên minh, Thomas Dương vừa vào cửa liền như một tên nhà quê lên tỉnh, vươn vai thật dài, sau đó quay về gương làm chữ “V” trên đầu mình: “Quá xa hoa rồi, khách sáo thế chứ!”

Ánh mắt Poisson Dương lóe lên – đám dân kỹ thuật ít ra ngoài từ nhỏ dính lấy nhau trải qua thời kỳ nổi loạn cơ hồ đều từng chơi trò này, giao ước một bộ mật mã chỉ có đối phương đọc hiểu, mỹ danh dùng để “cứu vớt thế giới”… Nhưng sau đó cơ bản đều dùng để yểm hộ nhau lúc chơi game và xem phim sex.

Dấu hiệu cặp sinh đôi bắt đầu dùng mật ngữ trao đổi chính là làm chữ “V” trên đầu, trong một câu, mỗi một âm tiết xáo trộn sau đó sắp xếp lại theo một phép tính cố định, là có thể ghép ra một câu nội dung mới.

Câu này của Thomas ý là: “Có camera không?”

Poisson: “Để tao nghĩ cách kiểm tra thử.”

“Đừng manh động, ban nãy tao lén quét thử một kẻ blouse trắng trong căn cứ, phóng xạ trên người hắn giống như một trạm tín hiệu biết đi, không ngừng thông tin qua lại với tất cả máy móc xung quanh, ban đầu tao cho rằng trong căn cứ thí nghiệm làm một Vườn Địa Đàng nhỏ cục bộ, nhưng lượng phóng xạ ấy cao hơn xa tiêu chuẩn an toàn của liên minh, sau đó trên thiết bị đầu cuối cá nhân của tao đưa ra cảnh báo, nói thứ này rất có thể còn đang quấy nhiễu sóng điện não của hắn.”

“Nha Phiến.”

“Đúng, Nha Phiến.”

“Cấp bảo mật của thí nghiệm viên Vườn Địa Đàng, làm sao có thể tùy tiện cho người ngoài ở lại như vậy? Mà toàn căn cứ hơn một ngàn nhân viên nghiên cứu không một ai có ý kiến gì, theo lý thuyết Lâm Tĩnh Xu không nên có sức khống chế không hợp lẽ thường này.”

“Mày tin cô ấy không? Cô ấy là em gái duy nhất của Lâm tướng quân.”

“… Em gái mấy chục năm không liên lạc.”

“Thế nhà Gurdon thật đúng là bị nguyền rủa rồi, mày cảm thấy ông Gurdon còn sống không?”

“Nếu cô ấy thực sự có tâm cơ sâu như vậy, có thể giấu tất cả mọi người của trung ương liên minh, đoạt được quyền lực của Vườn Địa Đàng, mày cảm thấy cô ấy sẽ bất cẩn như thế, để chúng ta vừa đến căn cứ đã phát hiện sơ hở của mình sao?”

“Mày nói cứ như chúng ta sắp sửa bị diệt khẩu rồi.”

“Đây chính là điều tao muốn nói, chúng ta có cần thiết mạo hiểm ở lại đây nữa không?”

“Chúng ta đi rồi, Bạch Ngân Thập Vệ đáp lại tín hiệu viễn trình, sẽ trả lời cho ai, thành lập liên lạc với ai?”

Thomas Dương dạng chân dạng tay nằm trên giường lớn mềm mại như đám mây, biếng nhác lăn qua lăn lại, tầm nhìn lại chui qua khe hở của gối cao su, cho người anh em một ánh mắt nặng nề, hắn như anh lính nhà quê chưa từng lên thành phố, lải nhải mấy lời nhảm nhí “Hối hận nhập ngũ, nên hưởng thụ cuộc sống” các kiểu, mật văn phiên dịch lại là: “Tao luôn muốn nói mà chưa nói, tướng quân vừa ra lệnh cho chúng ta khởi động trung tâm dự phòng, điểm nhảy vũ trụ gần Thành Thiên Sứ lập tức bị chặn, là ai phản ứng nhanh như vậy? Là ai luôn giám sát chúng ta?”

Hai người vẫn ở trong vệ đội riêng của Nguyên soái, lúc trước là một phong thư giới thiệu của Lâm Tĩnh Hằng đưa thẳng cho thư ký Vương Alan, Nguyên soái đích thân ra mặt sắp xếp chức vị cho họ, ngoài ra không ai biết hai kỹ sư không tiếng tăm này là người của Bạch Ngân Tam, Thomas Dương khoe khoang đóng vai quần áo lụa là đi cửa sau là biểu diễn bằng bản sắc…

Như vậy… là ai?

Poisson Dương thấy sống lưng ớn lạnh, đột nhiên có cảm giác mình ngâm trong biển rộng băng trôi khắp nơi, bốn phương tám hướng đều là nước biển lạnh buốt ngập đầu, tránh cũng không thể.

Poisson Dương trầm mặc một lúc: “Mày đừng để mất mặt với Lâm tiểu thư… Tao mấy ngày rồi không xem tin tức, mày cho tao vài phút yên tĩnh đi.”

Hắn đương nhiên không phải là thật sự muốn xem “tin tức” gì, đoạn này miễn cưỡng ghép lại, sau khi giải mã ý là: “Lâm tiểu thư liệu có liên quan với Nha Phiến hay không, thậm chí… cô ấy chính là chủ nhân của Nha Phiến?”

Thomas Dương cố ra vẻ thoải mái mà cười: “Mất mặt cái gì, người nhà của tướng quân không phải là người nhà của chúng ta sao?”

Nếu là như thế, tướng quân biết rồi sẽ nghĩ như thế nào?

Poisson Dương không thể nói gì, đề phòng trong phòng có camera, bị người ta nhìn ra sơ hở, hắn đành phải không tập trung mà ngồi ở một bên, theo câu nói nhăng nói cuội vừa rồi của mình, mở thiết bị đầu cuối cá nhân không mục đích lật xem “tin tức”.

Cái gọi là “tin tức” lúc này, nghiêm túc mà nói đều là tin tức đường nhỏ không qua giám thị, sau khi internet và thông tin liên lạc đứt đoạn, mọi người chỉ có thể tụm năm tụm ba kết đoàn, một dúm người vây quanh một kỹ sư mạng cùi bắp, tạo một mạng internet đơn giản trong phạm vi nhỏ, giữa những mạng khác nhau sử dụng hiệp nghị khác nhau, nhưng trong tình huống đặc biệt cũng có thể trao đổi lẫn nhau, truyền bá một số tin tức đường nhỏ, mua bán phi pháp ít thuốc cấm cảm xúc nọ kia – tương tự với “mạng ngầm” trước cuộc chiến cấm mãi không ngừng.

Đáng tiếc bây giờ chỉ còn “mạng ngầm”.

Poisson Dương tâm sự nặng nề lướt qua một loạt tin tức lộn xộn, tâm tư còn nằm ở cô em gái khiến người ta kinh hồn táng đảm của Lâm tướng quân, đột nhiên, ánh mắt hắn bắt được cái gì đó.

Thomas Dương thấy cơ thể hắn cứng đờ, trọng tâm cả người đột nhiên dời về phía trước, vội vàng thò đầu nhìn.

Đó là một đoạn phim lan truyền trên mạng ngầm, tiêu đề là “Bí ẩn trong việc cứ điểm Bạch Ngân thất thủ mà bạn tuyệt đối không ngờ được” (đính kèm đoạn phim từ máy quay quân dụng).

Máy quay quân dụng thuộc về kỹ thuật cao cấp của cơ giáp vũ trụ, dân gian rất khó cắt ghép làm giả, bởi vậy độ chân thật tương đối cao.

Trong đoạn phim quay được hẳn là một trạm thu phóng cơ giáp, người lái cơ giáp nào đó thao tác vi quy, khi rời khỏi quên tắt máy quay quân dụng, máy quay vừa vặn chĩa vào cơ giáp đậu đối diện, có thể cho người ta nhìn thấy rõ ràng thân cơ và loại hình.

Đoàn Quang Vinh vì diễn biến hòa bình, sau khi chiếm đóng Votaw thường xuyên tự biên tự diễn trong mạng ngầm, hòng tuyên truyền tẩy não, bởi vậy rất nhiều người đều nhận ra, cơ giáp bị quay này chính là cơ giáp riêng của Tổng thống Đoàn Quang Vinh.

Quả nhiên, ngay lập tức, Tổng thống xuất hiện trong ống kính, vừa đi vừa nói gì đó với trợ lý đi theo, Poisson Dương mở ứng dụng “đọc khẩu hình” trên thiết bị đầu cuối cá nhân, nhanh chóng quét ra đối phương đang nói gì.

Tổng thống nói: “Tin tức hắn ở Thiên Hà Số 8, sao lại bị lộ đến bên phía Hiệp hội chống Utopia?”

Trợ lý trả lời: “Chắc chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng tình hình không ổn lắm. Đám chó điên Hiệp hội chống Utopia kia, năm đó bị chúng ta dùng làm bàn đạp, lừa đến liên minh tặng đầu, tặng công huân cho hắn, bây giờ hiểu ra, không biết phải hận hắn cỡ nào.”

Tổng thống nói: “Lâm Tĩnh Hằng là bạn cũ của chúng ta, mọi người giúp đỡ nhau nhiều năm, mới đều có ngày hôm nay, phải nghĩ cách xem, bây giờ chúng ta bị chặn ở Thiên Hà Số 1, ngoài tầm tay với, cậu xem có thể lợi dụng tàn binh bại tướng liên minh hơi ngăn cản lũ chó điên Hiệp hội chống Utopia hay không?”

Trợ lý lại nói câu gì đó, song do góc độ, đã không nhìn thấy miệng hai người, đoạn phim đến đây thì dừng.

Tin tức này như virus đi qua mạng ngầm chồng chéo, một hòn đá tung lên ngàn tầng sóng.

Thế nào là “Lâm Tĩnh Hằng là bạn cũ của chúng ta”?

Một lúc sau, một đoạn phim của máy quay quân dụng khác kèm theo báo cáo phân tích đã trở thành một chủ đề nóng.

Trong đoạn phim cắt ra chính là đoạn Lâm Tĩnh Hằng truy sát Hiệp hội chống Utopia ở gần sao Hồng Hà, nhưng không đầu không đuôi, hơn nữa rất khéo léo không để lộ dấu hiệu Hiệp hội chống Utopia. Chỉ nhìn ra hai phe đang đánh nhau, ai đánh với ai và tại sao đánh thì không biết.

Bên dưới đoạn phim lại đính kèm báo cáo phân tích dài, phân tích mô hình đột kích của Bạch Ngân Cửu, cùng bán kính quét mạng tinh thần không hợp lẽ thường của trọng tam nổi bật kia.

Kỳ thật phần lớn mọi người đều không hiểu phân tích mô hình chiến đấu là cái gì, cũng không biết bán kính quét của mạng tinh thần trọng giáp vốn nên là bao nhiêu, nhưng liên tiếp tuôn ra hai đoạn phim bằng máy quay quân dụng, cùng với kết luận chính xác của một bộ phận người, khiến mọi người đều đã tin – Lâm Tĩnh Hằng còn sống, đang trốn ở Thiên Hà Số 8, từng là nội ứng của bọn hải tặc Đoàn Quang Vinh.

Logic trong đây phải chăng hợp lý, những lời nói lập lờ nước đôi đó phải chăng chân thật đáng tin, thì chẳng ai truy cứu, người dân không phải kiểm sát trưởng, không có nghĩa vụ bảo đảm bằng chứng đầy đủ.

Nếu một việc thoạt nhìn là như vậy, thì nó chính là như vậy.

Mỗi một người vì chiến tranh mà mất đi Vườn Địa Đàng, đều như chó hoang không nhà để về, đột nhiên, cứ điểm Bạch Ngân vững như thành đồng tại sao thất thủ, cuộc sống của họ tại sao bị phá hủy, đều đã có đáp án.

Trước đây, họ căm hận chính phủ liên minh vô năng, căm hận hải tặc không cùng dân tộc… Mà căm hận đối với hải tặc còn thường chia làm đôi, bởi vì không có chỗ để trút những căm hờn, mọi người còn thường xuyên vì “Hiệp hội chống Utopia và Đoàn Quang Vinh ai nên chịu trách nhiệm chủ yếu” mà choảng nhau một trận.

Mà sau vụ việc này, sự phẫn nộ như thực thể của họ như sông đổ ra biển, đồng loạt chuyển hướng sang Lâm Tĩnh Hằng.

Đám “chó hoang” tập thể biểu diễn bùng nổ bệnh chó dại.

Tiếng người phẫn nộ nhanh chóng kinh động trung ương liên minh.

Ba giờ sau, phía chính phủ cứ điểm Thành Thiên Sứ đưa ra công bố, nói nguyên một đống lớn như là “Sự tình còn đang xác minh, sẽ không mắc bẫy một số người, tùy tiện động binh” nọ kia.

Nhưng ý tứ ẩn hàm trong những lời thừa thãi này lại rõ rành rành – Lâm Tĩnh Hằng lúc ấy “chết” ở Thiên Hà Số 1, là dưới sự theo dõi của Vườn Địa Đàng, trung ương liên minh vì tưởng niệm hắn, đã làm ra động tĩnh cỡ nào? Nếu chỉ là lời đồn, chẳng lẽ Thành Thiên Sứ không nên ra mặt quả quyết bác bỏ?

Thái độ lập lờ nước đôi này, vừa vặn chứng minh Lâm Tĩnh Hằng quả thật có biện pháp thoát khỏi Vườn Địa Đàng theo dõi!

Tại Thiên Hà Số 7 láng giềng Thiên Hà Số 8 –

“An tướng quân, Hiệp hội chống Utopia lui thủ thành trì, đang tăng binh, vậy chuyện đó là thật ư?”

Trước cuộc chiến, bảy đại thiên hà không có quyền tự trị quân sự, trú quân các nơi gọi là “quân trung ương trú thủ thiên hà”, những quân trung ương này chỉ là bài trí, không có mệnh lệnh của trung ương thì không thể tự tiện xuất binh, thậm chí không mở được kho cơ giáp, một tướng quân một khi bị phái đến quân trung ương thiên hà ngoài, tương đương với bị lưu đày.

“Tướng quân lưu đày” Thiên Hà Số 7 tên An Crewe, là một người trung niên vóc dáng thấp, ngoài hai trăm tuổi, một trong các cựu bộ của Lục Tín, bị Lâm Tĩnh Hằng “chèn ép” tới Thiên Hà Số 7.

Người này bình thường không gây chú ý, tính tình khá hiền hòa, sau khi bị lưu đày đến Thiên Hà Số 7, quan hệ rất tốt với cả giám sát hội quân trung ương lẫn quan viên chính quyền địa phương, làm việc theo quy củ, trông dáng vẻ như định dưỡng già ở Thiên Hà Số 7 vậy.

Chẳng ai ngờ được, chiến tranh vừa bùng nổ, An Crewe ngay lập tức dẫn người xông thẳng vào giám sát hội, dùng cực hình ép thành viên giám sát hội giao ra quân quyền, nhanh nhẹn đánh bại lực lượng võ trang, chiếm Thiên Hà Số 7.

Hiệp hội chống Utopia xâm phạm Thiên Hà Số 7 giằng co với họ, hai bên đều có thắng bại – cũng chính bởi vì bên này chiến sự giằng co, Thiên Hà Số 8 mới có thể thừa cơ thở một hơi.

“Lâm Tĩnh Hằng,” An Crewe gõ nhẹ mặt bàn, “Chắc hẳn là thật, ta đã nhận được Diệp Reeve truyền tin.”

Vệ binh hỏi: “Vậy chúng ta làm thế nào? Không bằng cứ chờ hải tặc và tên phản bội này lưỡng bại câu thương?”

An Crewe trầm ngâm đứng dậy, đi đến trước tấm bản đồ vũ trụ khổng lồ, híp mắt, chậm rãi phun ra một làn khói: “Nhưng nghe nói… Trạm Lư ở trên tay hắn, đó là lợi kiếm vô song của tướng quân Lục Tín, lỡ như rơi vào tay Hiệp hội chống Utopia, mai kia chết đi, ta phải ăn nói thế nào với mấy ông bạn già?”

Vệ binh trẻ tuổi luôn thích nghe chuyện bi tình anh hùng, nghe vậy vẻ mặt xúc động phẫn nộ nhìn ông ta.

An Crewe thở dài: “Tướng quân nâng niu trong tay nuôi nấng trưởng thành… khiến người ta quá thất vọng rồi.”

Năm 276 Lịch Tân Tinh – đời sau cũng gọi năm này là “nguyên niên”, cuối tháng Bảy, phát đạn đạo thứ nhất của Hiệp hội chống Utopia đã kéo Thiên Hà Số 8 đến dưới ánh đèn pha.

Hiệp hội chống Utopia trọng binh áp sát, Turan phụng lệnh tự mình trú thủ yếu đạo tiền đồn, lấy tiểu hành tinh “trung chuyển” gần Thiên Hà Số 7 làm cơ sở đánh tự vệ phản kích, quân trung ương Thiên Hà Số 7 án binh bất động, đình chiến với Hiệp hội chống Utopia.

Quân tự vệ Thiên Hà Số 8 lấy Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ trong truyền thuyết làm nền tảng mở rộng, đối đầu hải tặc vũ trụ thế tới hùng hổ, giao chiến quyết liệt vô cùng.

Đầu tháng Tám, hành tinh “trung chuyển” thất thủ, Turan giả vờ lui thủ tuyến đường, Hiệp hội chống Utopia thừa thắng xông lên, gặp mai phục, đây là trận chiến “lấy ít thắng nhiều” kinh điển nhất trên lịch sử, cả chiến dịch kéo dài bốn mươi tám tiếng, tiêu diệt một quân đoàn trọng giáp siêu thời không của Hiệp hội chống Utopia.

Trung tuần tháng Tám, được sự ngầm đồng ý của An Crewe quân trung ương Thiên Hà Số 7, rất nhiều viện quân Hiệp hội chống Utopia từ Thiên Hà 5 và 6 chạy tới tăng viện, quân tự vệ Thiên Hà Số 8 thật sự ít không địch nổi đông, lui lại mười tám ngày hành trình.

Cuối tháng Tám, tiếng bi phẫn trong liên minh ngày càng lên cao, dù rằng Lâm Tĩnh Hằng chưa bao giờ lộ diện công khai, bằng chứng hắn còn sống đến nay vẫn rất mơ hồ, nhưng mọi người đã thông qua tưởng tượng tập thể, để hắn sống lại trong ảo tưởng, cũng trang bị cho hắn ba đầu sáu tay trong ảo tưởng, để hắn trở thành hóa thân của hết thảy tà thần từ xưa đến nay.

Tổng trưởng Thiên Hà Số 8 mấy lần công khai lộ diện bác bỏ lời đồn nhưng vô ích – Thiên Hà Số 8, một cái cống thoát nước, một Tổng trưởng như khỉ đột, cư trú một đám cặn bã không biết tên, ai thèm nghe họ nói gì? Ngôn ngữ tiêu chuẩn của liên minh, họ phát âm có đúng không?

Vùng khỉ ho cò gáy tự có điêu dân, vừa đến thời loạn, quả nhiên yêu ma quỷ quái gì cũng chui ra, Thiên Hà Số 8 nơi thừa thãi điêu dân và yêu ma quỷ quái này, nhân liên minh gặp nguy cơ, lại dám ôm đùi phản nghịch, phản nhân loại, phản xã hội, đúng là nực cười, điên rồ!

An Crewe quân trung ương Thiên Hà Số 7 bị dư luận sục sôi ép buộc, rốt cuộc mang theo bộ đội võ trang và dân phẫn đến biên giới Thiên Hà Số 7 và 8.

“Tổng trưởng, còn tiếp tục đánh như vậy thì vật tư không cầm cự được nữa.”

“Nếu không phải sao Hồng Hà bị nổ, chúng ta vốn có thể giảm bớt tình hình khan hiếm vật tư sinh hoạt trong nửa năm, sao nhà dột còn gặp mưa suốt đêm thế này?”

“Trưng binh các nơi hưởng ứng mãnh liệt, mỗi một người mới bố trí ổn thỏa, mới có công việc đều tranh nhau báo danh nhập tuyển dân binh, nhưng mà Tổng trưởng à, quân vũ trụ không phải lục quân, không phải huấn luyện sơ qua là có thể lên chiến trường.”

Tổng trưởng Edward bệnh nặng vái tứ phương: “Cơ giáp sơ cấp bọn thầy Lục làm thì sao? Nếu thật sự không xong, thì sản xuất khẩn cấp một đợt trước!”

“Sức sản xuất của nhà máy công nghiệp quân sự không đủ đâu Tổng trưởng! Đạn đạo của chúng ta đã sắp bắn hết rồi, ngay cả quân trung ương Thiên Hà Số 7 cũng đến đây, còn tiếp tục như vậy, chúng ta không cầm cự được đến khi Bạch Ngân Thập Vệ tới.”

Tổng trưởng Edward đứng bật dậy: “Tôi sẽ tự mình đi gặp quân trung ương liên minh! Chuẩn bị tàu vũ trụ, cơ giáp cho tôi, xuất phát ngay hôm nay! Không phải là cựu bộ của tướng quân Lục Tín sao? Quân liên minh tự do Thiên Hà Số 8 chúng tôi năm xưa cũng là cựu bộ của tướng quân Lục Tín, cựu bộ này phải đi hỏi cựu bộ kia xem, chúng ta xứng đáng chờ chết, cho dù có lý cũng không thể đứng ra nói một câu cho mình sao!”

“Việc này quá nguy hiểm thưa Tổng trưởng!”

“Tổng trưởng bình tĩnh…”

Độc Nhãn Ưng ở bên cạnh nghe đau hết cả đầu, lão im ắng rời khỏi phòng họp, định ra ngoài hút điếu thuốc, lại đụng Lâm Tĩnh Hằng ngay ngoài cửa.

Lâm Tĩnh Hằng đến đây chẳng biết đã bao lâu, chỉ im lặng đứng ở cửa bàng thính chứ không vào.

“Tôi đến đây là định nói chuyện chiến bị, vật tư quân dụng tiêu hao nhanh hơn chúng ta tưởng tượng.” Lâm Tĩnh Hằng không khách sáo lấy một điếu trong hộp thuốc của lão, cầm trên đầu ngón tay để lão đốt, Độc Nhãn Ưng trợn mắt song vẫn tiện tay đốt cho hắn, Lâm Tĩnh Hằng dựa lên tường, “Tổng trưởng bây giờ khả năng cảm thấy, giữ tôi ở lại là một sai lầm.”

“Nếu đầu óc ông ta minh mẫn thì sẽ không nghĩ như vậy,” Độc Nhãn Ưng nói nhàn nhạt, “Nếu mày rời khỏi Thiên Hà Số 8, vực nội vực ngoại, nơi nào mà không thể đi? Nói biến mất là biến mất ngay. Còn Thiên Hà Số 8, cũng có thể biến mất tập thể sao? Lũ trẻ to xác lớn lên trong Vườn Địa Đàng đó không có chỗ trút lửa giận, đành phải thù hận Thiên Hà Số 8, bọn tao vẫn là mục tiêu công kích. Nói trắng ra là, lũ trẻ to xác không dám phản kháng người giẫm đạp chúng, chỉ dám thù hận người không chịu bị chúng giẫm đạp, đạo lý này tao đã nhìn thấu từ lâu rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc giữa khói thuốc lởn vởn.

Độc Nhãn Ưng: “Quân trung ương liên minh…”

Lão chỉ nói mấy chữ liền ngậm miệng, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tĩnh Hằng, hai người ngầm hiểu lẫn nhau – giờ này phút này, quân trung ương Thiên Hà Số 7 có thể khống chế chiến cục Thiên Hà Số 8, cho dù ông ta lựa chọn không nhúng tay, sống chết mặc bay, cũng có thể tăng cao tỷ lệ sống sót của Thiên Hà Số 8.

Tổng tư lệnh An Crewe của quân trung ương Thiên Hà Số 7 là cựu bộ của Lục Tín, xét trên đạo lý, một trăm Tổng trưởng cũng chẳng nặng bằng một Lục Tất Hành.

Chỉ cần họ biết…

Sau đó, Độc Nhãn Ưng và Lâm Tĩnh Hằng lại cơ hồ đồng thời mở miệng.

Lâm Tĩnh Hằng: “Không được.”

Độc Nhãn Ưng: “Nếu mày dám lợi dụng con trai tao…”

Độc Nhãn Ưng nói một nửa mới nhận ra Lâm Tĩnh Hằng vừa nói gì, lão kẹp điếu thuốc sững sờ ở đó.

Trên khuôn mặt hơi gầy đi của Lâm Tĩnh Hằng thoáng qua bóng mờ, rất lâu trước, hắn lựa chọn giấu giếm thân thế Lục Tất Hành là vì bảo vệ cậu, thậm chí khi họ cùng nhau lái cơ giáp đi tìm kháng thể virus Cầu Vồng, hắn còn dặn dò Trạm Lư, nếu tới thời điểm tính mạng nguy hiểm, hãy gửi tư liệu của Lục Tất Hành cho cựu bộ của Lục Tín.

Nhưng bây giờ…

Nếu Lục Tất Hành biết thân thế máu chó của mình, cậu sẽ nghĩ như thế nào?

Cậu sẽ nhìn nhận sự “bảo vệ” và giấu giếm một bên tình nguyện này như thế nào, liệu có cảm thấy mối quan hệ của hai người đều bởi vì… cậu là con trai Lục Tín?

Lâm Tĩnh Hằng nghĩ: “Mình phải ăn nói làm sao?”

Độc Nhãn Ưng bất ngờ nhìn hắn một lúc, dần dần, dường như nhận ra điều gì từ biểu cảm khó hiểu của tướng quân trẻ tuổi ấy.

Lâm Tĩnh Hằng chật vật né tránh ánh mắt lão: “Tôi cần đến trước mặt hạng vô dụng như An Crewe này để cầu xin thương xót sao? Đừng có đùa, muốn đánh thì đánh, cho dù tôi chỉ còn một cơ giáp hỏng, tôi vẫn trị bọn chúng như thường.”

Nói xong hắn không nán lại thêm một giây nào quay người bỏ đi ngay, đồng thời liên hệ với trung tâm chỉ huy: “Kêu Lục Tất Hành tới tìm ta.”

Nửa phút sau trung tâm chỉ huy trả lời hắn: “Tướng quân, cơ giáp tiền tuyến tỷ lệ hỏng hóc quá cao, gọi khẩn cấp kỹ sư cơ giáp, thầy Lục đã dẫn đội công trình ra tiền tuyến rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng ngứa ran da đầu.
Bình Luận (0)
Comment