Tàn Thứ Phẩm

Chương 116

Tổng trưởng Edward nhìn An Crewe bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.

“Nhìn tôi làm gì, con mẹ nó có phải tôi nổ đâu!” An Crewe gào lên, “Đây là người của tôi, quân của tôi, tinh cầu của tôi! Tôi bị khùng à! Vệ binh -“

Cửa chính hội trường bị mở rộng, một hàng xe cơ giáp tông thẳng vào, xe cơ giáp theo phản ứng năng lượng tập trung vào kẻ bắn lén trong hội trường, bắn chết tại chỗ không cần biết đúng sai.

An Crewe nước bọt bay cao ba thước: “Bảo những người quanh đây lên xe cơ giáp trước, mau lên!”

Vệ binh lập tức nổ súng cảnh báo, mà đám đông ở hội trường sau giây lát kinh hoảng thất thố, cũng lập tức có người đứng dậy, tự phát hỗ trợ duy trì trật tự, nhường đường cho người già yếu.

Mà đám đông vừa khôi phục trật tự, nhân viên đi theo và đội hộ vệ của Tổng trưởng Edward bị cản cũng ùa lên, mấy khẩu súng laser đồng thời chỉ vào An Crewe, người bên cạnh An Crewe cũng đồng thời phản kích, họng súng laser chĩa vào nhau, nhất thời giằng co, đội hộ vệ của Tổng trưởng Edward đã chuẩn bị sẵn sàng trường không gian.

An Crewe là một người phản ứng rất nhanh, lão lập tức giơ hai tay lên, một tay đè súng của cận vệ mình xuống, đồng thời ngực áp lên họng súng đối phương đi đến trước mặt Tổng trưởng Edward, mau chóng nói: “Đạn đạo xuyên qua hệ thống chống đạn đạo đến khi rơi xuống đất chỉ có vài phút, các ông muốn lãng phí thời gian vào phân cao thấp với tôi? Trường không gian nối thẳng đến tàu vũ trụ của các ông à? Các ông qua được kiểm tra an ninh, thì không thể có vũ khí cấp vũ trụ, vậy tức là mang theo thứ có thể nhảy khẩn cấp – các ông xác định kỹ thuật của mình cản được quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ của Hiệp hội chống Utopia? Không cản được thì làm thế nào? Bay ra tầng khí quyển để người ta bắn à?”

Tổng trưởng Edward đưa tay chùi nước bọt bị lão phun lên mặt, cảm thấy An Crewe e là do bình tưới biến thành.

Song tích tắc, ông vẫn đưa ra lựa chọn, Tổng trưởng giơ tay, đồng thời đè súng và trường không gian bên mình xuống, khoát tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, sau đó nói với An Crewe: “Ông cũng chẳng tốt đẹp gì!”

An Crewe “Ha” một tiếng, nhận câu chửi này, bốn năm xe cơ giáp lái đến, họ chỉ nói mấy câu ngắn ngủi mà cả hội trường đều đã lên xe cơ giáp rồi.

An Crewe vẫy tay gọi Tổng trưởng Edward: “Lên đây!”

Hội trường bị xe cơ giáp xông vào chở người tông hỗn loạn, nhóm Tổng trưởng vừa mới bay sát mặt đất mà lao ra, kiến trúc khổng lồ ấy liền ầm ầm sập xuống, liền sau đó, đạn đạo rơi xuống đất cách chừng hai mươi cây số, xe cơ giáp dù cho có lồng phòng hộ, trong khoảng cách ngắn như vậy cũng vẫn rất quá sức. Bởi vậy tất cả người lái xe cơ giáp khẩn cấp khởi động trường không gian, xe cơ giáp cứu viện đông đúc biến mất trong ánh sáng trắng của đạn đạo nổ tung, Tổng trưởng Edward suýt bị dây an toàn trên xe cơ giáp thít chết, trước mắt tối sầm.

Ngay sau đó, họ chui ra trường không gian nóng nảy, đến thẳng trạm thu phóng cơ giáp, Tổng trưởng liều cái mạng già nghỉ một hơi rồi thất tha thất thểu bò ra, chỉ thấy trong trạm thu phóng biển người tấp nập, người già trẻ nhỏ đâu đâu cũng gặp, nhìn là biết không phải nhân viên võ trang.

“Sao Saipan vừa vặn quay đến điểm giao với tuyến đường vũ trụ, chắc chắn sẽ biến thành vật hi sinh,” An Crewe nhanh chóng nói, “Đông bán cầu cho các ông hai mươi phút rút đi, tây bán cầu tạm thời ‘bóng râm’, gia hạn đến một tiếng, phát thanh tuyên truyền thêm mấy lần, tín hiệu dân dụng hiện tại không ổn định, Lâm Tĩnh Hằng chết tiệt, lúc này đi quấy nhiễu tín hiệu của ta!”

Tổng trưởng Edward tái mặt: “Hai mươi phút làm sao đủ?!”

Cận vệ bên cạnh An Crewe nói: “Trong nhà dân đều có trường không gian, trường không gian thống nhất định tọa độ ở sân ga gần nhất, thao tác kiểu kẻ ngốc.”

Tổng trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, tất cả đều có thể di tản à?”

An Crewe thô lỗ khoát tay: “Mẹ nó đừng phí lời nữa.”

“Không kịp di tản thì làm thế nào?”

“Tự mình xuống hầm trú ẩn.”

Tổng trưởng Edward sửng sốt, nghĩ bụng sao kỹ sư của chúng ta không nghĩ đến chiêu này, vội hỏi: “Hầm trú ẩn hữu dụng không?”

An Crewe cáu lên: “Hữu dụng cái đếch! Nhà ông đào cái hầm dưới lòng đất có thể cản được đạn đạo hạt nhân vũ trụ sao!”

Trong mắt lão vằn vện tia máu, lão ngửa đầu thoáng nhìn trời, xuyên qua lồng phòng hộ vô số cơ giáp căng ra, lão nhìn thấy trên bầu trời che kín mây quỷ dị, giống như tô-tem ma quỷ gì, thỉnh thoảng lóe chút ánh sáng xui xẻo, đó là đạn đạo qua được hệ thống chống đạn đạo vũ trụ rơi vào tầng khí quyển, lại bị hệ thống chống đạn đạo mặt đất bắn nổ ra.

Chiến trường cổ thời đại vũ khí lạnh còn có cảnh tượng xác nằm khắp nơi, còn có thể cho kẻ bàng quan nói ra từ ghê người như “máu chảy trôi chày”.

Bây giờ thì có cái gì đây? Dưới vũ khí vũ trụ, người như cát sỏi, nói mất là mất, sót lại xác tàn cũng là trời cao thương xót rồi.

Nhân quả này có lẽ phải ngược dòng đến kỷ nguyên trước, bắt đầu từ lúc liên minh dùng võ lực đập nát cựu thời đại.

Liên minh đại nhất thống do bom đạn xây nên, vững như thành đồng, bây giờ lại xé nát nó từ bên trong, khiến nó sụp đổ.

“Rút! Rút mau!” An Crewe quát to một tiếng, “Muốn đánh thì để Lâm Tĩnh Hằng đánh, chúng ta rút! Quân đoàn số 1 phá vây, tàu vận chuyển phi võ trang đi trước, những người khác đoạn hậu, đi theo ta! Thông báo nhân viên các trạm không gian và hành tinh khác quanh tuyến đường, cấp tốc rút khỏi -“

“Thiên Hà Số 8 tiến vào trạng thái khẩn cấp,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Turan, ta giao cho ngươi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng, nếu bên phía bọn ta có bất cứ vấn đề gì, ngươi hãy cắt đứt liên hệ giữa Thiên Hà Số 7 và 8 bất kỳ lúc nào, không cần quan tâm đến ta! Nếu cần, bọn ta sẽ tìm thời cơ thích hợp vòng ra tuyến đường bí mật hướng vực ngoại để về.”

“Không thành vấn đề.” Turan không hề băn khoăn, nói dứt khoát, “Yên tâm đi, tôi sẽ mặc kệ ngài.”

Lâm Tĩnh Hằng hơi nhếch khóe miệng, nếu là người khác có lẽ hắn còn phải dặn dò thêm vài câu, Turan thì không cần, vị đội trưởng Đệ Cửu Vệ này tàn nhẫn máu lạnh có tiếng, nhận mệnh lệnh gì chính là mệnh lệnh đó, cho dù cha ruột ở ngoài thiên hà, cô nàng cũng bịt đường như thường, tuyệt không lằng nhằng.

Mà hải tặc từ trên tuyến đường lái tới tốc độ hành quân cực nhanh, chớp mắt đã áp sát sao Saipan, ùn ùn trời đất, mạng tinh thần của Trạm Lư quét xuống vậy mà không thấy cuối.

“Chuẩn bị rất đầy đủ đấy.” Lâm Tĩnh Hằng như một thanh đao nhọn, trực tiếp dẫn người xuyên qua cánh hải tặc, dùng lửa đạn cường thế lao đến tiên phong đối phương, hải tặc như thủy triều bị hắn chặn trong giây lát, “Nói cho nhóm Tổng trưởng biết, có thể ra khỏi tầng khí quyển rồi, đón được người chúng ta sẽ rút ngay.”

Trước đó họ không ngờ An Crewe sẽ trực tiếp dẫn đến rất nhiều hải tặc, dẫu sao trên sao Saipan nhân khẩu không ít, gần đó còn có hai thành phố vệ tinh nhân tạo, đánh nhau đạn đạo không có mắt, khó tránh khỏi làm con người bị thương, An Crewe không thể làm bị thương cả chính mình chứ? Bởi vậy họ thiết kế cho Tổng trưởng đều là đường và phương tiện đào thoát cấp tốc.

Nhưng đội quân hải tặc áp sát thì khác, chỉ sợ đến chính bản thân Lục Tất Hành người thiết kế cơ giáp sơ cấp, cũng không chắc số tiểu cơ giáp như ruồi nhặng này có thể cưỡng ép thực hiện cú nhảy vũ trụ trong vòng vây hải tặc hay không, Lâm Tĩnh Hằng đành phải tự mình tới đón nhóm Tổng trưởng Edward.

“Tướng quân, Tổng trưởng trả lời, An Crewe không phải là đầu sỏ gây nên, bây giờ quân trung ương Thiên Hà Số 7 đang yểm hộ người dân di tản, ông ấy không thể tranh tuyến đường phi võ trang với dân chúng…”

Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang lính liên lạc: “Phí lời cái gì, còn không đi là sẽ không kịp, bảo mấy lão già đó nhanh lên!”

Hắn vừa dứt lời, xuyên qua mạng tinh thần rộng lớn của Trạm Lư, liền nhìn thấy trên sao Saipan một chiến đội cơ giáp giống như tiên phong xuyên qua hệ thống chống đạn đạo, trực tiếp đâm vào vùng bạc nhược trong đoàn hải tặc ban nãy bị Lâm Tĩnh Hằng nổ ra, toan tính phá vây, theo sau là một loạt tàu vũ trụ – rất nhiều người già yếu chưa qua huấn luyện đặc thù trực tiếp lên cơ giáp là rất nguy hiểm, cho dù đi cơ giáp cũng chỉ có thể nằm trong khoang hộ lý đặc thù, ít người thì mang đi được, nếu quá nhiều người, trong cơ giáp không có nhiều khoang hộ lý, chỉ có thể lựa chọn tàu vũ trụ dân dụng cồng kềnh.

Mà trên tàu vũ trụ dân dụng các phương tiện phục vụ quá nhiều và quá nặng, tăng tốc không cùng một cấp với cơ giáp chiến đấu, dẫu lái hết tốc lực cũng hoàn toàn không theo kịp đội tiên phong nỗ lực phá vây. Đội tiên phong phụng lệnh yểm hộ họ di tản, đương nhiên không thể bỏ họ lại, chỉ có thể giảm tốc độ theo.

Song trong tình huống hỏa lực và số lượng quân địch đều chiếm ưu thế áp đảo, bỏ đi tính cơ động của đội tiên phong, hoàn toàn chính là một con đường chết.

Lâm Tĩnh Hằng biến sắc, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, quân đoàn hải tặc khi nãy gặp họ yếu như giấy chợt khép lại, hình thành bao vây ba mặt đối với đội ngũ tàu vũ trụ tội nghiệp thò đầu ra.

Đoàn tàu vũ trụ như cá lớn hiền lành hãm sâu trong đàn cá ăn thịt người, trong sự hoảng loạn chiếu ra dấu hiệu “giấy thông hành bảo vệ dân thường”, ánh huỳnh quang ấm áp sáng lên, nếu dùng mạng tinh thần quét qua, có thể nhìn ra đó là hình cành ô-liu quấn quanh nhau.

Nhưng… chẳng ích gì, hải tặc điên cuồng không quan tâm, cành ô-liu lóe ánh huỳnh quang bị lửa đạn vô tình nuốt chửng.

Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên siết chặt các ngón tay co bên người.

“Tiên sinh, yêu cầu liên lạc đến từ Thiên Hà Số 7 -“

“Lâm… tít…”

Quấy nhiễu tín hiệu hiển nhiên vẫn chưa qua, vừa nối lại đứt.

Ngay sau đó, tín hiệu của Tổng trưởng kết nối vào, Thiên Hà Số 8 đã chuẩn bị đầy đủ, thông tin liên lạc nội bộ sử dụng phương thức mã hóa đặc thù, tính kháng quấy nhiễu cực mạnh, có thể nói chuyện tự do trong hoàn cảnh quấy nhiễu – song sau khi nối máy, nói chuyện bên phía thiết bị đầu cuối cá nhân của Tổng trưởng lại là An Crewe.

An Crewe: “Trên sao Saipan và thành phố vệ tinh lân cận có khoảng hơn hai trăm triệu dân thường, Lâm tướng quân, ngươi…”

“Không có ông ngầm đồng ý, hải tặc quy mô lớn như vậy làm sao xuất hiện ở nơi này mà không hề có dấu hiệu báo trước?” Lâm Tĩnh Hằng lạnh lùng cắt ngang lão, “Chính ông rắp tâm xấu, dẫn sói vào nhà, liên quan gì đến ta? Đáng đời.”

An Crewe: “Ngươi…”

“Ta cho ông ba phút, giao người của ta ra đây,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Nếu không thành phố vệ tinh của ông sẽ không đợi được hải tặc đến nổ!”

Lâm Tĩnh Hằng lần này hiển nhiên không nói khoác, vị trí họ lao tới vừa vặn ở lân cận một thành phố vệ tinh nhân tạo ngoài sao Saipan, Lâm Tĩnh Hằng dứt lời, đạn đạo của họ đã tập trung vào thành phố vệ tinh be bé ấy.

An Crewe trợn mắt chực nứt ra: “Lâm Tĩnh Hằng, ngươi là quan tổng chỉ huy cứ điểm Bạch Ngân, thượng tướng hàng đầu liên minh, ngày vào học viện Ulan ngươi chưa từng tuyên thệ à? Ngươi chưa từng chính miệng nói, ‘ngươi sẽ vì sinh mạng tài sản và an toàn của mỗi một công dân hợp pháp của liên minh, bất luận nam nữ già trẻ mà chiến đấu hết đời, cho đến chết’ sao!”

Lâm Tĩnh Hằng cười khẩy: “Ngại quá, các ông đã chém đứt nanh vuốt của ‘thượng tướng hàng đầu liên minh’, bây giờ một chút mạng của hắn chiến đấu cho Thiên Hà Số 8 hẻo lánh cũng không đủ dùng, chẳng làm được chuyện chó ôm ba đống cứt đâu.”

An Crewe: “Lương tâm của ngươi đâu!”

Lão nói hai chữ “lương tâm” mà không sợ bỏng miệng.

Lâm Tĩnh Hằng lòng như sắt đá: “Giao người, nếu không bọn ta sẽ khai pháo!”

An Crewe gầm lên: “Cút!”

Tổng trưởng Edward biết, trong tay Lâm Tĩnh Hằng không có nhiều lợi thế, không thể lấy sức bản thân đối kháng hải tặc vũ trụ ùn ùn kéo đến, bảo vệ hai thiên hà.

Chút ít binh lực trong tay hắn, có thể thành công cứu mấy người họ khỏi mưa bom bão đạn đã rất không dễ dàng rồi, theo tình hình hiện tại, lập tức lui về Thiên Hà Số 8, nổ điểm nhảy vũ trụ, chặn đường hải tặc mới là sáng suốt nhất. Thiên Hà Số 7 rơi vào nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ không phải An Crewe tự làm tự chịu?

“Tổng trưởng, mau đi thôi.”

Trước sự uy hiếp của Lâm Tĩnh Hằng, An Crewe chỉ có thể nhường đường, thả đoàn người Tổng trưởng Edward đi.

Mà lúc này, hình ảnh nhóm tàu vũ trụ di tản sớm nhất bị nổ hủy rốt cuộc dưới quấy nhiễu mạnh ở vực ngoại đã truyền đến mặt đất, mọi người còn trong trạm cơ giáp tuyệt vọng gào khóc, một ông cụ có lẽ có thân nhân trong nhóm tàu vũ trụ ấy, thất tha thất thểu từ trong đám đông lao ra, vừa vặn lao đến dưới chân Tổng trưởng, liều mạng đập đầu xuống sàn, miệng kêu tên ai đó không rõ lắm, lại bị hai vệ binh một trái một phải nâng dậy dìu qua một bên.

“Tổng trưởng!” Không biết từ đâu bật ra một tiếng thét, “Tổng trưởng, cứu chúng tôi! Tôi trước kia là người của sao Cayley Thiên Hà Số 8!”

“Tôi là người của sao Khải Minh, ngài dẫn tôi về sao Khải Minh đi!”

“Tổng trưởng, cứu mạng!”

“Tổng trưởng, đưa chúng tôi đi với…”

Tổng trưởng Edward bỗng chốc quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy em bé từng chạm ngón tay mình trên đường đoàn xe đi, để phòng giẫm đạp, em vẫn được người lớn bế, giữa đầu người lúc nhúc lộ ra một khuôn mặt nhỏ xíu khóc lem nhem, thút thít không ngừng, em quá nhỏ, có lẽ còn chưa thể hiểu đã xảy ra chuyện gì, bởi vậy kinh hoàng mà không hiểu gì hết.

Vệ binh Thiên Hà Số 8 la lên: “Tổng trưởng!”

Tổng trưởng Edward cảm thấy linh hồn như bị chém thành mấy mảnh, nhưng ông không có biện pháp nào, bởi vì Thiên Hà Số 8 quân chính tách riêng, Lâm Tĩnh Hằng không hề nghe ông.

Cách nói này ít nhiều trốn tránh trách nhiệm – cho dù Lâm Tĩnh Hằng nghe ông, ông có thể đưa ra quyết định không biết lượng sức này sao?

Tổng trưởng Edward rốt cuộc nhẫn tâm quay đầu đi lên cơ giáp.

Tựa hồ An Crewe cuối cùng cũng ý thức được rằng sẽ không ai giúp lão nữa, lão tập trung võ trang trên toàn sao Saipan lại, đích thân dẫn quân xông đến hải tặc – nhưng lão không có bao nhiêu người.

Bởi vì rắp tâm xấu, bởi vì muốn dụ nhân vật quan trọng của Thiên Hà Số 8 ra, sợ khiến Lâm Tĩnh Hằng cảnh giác, phối trí phòng vệ của sao Saipan và xung quanh là “tiêu chuẩn tiếp khách” hữu hảo, thậm chí còn không nhiều bằng người của Lâm Tĩnh Hằng.

Lão như một con bọ ngựa tự ăn quả đắng, bay tới vận mệnh đen kịt, ý đồ châu chấu đá xe.

Lửa đạn của hải tặc vũ trụ ùn ùn trời đất đè xuống con bọ ngựa này.

“Tổng trưởng, ngài xem tàu chỉ huy của quân trung ương Thiên Hà Số 7!”

Tổng trưởng Edward còn chưa định thần lại khỏi sự chấn động khi cơ giáp lên không, lảo đảo bổ nhào đến trước máy quay quân dụng trên cơ giáp, nhìn thấy tàu chỉ huy của An Crewe như một cây kích gãy cổ xưa, phí công muốn đánh ra một con đường sống.

Lão quá phẫn nộ, quá kích động, bởi vậy lao quá nhanh.

Một phát đạn đạo nguy hiểm sượt qua đuôi cơ giáp, tàu chỉ huy của An Crewe lập tức bị bắn lệch đường, bay ngang đi, suýt nữa tông vào tàu hộ vệ, hạm đội hộ vệ cuống quýt tản ra, không chờ lão một lần nữa điều chỉnh tuyến đường, lại một phát đạn đạo chui vào từ hạm đội hộ vệ tản ra, tông ngang thân cơ giáp –

Uỳnh.

Nắp quan tài lơ lửng đã hạ xuống, giữa ánh lửa bụi bặm tung lên.

Lâm tướng quân, ngươi có kết luận chưa?
Bình Luận (0)
Comment