Tích tắc nghe thấy âm thanh ấy, đôi mắt Lâm Tĩnh Hằng đảo nhẹ.
“Đã nhận được.” Giọng hắn khàn khàn mà trầm thấp, “Rút.”
Xích Tiêu hỏa lực hạng nặng mở đường, sắp sửa hủy diệt hết thảy như bẻ cành khô, Lâm Tĩnh Hằng dẫn theo vài tàu hộ vệ lác đác, lách mình vào điểm nhảy vũ trụ, quân tự vệ cả Thiên Hà Số 8 toàn tốc rút lui.
Qua điểm nhảy vũ trụ, đi tiếp về phía trước chính là lãnh địa chính thức của Thiên Hà Số 8.
Thiên Hà Số 8 điều kiện tự nhiên không tệ, chỉ là nó ước chừng lớn gấp mười sáu lần Thiên Hà Số 1, mà hành tinh tự nhiên lại không nhiều, có vẻ hơi quạnh quẽ. Song trên tuyến đường vũ trụ mới trỗi dậy lại có vô số trạm không gian nhân tạo, như một viên đá quý đào ra dưới cát vàng hoang mạc, đèn đóm sáng rực, khi đến gần, thỉnh thoảng có một tia sáng, vừa vặn lia qua máy quay quân dụng, trên màn hình sẽ có ánh sáng trắng chói mắt lướt qua, chúng mơ hồ nối với nhau, hình thành một tấm lưới không nhìn thấy.
Quân tự vệ Thiên Hà Số 8 như đàn chim bỏ rừng, dọc theo tuyến đường tiến quân thần tốc.
Đoàn cơ giáp trí tuệ nhân tạo bám sát đằng sau không chút do dự đuổi theo.
Chúng là thuộc hạ của Woolf bản trí tuệ nhân tạo, các máy tính siêu cấp phân tích chiến cục, phán đoán đối phương đã không còn sức ngăn cản, ở ngoài thiên hà lại sắp sửa hết đạn cạn lương, cho nên rút lui hợp tình hợp lý, mình truy kích cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu là Woolf có máu có thịt kia còn sống, có thể đích thân tới hiện trường, chắc hẳn sẽ không lạc quan mù quáng như vậy.
Bởi vì Lâm Tĩnh Hằng từ sau khi tốt nghiệp học viện Ulan tòng quân gần năm mươi năm, còn chưa bao giờ rút lui khỏi trận địa mình phải bảo vệ.
Phát đạn đạo thứ nhất lên không, như một người múa dẫn đầu bước đi ưu nhã, mở màn “lễ chào đón” của Thiên Hà Số 8 dành cho các vị khách không mời.
Ngay sau đó, lửa đạn từ trạm không gian nhân tạo, từ trên các hành tinh chủ yếu bên ngoài Thiên Hà Số 8 bay ra, cùng quân đoàn trí tuệ nhân tạo gặp nhau trên không, cơ giáp không kịp tránh né bị tông đi, như một buổi biểu diễn pháo hoa có một không hai.
Đây là lần đầu tiên hệ thống chống đạn đạo lấy thiên hà làm đơn vị xuất hiện, nó sinh ra ở sao Bắc Kinh β không một ngọn cỏ.
Không chỉ đánh quân địch sững ra, ngay cả người một nhà cũng kinh ngạc.
“Ôi…” Bayer nhất thời không biết nên kêu tín ngưỡng nào, khựng lại, kinh hãi hỏi, “Đây là cái gì?”
“Đây à, từ ngày Thiên Hà Số 8 đóng cửa đã bắt đầu làm,” Turan nối lại vào kênh truyền tin trả lời, “Nghe nói trước đây hiệu quả thí nghiệm không lý tưởng, hôm nay bệnh nặng vái tứ phương lấy ra bán thành phẩm như vậy, không ngờ cũng tạm được.”
Bayer: “Đây… đây gọi là cũng tạm được?”
“Vậy ông không biết hệ thống này đã hì hục mất bao nhiêu năm,” Turan than thở một tiếng, “Sau khi sao Hồng Hà bị Hiệp hội chống Utopia tập kích, trong số học sinh của Tổng trưởng Lục có một cô bé, đưa ra vọng tưởng tốn công phí sức như vậy, lâu thế rồi, công trình lớn huy động nhiều nhân lực này luôn gặp nhiều trắc trở, tôi nghe người ta nói, họ chẳng có thành quả gì khác ngoài tốn tiền, khoản chi tài chính lớn nhất của Thiên Hà Số 8 túng thiếu đều cho họ, nếu không có Tổng trưởng Lục gánh áp lực thay họ, chắc đã bỏ dở từ lâu rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng đã nhân lúc này ngựa không dừng vó một lần nữa gắn kho vũ khí mới, lắp nguồn năng lượng dự phòng: “Bây giờ đã đến giai đoạn ngắm phong cảnh rồi à?”
Theo hắn ra lệnh một tiếng, quân tự vệ Thiên Hà Số 8 chật vật nhanh chóng chỉnh đốn lại, trước khi khói thuốc súng tan hết, một lần nữa đánh về.
Biên giới Thiên Hà Số 1.
Nháy mắt khoanh vùng được trạm không gian, toàn bộ vệ binh trên cơ giáp – ngoại trừ bản thân Lục Tất Hành năng lực buồn vui tạm thời bị phong ấn – tất cả đều điên rồi.
“Là máy chủ! Chúng ta tìm được máy chủ rồi!”
“Tổng trưởng Lục,” Tiếng nói không kìm nén được hào hứng của người lái vang lên, “Chúng ta nổ nó luôn bây giờ chứ!”
Lục Tất Hành nhìn chằm chằm trạm không gian kia trên máy quay quân dụng, thản nhiên hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu năng lượng và hỏa lực?”
Người lái lập tức đưa ra con số.
Họ bỏ trọng giáp, từ trong vòng vây nhảy khẩn cấp giết ra một con đường, hiện giờ cả hai loại đều đã không còn nhiều.
“Tới gần một chút,” Lục Tất Hành trầm giọng nói, “Đừng manh động, quét trạm không gian này, phân tích nó có hệ thống chống đạn đạo hay không.”
Câu nói của cậu như một chậu nước lạnh, dập tắt sự kích động lộ rõ trong lời nói và vẻ mặt các vệ binh.
Hệ thống chống đạn đạo mặt đất của liên minh kỳ thực làm qua quýt bình thường, trong chiến tranh vũ trụ đạn đạo không cẩn thận để lọt còn có thể phòng, một khi bị liệt vào mục tiêu, gặp oanh tạc điên cuồng quy mô lớn thì không chịu được.
Nhưng vấn đề bây giờ là, hỏa lực trên mấy tiểu cơ giáp họ mang theo không đủ để tiến hành oanh tạc điên cuồng quy mô lớn, tùy tiện tập kích, đạn đạo nhất định sẽ bị chặn lại, một đòn không trúng, rất có khả năng họ sẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn mục tiêu gần ngay trước mắt mà không có biện pháp gì.
Giây lát sau, người lái hít sâu một hơi: “Tổng trưởng, trên trạm không gian có hệ thống chống đạn đạo và lồng phòng hộ nghiêm mật, may mà chúng ta không… Chờ đã.”
“Hửm?”
“Đo được vật chất không rõ,” Người lái thấp giọng nói, “Bên trong có thứ gì đó.”
Một vệ binh khác căng thẳng: “Đã mai phục võ trang cơ giáp?”
“Không phải.” Người lái nghi hoặc nói: “Khối lượng vô cùng lớn…”
Tiếng hắn bị cắt ngang bởi tiếng cảnh báo của cơ giáp.
“Tổng trưởng Lục,” Người lái nói, “Chúng ta đã tiến vào khu vực phòng hộ hệ thống chống đạn đạo của đối phương, nó đang đòi mật khẩu, nếu không sẽ xử lý chúng ta như kẻ địch.”
“Lui lại, tàu hộ vệ đều lui ra ngoài khu vực chống đạn đạo.” Xung quanh không có nhân viên kỹ thuật, Lục Tất Hành chỉ có thể tự mình tiến lên, “Hope của Hiệp hội chống Utopia từng nói, mật khẩu ông ta dùng để khởi động trí tuệ nhân tạo Woolf là gì? Ai còn nhớ, là cái gì… hoa gì?”
“Tổng trưởng, là ‘hạt giống’.”
Lục Tất Hành hơi do dự, nhập “hạt giống”, người lái nín thở, hai ba tàu hộ vệ rời khỏi khu vực chống đạn đạo đều căng thẳng nhìn cậu chăm chú, chuẩn bị chặn đạn đạo bắn tới Tổng trưởng –
“Tít -” khẽ một tiếng, thần kinh mọi người bị kéo một phát không nhẹ không mạnh.
Mật khẩu sai!
Bầu không khí đột nhiên trở nên hiểm ác, cơ giáp của Lục Tất Hành lập tức bị hệ thống chống đạn đạo của trạm không gian tập trung, trong cơ giáp vang lên tiếng cảnh báo.
“Tổng trưởng Lục, lui lại, tránh ra!”
Cùng lúc đó, một phát đạn đạo đã bay đến cậu, người lái lập tức làm thao tác chặn lại, đồng thời chuẩn bị quay đầu chạy.
“Từ từ!”
Lục Tất Hành không bị quấy nhiễu, ánh mắt lóe lên, giống như phúc đến lòng sáng –
“Thân vương Hulse chưa biến mất, tuyệt đối không thể mở ‘hộp Pandora’.”Ngay nháy mắt cơ giáp bị tập kích sắp sửa lui ra ngoài khu vực chống đạn đạo, Lục Tất Hành nhanh chóng nhập “hộp Pandora”.
Mật khẩu chính xác!
Người lái: “…”
“Cho tôi mạng tinh thần.” Lục Tất Hành nói, “Chúng ta đáp xuống xem thử.”
Người lái tàu hộ vệ bên cạnh vội hỏi: “Tổng trưởng Lục, chúng ta…”
“Các anh canh ngoài tầng khí quyển,” Lục Tất Hành nói, “Nếu sự tình có biến, trong tình huống vạn bất đắc dĩ, các anh cứ trực tiếp bắn trạm không gian, vạn nhất có một phát đạn đạo có thể xuyên qua hệ thống chống đạn đạo rơi xuống đất, là chúng ta thắng rồi.”
“Tổng trưởng Lục, từ ‘vạn nhất’ này không may mắn.”
Lục Tất Hành thoáng nở nụ cười, tiếp nhận quyền lái, chậm rãi tới gần trạm không gian nhân tạo chỗ máy chủ.
Nó vô cùng lớn, xấp xỉ căn cứ của Xú Đại Tỷ tại Thiên Hà Số 8 năm đó, nhưng bên trên ngay cả một con kiến cũng không có, lặng ngắt như tờ, là một đế quốc máy móc lạnh băng.
Lục Tất Hành càng tới gần càng cảm thấy may mắn, bởi vì cậu đã nhìn rõ cấu tạo của trạm không gian nhân tạo này – quả thật là một quái vật máy móc, vô số điểm phóng đạn đạo đen ngòm chỉ hướng ngoài tầng khí quyển, mức độ dày đặc khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Nếu họ tùy tiện ở ngoài tầng khí quyển khai hỏa nhắm vào trạm không gian, bây giờ còn không chắc là ai bị nổ tan xác.
Cơ giáp cảm giác được trọng lực nhân tạo của trạm không gian, theo tuyến đường chậm rãi đáp xuống, yên ắng dừng vững, mấy người trên cơ giáp không dám trực tiếp xuống dưới, mà trốn trong cơ giáp phân tích hoàn cảnh xung quanh trước.
Hoàn cảnh xung quanh thân thiện ngoài dự tính – áp khí và thành phần không khí thích hợp cho con người sinh tồn, không có vật chất độc hại, lực hút khoảng 0.9 lần Votaw, bốn bề không có robot và camera.
“Tổng trưởng, tôi xuống dò đường trước… Tổng trưởng, từ từ!”
Không đợi vệ binh nói xong, Lục Tất Hành đã mặc trang phục du hành vũ trụ dẫn đầu đi xuống – mạng tinh thần quét qua toàn trường, cậu đã nhìn thấy bảng chỉ đường của “cơ phòng”.
“Trái tim” của toàn Thiên Hà Số 1 nổ vang không ngừng, bộ tản nhiệt khổng lồ khiến mặt đất mơ hồ chấn động, như cư ngụ một con quái thú viễn cổ, Lục Tất Hành theo bảng chỉ đường, đi thang máy lên chừng trăm mét, bước ra là một lối đi chật hẹp, cuối đường là một cánh cửa nhỏ, trên cửa khắc một bó Tulip giống như thật.
Tay nghề bẻ khóa cạy cửa của kỹ sư 001 hơi gượng, nhưng miễn cưỡng vẫn còn, Lục Tất Hành tốn ít thời gian phá giải khóa điện tử, cửa mã hóa mở ra hai bên, bên trong vậy mà có mấy người!
Vệ binh đi theo lập tức căng thẳng vây lấy Lục Tất Hành.
“Không sao,” Lục Tất Hành vỗ bả vai căng cứng của một vệ binh, “Không có hô hấp và tim đập, tôi nghe thấy.”
Cậu nói, trên thiết bị đầu cuối cá nhân chiếu ra một tia sáng, lia qua mấy cái bóng kia, đó là hình ảnh 3D kích cỡ bằng người thật.
Một vệ binh thấp giọng nói: “Là hình Nguyên soái Lâm Ger.”
Hình người nọ đứng dựa tường, trong tay kẹp một quyển bút ký, hơi nghiêng đầu, khóe miệng đọng lại nét cười, mặt nghiêng sang một bên, Lục Tất Hành nhìn ông một cái, rồi nhìn theo ánh mắt ông, chỉ thấy đó là một bức tường, trên có chữ.
“Nếu mỗi một lần sau bão tố đều có ánh dương ấm áp như vậy, cứ để cuồng phong thổi tùy ý, thổi tỉnh cả cái chết đi.”
(Câu này trích của Othello trong Brave New World)“Tuyên ngôn… tự do vạn tuế.” Vệ binh đọc dòng chữ ấy bằng một ngữ điệu kỳ dị, “Hubert Woolf?”
Câu nói thời đại Lịch Tân Tinh mỗi người đều ngậm trong miệng như chân lý này, khắc ở đây, bỗng nhiên vừa châm biếm vừa quái dị.
Lục Tất Hành đi tới, ngón tay vuốt nhẹ chữ ký của Woolf – vết khắc hơi thô ráp, so le không đều, lại giống như là khắc thủ công.
Ngay sau đó, có thứ gì vang khẽ một tiếng, Lục Tất Hành lập tức rút tay về, bức tường viết đầy chữ kia đột nhiên nứt toác trước mặt cậu, lớp gỗ mỏng bên ngoài bong ra như da rắn lột, để lộ một màn hình điện tử khổng lồ, trên nền biểu tượng liên minh cực to nhảy ra một khung đối thoại hơi thô sơ: khởi động điểm nhảy vũ trụ đang ngủ hay không?
Một đám người há hốc miệng nhìn.
“Điểm nhảy vũ trụ đang ngủ? Nhưng đây không phải… Đây là ý gì?”
“Tổng trưởng Lục, vật chất không rõ khối lượng cao bên dưới trạm không gian, chẳng lẽ là…”
Lục Tất Hành: “Đi khởi động cơ giáp, chúng ta chuẩn bị rút khỏi.”
Một vệ binh quay người chạy đi, Lục Tất Hành quay đầu nhìn Lâm Ger mỉm cười một cái, tựa hồ đã hiểu điều gì.
“Khởi động điểm nhảy vũ trụ.”
“… Xác nhận.”
Một tiếng thở dài vang lên trong cả trạm không gian, đồng hồ đếm ngược khổng lồ chớp tắt trên màn hình.
“Rút.” Đồng tử Lục Tất Hành trong ánh sáng chói mắt khẽ co lại, “Mau rút!”
Họ chạy như điên trên lối nhỏ chật hẹp, không kịp chờ thang máy, Lục Tất Hành cậy quái lực của người chip trực tiếp đấm vỡ bức tường thủy tinh của thang máy, cơ giáp vừa vặn lên không, giơ lưới vớt Tổng trưởng và mấy vệ binh, treo họ lơ lửng, kế đó lại lần nữa tăng tốc.
Tiếng gió gào thét thổi qua tai Lục Tất Hành, cậu khó khăn mở mắt ra, từ không trung nhìn về phía cả trạm không gian.
Kết quả nhân tạo khiến người ta thán phục không nhìn thấy cuối, mà mặt đất trạm không gian đã bắt đầu run rẩy một cách quỷ dị. Máy chủ – trí tuệ nhân tạo Woolf như cảm nhận được điều gì, hệ thống chống đạn đạo trên trạm không gian đột nhiên khởi động, định quét sạch kẻ xâm nhập to gan lớn mật, trong lúc chỉ mành treo chuông, lưới vớt thu về trong cơ giáp, sượt qua một phát đạn đạo.
Trong cơ giáp vang lên cảnh báo năng lượng chưa từng có bao giờ.
“Tổng trưởng, đây rốt cuộc là cái gì?”
Lục Tất Hành không kịp trả lời, trực tiếp đón lấy mạng tinh thần, lao khỏi tầng khí quyển của trạm không gian bằng tư thái đốt gần sạch nguồn năng lượng cuối cùng, tàu hộ vệ canh ở đó không hiểu gì cả, vội vàng đuổi theo –
Họ vừa rời khỏi khu vực chống đạn đạo của trạm không gian thì toàn bộ trạm không gian nổ tung từ chính giữa.
Toàn bộ công năng trong cơ giáp cơ hồ đều không dùng được, năng lượng cực cao bùng nổ trong khoảng thời gian ngắn quét hết thảy xung quanh vào, ngay cả thời không cũng hơi bóp méo, mảnh vỡ, xác đạn đạo, vật trôi nổi vũ trụ, thân cơ máy chủ khiến người ta kinh hãi thán phục… Tất cả biến mất hầu như không còn trong lốc xoáy khổng lồ như kỷ sáng thế này, cơ giáp mất trọng lực và công năng thăng bằng như thiết bị ly tâm, hất mọi người ngất đi.
Họ cấp tốc bay đến lốc xoáy kia.
Ngay khi họ cơ hồ bị hút vào lốc xoáy, xung quanh bỗng yên ổn lại. Mấy tiểu cơ giáp đã không còn người lái kia xoay tròn lơ lửng trong vũ trụ, máy tính bị treo máy trên cơ giáp sửa chữa khởi động lại.
Trên bản đồ tuyến đường vũ trụ, một điểm nhảy vũ trụ mới xuất hiện, nằm ở vị trí quan trọng nối liền Thiên Hà Số 1 và 2.