Thuốc thư giãn số 6 phát triển đến bây giờ, đã không còn làm cơ toàn thân co giật nữa, Lục Tất Hành chỉ có đầu ngón tay đang run rẩy nhè nhẹ không khống chế được, mà lúc này, tay máy trong khoang y tế mới cài dây an toàn giúp cậu, dây an toàn nếu kéo hết ra dài chừng một mét rưỡi, vừa vặn là khoảng cách từ cậu tới cửa.
Lục Tất Hành nháy mắt đã căng hết dây an toàn, vừa vặn nắm áo sơ mi của Lâm Tĩnh Hằng, các ngón tay run rẩy lập tức xuyên thủng lớp vải yếu ớt, xé sơ mi thủng một lỗ, đại não còn trì trệ của cậu ép tầm nhìn thành một đường rất hẹp, trên ngón tay co quắp gồ lên gân xanh tuyệt vọng.
Anh làm sao có thể biến mất một lần nữa trước mắt em?
Lúc này, một bàn tay chi chít nốt chai mỏng nắm lấy cổ tay cậu.
Trên bàn tay ấy có một số vết thương nhỏ, đã xử lý nhưng rất vội vàng, hơi lồi lõm.
Đuôi lông mày Lục Tất Hành hơi co rúm lại, linh hồn lạnh cóng bị gậy gỗ mang theo đốm lửa quét ngang, cảm giác bỏng rõ rệt từ trước ngực xuyên qua sau lưng, đau đớn rất chân thật.
Chân thật đến cơ hồ xé ruột xé gan.
Cả trọng giáp bị nuốt vào lốc xoáy của lỗ hổng thời gian, không gian chợt bắt đầu vặn vẹo, cánh cửa vuông vắn của văn phòng Tổng trưởng thành một hình hình học không ngừng thay đổi, Lâm Tĩnh Hằng nói câu gì đó, thế nhưng động tác của hắn bị chậm lại vô hạn, âm thanh gần trong gang tấc truyền không tới.
Lục Tất Hành kéo hắn sang bên mình, Lâm Tĩnh Hằng bay lơ lửng liền đập vào người cậu bằng một tốc độ cực kỳ hòa hoãn, rất nhẹ, sức va như hai chiếc lông chim bị không khí nâng lên, trong quá trình rơi ngẫu nhiên chạm vào nhau rồi tách ra ngay, nhưng Lục Tất Hành lại cảm thấy lồng ngực rắn chắc như làm bằng sắt bị hắn tông nứt một khe, cũng lấy đây làm trung tâm khuếch tán ra toàn thân như mạng nhện, da tróc thịt bong, để lộ màu lót không đẹp đẽ lắm.
Lỗ hổng thời gian bao vây cơ giáp, trong thời không hỗn loạn sinh ra thị giác sai lệch kỳ dị, thân cơ giáp kể cả vách tường xung quanh cùng nhau biến mất, “văn phòng tổng trưởng” nhỏ hẹp từ mấy mét vuông mở rộng đến vô hạn, những người trong đó lơ lửng giữa không trung, chẳng chỗ mượn lực.
Thỉnh thoảng có mấy mặt phẳng như kính lồi, lấp lóe chuyện của một thời không khác, giao nhau rồi đi qua họ.
Có khoảnh khắc nổ tung, có hàng đoàn cơ giáp tan thành khói bụi, có đường chân trời của hành tinh mọc lên vầng thái dương màu đỏ, lập tức lại bị ánh sáng mạnh của đạn đạo rơi xuống quét sạch hết thảy, ác ma vô hình là virus Cầu Vồng, lang thang nơi Thiên Hà Số 8 hoang vắng, tùy ý thu gặt, xác mọi người như lá cây điêu tàn ngã trong bùn đất, rữa nát thành những bộ xương trắng ởn. Lỗ hổng thời gian này như cái cống thoát nước, cất giữ vô số cảnh tượng tai họa kinh hoàng của Thiên Hà Số 8, không ngừng hồi tưởng, không ngừng đi xa.
Liền sau đó, do cơ giáp võ trang năng lượng cao đi qua, lỗ hổng thời gian bắt đầu mất ổn định.
Thân cơ giáp biến mất một lần nữa xuất hiện, ngay sau đó, tiếng “sàn sạt” đứt quãng vang lên, đèn cảnh báo của cơ giáp vốn nên là tốc độ đều chớp tắt lúc nhanh lúc chậm.
Lâm Tĩnh Hằng giật mình, không biết đây có phải là hiện tượng bình thường hay không, nhưng trực giác mách bảo nguy hiểm, hắn vội vàng chộp lấy trang phục du hành vũ trụ Lục Tất Hành chưa kịp mặc, định nhét cậu vào, lại chuyển hướng ánh mắt sang mặt nạ dưỡng khí đã lăn tới trần nhà, muốn với tay lấy.
Song Lục Tất Hành không cho hắn giãy, bất chấp tất cả ôm ngang hông hắn, hai người cùng nhau bị dây an toàn kéo vào tường, vừa vặn cơ giáp nghiêng về hướng ấy, lưng Lâm Tĩnh Hằng dán chặt trên tường: “Cậu đeo mặt nạ dưỡng khí trước đã!”
Lục Tất Hành không nghe thấy, cậu chầm chậm giơ tay lên, đặt bàn tay run rẩy trên ngực Lâm Tĩnh Hằng, thời gian lại lần nữa bị kéo thật dài, hết thảy phảng phất đều đứng im, tầm nhìn của Lục Tất Hành lờ mờ, cậu nghĩ: “Đây vẫn là ảo giác của thời không hỗn loạn à?”
Nếu không làm sao không sờ được nhịp tim hắn?
Đợi lâu như đến lúc trời tàn đất tận vậy, ngực người ấy hơi rung nhè nhẹ.
Lục Tất Hành choàng tỉnh ngộ, thì ra “ngũ tạng cùng cháy” hay “mừng rỡ như điên” đều thế, đều có thể bị một mũi thuốc thư giãn loại 6 che đi kín kẽ, bởi vậy buồn vui này là hiển hiện như thế, thua xa tiếng tim đập thong thả đến muộn kinh tâm động phách –
Nó chấn nát các vì sao vạn năm, cũng chấn nát Lục Tất Hành cậu.
Động tác của con người trong lỗ hổng thời gian cũng bị kéo chậm lại như nhịp tim kia, chậm chạp đến mức khoảng cách chẳng qua mười mấy centimet mà dùng hết sức lực cũng phải hơn nửa ngày mới đến được, Lâm Tĩnh Hằng nhìn thấy người trước mắt như phim câm thời viễn cổ, kẹt băng, đẩy từng hình về phía trước, khiến hắn thấy rõ mồn một sự đau khổ điên cuồng trên mặt đối phương.
Họ không thể trao đổi, chẳng ai nghe thấy ai nói, song xa cách mười mấy năm, hơn năm ngàn ngày đêm, tất cả đều nén thành sợi tơ nhỏ bé, hiện rõ đến từng chân tơ mà dung nhập trong đau khổ kia, Lâm Tĩnh Hằng không có lựa chọn nào khác, đành phải nhận hết, đau khổ ngập đầu bao trùm hắn không chừa một khe hở, nhất thời hít thở khó khăn.
Khả năng dài như một vạn năm vậy, “đường dài” mười mấy centimet này rốt cuộc rút ngắn về không, Lâm Tĩnh Hằng nếm được đôi môi khô nứt và lạnh lẽo của đối phương, sau đó là cảm giác đau đớn trì độn, Lục Tất Hành cắn rách môi hắn, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, mùi tanh của máu xộc vào cảm quan. Trọng giáp tròng trành lắc lư, va chạm với năng lượng không ổn định trong lỗ hổng thời gian, lóe ánh sáng chói mắt, khiến người ta hoa cả mắt, cơ giáp giống như sắp bị lỗ hổng thời gian sụp đổ nuốt chửng.
Nhưng có ai để ý đâu?
Nếu có thể cứ thế kết thúc tất cả mà chết trong thời không hỗn loạn, như vậy cuộc đời này chính là chấm dứt bằng một nụ hôn lâu ngày gặp lại.
Lục Tất Hành nghĩ: “Không còn gì viên mãn hơn.”
Tiếc thay, vận mệnh không phải luôn có thể va chạm ra kết cục có mỹ cảm thê lương như vậy, tốc độ thời gian lập tức trôi nhanh hơn, kế đó trong mấy nhịp thở đã trở lại bình thường, hệ thống phỏng trọng lực trên cơ giáp giống như thở mạnh mà phát uy, hai người không hề phòng bị lập tức ngã xuống xuôi theo tường, Lâm Tĩnh Hằng theo bản năng giơ tay ôm Lục Tất Hành để bảo vệ cậu.
Loáng thoáng vẫn là buổi hoàng hôn ấy, hắn bị người này không biết nặng nhẹ xô lên sofa, động tác giống hệt như năm đó.
Nhưng đã mười sáu năm trôi qua.
Đội Tự Vệ Thiên Hà Số 8 trên đường trở về tuy rằng vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng may chưa bị làm sao, cuối cùng rời khỏi lốc xoáy của thời không hỗn loạn, vệ binh dưới lầu biết Lâm Tĩnh Hằng không có bất cứ trang bị an toàn nào đã xông lên lầu, lúc ấy lỗ hổng thời gian gần ngay trước mắt, không kịp ngăn cản, bây giờ chỉ sợ hắn xảy ra bất trắc. Vệ binh vội vàng hoảng hốt cởi dây an toàn, chạy chầm chậm lên.
Cửa văn phòng chưa kịp đóng kín vẫn đang khép hờ, vệ binh dừng bước, nhìn qua khe cửa thấy Tổng trưởng hành chính vĩ đại nhất từ trước đến nay của Thiên Hà Số 8 nhoài lên người Lâm Tĩnh Hằng, hai tay túm chặt vạt áo hắn không buông, toàn thân căng thẳng, im lặng rơi đầy nước mắt, chảy ra từ đôi mắt đỏ hoe, giống như khóc ra máu vậy.
Vệ binh lấy làm kinh hãi, chân tay luống cuống đứng nghệt ra một lúc, mới chậm nửa nhịp định thần lại, vội vàng cẩn thận đóng cửa văn phòng nhỏ rồi rón rén chạy đi.
Bọn Lục Tất Hành đến và đi, trên đường chỉ đủ cho một nụ hôn gấp gáp, nhưng đối với người bên phía Thiên Hà Số 8 mà nói, thời gian đã trôi qua nửa tháng.
Turan cũng không biết mình sống qua nửa tháng đó như thế nào.
Cô thông qua dăm ba câu truyền về từ lỗ hổng thời gian, đứt quãng biết được một chút tình hình bên ngoài, nhưng tin tức không được đầy đủ, ngọn nguồn cụ thể cô cũng không biết, khiến cô bứt rứt khó chịu, “sức của chín trâu hai hổ” cũng chẳng đủ dùng, Turan cảm thấy mình khả năng là đã hành hạ hết lũ trâu và hổ của toàn Thiên Hà Số 8, vất vả lắm mới kiềm chế được không xông thẳng vào khu lỗ hổng thời gian.
“Tướng quân Turan, khu lỗ hổng thời gian có phản ứng năng lượng!”
Turan nhảy dựng lên, nói nhanh đến mức suýt phun cả răng ra: “Quan tư lệnh tạm quyền quân tự vệ Thiên Hà Số 8 Elizabeth Turan, là Tổng trưởng Lục trở về à?”
Tín hiệu mới kết nối chưa ổn định, đối diện không có âm thanh gì.
Turan cố gắng kiềm chế: “Bộ đội đi theo Tổng trưởng hãy xác nhận an toàn…”
Cô còn chưa dứt lời, một âm thanh truyền ra từ trong kênh truyền tin.
“Hả? Elizabeth Turan?” Thomas Dương nghi hoặc hỏi, “Turan nói chuyện không phải giọng điệu này, không thể nào, đây… nghe như là người nói vậy! Là kẻ tôi biết à, không phải trùng tên trùng họ chứ?”
Turan chợt nghe thấy giọng nói này, như thể bị sét đánh vậy.
Thomas Dương hắng giọng: “Xin chào, tôi là Thomas Dương vệ đội trưởng của Bạch Ngân Đệ Tam Vệ, không phải ‘Thomas Dương’ kia, cống hiến của tôi cho lịch sử ở hài hước và cải tiến cơ giáp, không phải là ‘thí nghiệm khe đôi’, rất vinh hạnh được đến Thiên Hà Số 8 kỳ tích.”
(Thí nghiệm khe đôi: Double-slit experiment)Biểu cảm lạnh lùng của Turan đột nhiên rạn ra, vết đỏ từ khóe mắt lan đến huyệt thái dương, lại nhanh chóng chiếm lĩnh mũi môi, cô nàng như thở không ra hơi vịn đài thông tin liên lạc, giật mũ lính ném xuống đất: “*** em ông, Thomas Dương!”
Thomas Dương hơi sửng sốt: “Hả? Muốn *** *** em tôi… được thôi, dù sao hắn cũng chẳng đáng mấy xu, cô cứ lấy đi.”
Poisson Dương: “Hai vị, hai người đã mặc nhận tôi chết trận sa trường à?”
“Đệ Tứ Vệ bọn tôi chỉ còn lại ba người hai cơ giáp, Đệ Bát Vệ chỉ còn một người, mà Đệ Cửu Vệ các cô lại phát triển rộng ra một thiên hà? Xin lỗi, tâm trạng bọn tôi bây giờ không tốt lắm.”
“Elizabeth, lâu lắm không gặp.”
“Cũng chưa lâu lắm, Bạch Ngân Cửu và Bạch Ngân Thập, đã nói là tiên phong đột kích cùng ám sát thấp nhất, song tiện kết hợp, ai cho các cô tự mình lén bành trướng phát tướng?”
“Họ đón khách mà cũng điều động chiến đội trọng giáp siêu thời không, có lương tâm không?”
Poisson Dương: “Nhà giàu mới nổi.”
Thomas Dương: “Khuê nữ ngốc nhà địa chủ.”
Hai anh em ruột như oan gia rốt cuộc nhất trí trên vấn đề cừu phú, hai miệng một lời: “Ta khinh!”
Turan nghẹn ngào thở không ra hơi, một bụng “kinh luân” chửi tục không phun ra được, sốt ruột đến độ sắp rơi nước mắt như mưa, miệng quanh đi quẩn lại chỉ còn một câu “khốn nạn”, cô nàng đứt quãng nói: “Đám khốn nạn các ông đều đến đây rồi… Tướng quân đâu?”
Sau đó cô nàng nghe thấy một người nhẹ nhàng nói với mình, sự ôn hòa trong giọng nói còn chưa tan đi: “Ừm, ta cũng ở đây.”
Thiên Hà Số 8, thật sự là một kỳ tích tàn khốc.
Tiến sĩ Harden được khiêng từ trong khoang y tế ra, ngồi lên xe lăn, rướn cổ nhìn thiết bị chụp ảnh trên không ở trên cơ giáp.
Họ ra khỏi khu lỗ hổng thời gian, đi khoảng mười tiếng đến gần điểm nhảy vũ trụ ngoài cùng Thiên Hà Số 8.
Vừa vặn là nơi mấy tuyến đường giao nhau, nơi này còn có thể nhìn ra một chút dấu vết chiến tranh để lại, nhưng rất có trật tự, thời điểm chiến đội trọng giáp xuyên qua, tuyến đường quân dụng và dân dụng vừa vặn chồng khít, tuyến đường dân dụng tạm thời đóng cửa nửa tiếng, mấy tàu buôn chờ ở đó, khi chiến đội đi qua, trên thiết bị chụp ảnh trên trời có thể nhìn thấy tín hiệu ánh sáng “cầu chụp ảnh chung” từ tàu buôn chiếu ra.
Kế đó, trên tuyến đường nhanh chóng xuất hiện các trạm không gian lớn bé, thỉnh thoảng cũng qua hành tinh tự nhiên, xung quanh hành tinh tự nhiên trạm gác nghiêm ngặt, khá giống căn cứ quân sự Thiên Hà Số 1 năm đó.
“Sau khi Thiên Hà Số 8 tách biệt với bên ngoài, lại là mấy năm nội chiến,” Gà Chọi dọc đường giới thiệu cho nhóm tiến sĩ Harden, “Đương nhiên, bây giờ đã hòa bình, nhưng một số thói quen thời chiến vẫn giữ lại.”
Trong khi nói chuyện, trên tường cabin hiện lên một dòng chữ: “Căn cứ thí nghiệm sao Bắc Kinh β chào Tổng trưởng.”
“A, đến sao Bắc Kinh β rồi, nó vừa vặn ở điểm xa mặt trời nhất. Nơi này ban đầu là một nơi rất tuyệt vời, chỉ là mùa đông hơi dài quá, nhà cháu ngày xưa ở đây,” Gà Chọi nói, “Lúc mới bắt đầu chiến tranh, thân vương Cayley thừa nước đục thả câu, oanh tạc nơi đây, chúng cháu bây giờ cũng không cách nào hoàn toàn xây dựng lại hệ sinh thái của hành tinh tự nhiên, đành phải biến nó thành căn cứ thí nghiệm.”
Tiến sĩ Harden hỏi: “Căn cứ thí nghiệm công nghiệp quân sự à?”
“Vâng,” Gà Chọi nói, “Phương hướng chủ yếu là phòng ngự chống đạn đạo, một người bạn của cháu làm việc ở đây, công việc không tệ, mỗi tội đốt tiền lắm, họ suốt ngày đòi dự toán từ Tổng trưởng Lục, cứ đến cuối quý Tổng trưởng Lục đều phải block cô ấy một lần… Nhưng cũng chẳng có biện pháp, chúng cháu không thể vĩnh viễn ngăn cách với đời, điểm nhảy vũ trụ hủy đi có thể xây dựng lại, có lẽ mấy thập niên sau sẽ lại lần nữa thông đường ra ngoài, đến lúc đó còn chưa biết liên minh sẽ có thái độ gì, dù sao cũng phải đề phòng. Tổng trưởng có thể dẫn dắt chúng cháu xây dựng Thiên Hà Số 8 được như thế này, thật sự là khổ lắm, mọi người đều không muốn nhớ lại, làm sao có thể lại bị phá hủy một lần nữa?”
Tiến sĩ Harden hỏi: “Tổng trưởng thật sự là… con trai tướng quân Lục Tín?”
Gà Chọi quẹt mũi, nhắc tới Tổng trưởng, gã lộ ra một chút ngây thơ thời học sinh: “Chắc lừa họ thôi? Ha ha ha, chứ không thì làm thế nào, chẳng lẽ đánh một trận? Tổng trưởng Lục của chúng cháu phản ứng rất nhanh.”
Tiến sĩ Harden: “…”
“Tượng tướng quân Lục Tín ở trên quảng trường Ngân Hà Thành, ông ấy và tuyên ngôn tự do của ông là nền tảng tinh thần của chúng cháu, Tổng trưởng Lục là người đi theo con đường của ông ấy, dẫn chúng cháu ra khỏi vũng bùn,” Gà Chọi nói, “Tổng trưởng Lục thỉnh thoảng sẽ đến trước tượng tướng quân Lục Tín ngồi một lúc, bởi vì vừa vặn cũng họ Lục, kỳ thực trong quần chúng không rõ chân tướng từ lâu đã có một số đồn đãi như vậy… Nhưng với cháu mà nói, ngài trước kia là thầy của cháu, bây giờ là Tổng trưởng của chúng cháu, là cái gì cũng không quan trọng.”
Vệ đội trưởng Bạch Ngân Đệ Nhất Vệ là một người làm việc ổn thỏa, hắn nhận xe lăn của tiến sĩ Harden, hỏi: “Chúng tôi khi nào đi thăm Tổng trưởng thì thích hợp?”
“A, chờ chút, để cháu hỏi xem.” Gà Chọi chọc thiết bị đầu cuối cá nhân một lúc, xin chỉ thị từ quan trên.
Giây lát sau, gã nhận được chỉ lệnh “tạm thời nghỉ ngơi” – bản thân Tổng trưởng đã bị đánh gục.
Khác với Lâm Tĩnh Hằng một lòng muốn quay về Thiên Hà Số 8, Lục Tất Hành vẫn không biết hắn còn sống, cảm xúc vốn lên xuống thất thường, trong lúc đó lại bị thuốc thư giãn loại 6 dùng khẩn cấp áp chế, quấy nhiễu tiến trình sinh lý bình thường, bởi vậy Trạm Lư đề nghị cậu dùng thuốc trấn định ngủ một ngày, hòng làm nguội bộ não nóng quá.
Lục Tất Hành: “Tránh ra, tôi không cần…”
Song cậu còn chưa nói hết câu cự tuyệt, tay máy đã chớp nhoáng đánh lén cậu từ sau lưng, thuốc trấn định liều cao trong khoảnh khắc bao trùm tinh thần như nỏ mạnh hết đà, Lục Tất Hành không rên một tiếng, cắm đầu vào lòng Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Hắn luống cuống tay chân đón lấy Lục Tất Hành, đặt vào trong khoang y tế, ai ngờ Lục Tất Hành mặc dù ngất đi nhưng đôi tay nắm hắn giống như xiềng xích, không chịu nhả một răng.
Lâm Tĩnh Hằng thở dài không thành tiếng, chùi vết máu trên khóe miệng, ngồi xuống cạnh khoang y tế, nói khẽ với Trạm Lư: “Lúc đi theo ta ngươi không láo toét như thế.”
“Đúng vậy thưa tiên sinh, cấp bậc quyền tự chủ của tôi bây giờ cao hơn lúc đi theo ngài rất nhiều,” Trạm Lư trả lời, “Làm quản gia điện tử, còn tự do hơn làm hạch cơ giáp rất nhiều, hiệu trưởng Lục đặc biệt cho phép tôi tùy nghi hành sự trong tình huống mình không lý trí.”
Lâm Tĩnh Hằng nhướng mày: “Cho nên ngươi liền bắt nạt cậu ấy tốt tính à?”
Trạm Lư không hề nhận ra sự bất mãn trong ngoài lời nói của chủ nhân tiền nhiệm, vui vẻ nói bằng ngữ khí thoải mái: “Không phải như thế, tiên sinh, hệ thống của tôi là một tay hiệu trưởng Lục sửa chữa, thầy có thể cấm bất cứ công năng nào của tôi bất cứ lúc nào, là chính thầy cho rằng mình thỉnh thoảng không lý trí, mới lựa chọn tôi làm người giám sát, đây là một câu chuyện rất dài – còn mấy tiếng nữa chúng ta mới đến căn cứ Ngân Hà Thành, ngài có muốn nghe không?”
Lâm Tĩnh Hằng gật đầu: “Ngươi nói đi.”
Lục Tất Hành bị thuốc trấn định hạ gục vẫn nhíu chặt đôi mày, không biết đang mơ giấc mơ đảo điên gì.
Nếu cậu còn một chút lý trí, thì phải nhớ xóa sơ qua ký ức của Trạm Lư trước, tiếc rằng đã không còn kịp rồi.
Tượng Lục Tín ở Ngân Hà Thành nhìn lên không trung, hàng đoàn trọng giáp như một đám mây đen vội vã, lướt qua đỉnh đầu ông, đáp xuống căn cứ Ngân Hà Thành đằng xa, tượng đá đã ở nơi này mười mấy năm rồi, mọi người của sao thủ đô Khải Minh đã nhìn quen, chỉ có các du khách hành tinh khác còn đang ngạc nhiên chụp ảnh chung.
Vệ binh trẻ tuổi buồn chán ngáp một cái, đám robot truyền thông cắm điểm gần căn cứ Ngân Hà Thành bay lên như ong vỡ tổ, chuẩn bị đến căn cứ xếp hàng, đưa tin trọng giáp tiên phong thành công xuyên qua lỗ hổng thời gian tự nhiên.
Tượng đá giữ nguyên nụ cười mỉm vạn năm không thay đổi nơi khóe môi, hướng về tương lai xa xăm.