Tàn Thứ Phẩm

Chương 198

“Ừm… sau đó thì sao?”

“Sau đó cậu lái chiếc xe phủ kín hoa tươi này, trực tiếp xuyên qua trường không gian, tới…”

“Nhưng hoa tươi làm sao có thể xuyên qua trường không gian?” Lục Tất Hành cắt ngang Turan, đưa ra vấn đề thực tế, “Thứ đó cắm trong lọ cũng phải chăm chút tỉ mỉ, chạm vào là giập, xuyên qua trường không gian dù bảo vệ tốt hơn cũng không thể.”

“Được rồi, vậy thì không cần hoa tươi,” Turan không ngẩng đầu lên ghi lại, “Hoa giả cũng không phải là không thể, nhưng công nghệ phải tinh xảo một chút, phải là loại có thể lấy giả tráo thật.”

Lục Tất Hành dựa lưng lên ghế, thở dài: “Được, sau đó đầu đề trang nhất ngày kế có rồi – ‘Bạn đời bằng nhựa sử dụng hoa giả trong hôn lễ, nghi là hôn nhân chính trị’, Tổng trưởng vướng vào vụ bê bối thực nghiệm phi pháp không muốn xuống đài à? Vẫn không muốn xuống đài à? Vẫn không muốn xuống đài à?”

Sau khi công thẩm, Lục Tất Hành trước mặt mọi người bày tỏ sẽ từ chức Tổng trưởng, đề cập đến tổng tuyển cử vũ trụ, lúc này cậu vừa mới bàn giao hết các công tác lắt nhắt, hiếm khi có thời gian ở văn phòng trốn việc, tán phét với tướng quân Turan đang nghỉ phép, vẫn chưa biết mình sắp tới còn có nhiệm kỳ năm năm, cả người nằm trong trạng thái thả lỏng của đêm trước kỳ nghỉ dài hạn, nói chuyện khá là uể oải.

“Giữa nơi đông người, tôi lái một xe hoa, như hạng mê hoa từ trên trời đáp xuống,” Lục Tất Hành ngân dài âm cuối nói, “Đây là muốn hù chết ai? Cô cảm thấy Thống soái các cô sẽ phối hợp màn biểu diễn mất mặt như vậy sao?”

Turan nghĩ thử thấy cũng đúng, “hôn lễ” thứ này, dù là người kiên nhẫn hơn chuẩn bị cũng phải nổi cáu mấy bận, huống chi là Lâm Tĩnh Hằng.

“Được, vậy thì đơn giản hơn, tôi còn một phương án hai,” Turan vạch trên thiết bị đầu cuối cá nhân, “Đừng công khai hôn lễ, đổi thành họp mặt bạn bè người thân trong phạm vi nhỏ.”

Lục Tất Hành vội vàng gật đầu, mới gật một nửa liền nghe tướng quân Turan lại làm lố: “Đến lúc đó vì hiệu quả chương trình, chúng tôi sẽ nhét cậu vào một hộp quà to, tìm mấy robot chuyển phát nhanh chờ ở cửa, đẩy hộp quà vào – cậu nói năm đó cậu nhặt được khoang sinh thái của Thống soái? Vừa khéo, làm hộp quà thành hình dạng khoang sinh thái, để hắn ta cũng ‘nhặt’ cậu một lần.”

“…” Lục Tất Hành khô khan hỏi, “Tướng quân Turan, xin hỏi cô đang chuẩn bị hôn lễ, hay đang chuẩn bị cho màn biểu diễn nhục dục?”

“Ôi, cậu nghĩ đi đâu thế,” Turan như cười như không xua tay, ngồi nghiêm chỉnh mà lộ ra một chút hạ lưu, “Yên tâm đi, đến lúc đó sẽ để cậu mặc lễ phục, chỉ làm một tạo hình khoang sinh thái, không bắt cậu hoàn nguyên đến… E hèm, tình trạng đó.”

Lục Tất Hành bất đắc dĩ nhìn Turan tích cực hơn ai hết: “Không phải cô theo chủ nghĩa phản đối hôn nhân à?”

“Đúng vậy,” Turan buông tay, “Phản đối mình trở thành một trong hai nhân vật chính trên hôn lễ, chưa nói phản đối vô góp vui phun Champagne vào cô dâu chú rể nha! Tôi còn có phương án ba bốn năm sáu bảy tám…”

“Làm ơn, mau mau thu thần thông của cô lại đi.” Lục Tất Hành liếc qua một cái, quả thực không dám nhìn kỹ.

Cậu mở thiết bị đầu cuối cá nhân, gửi một tin nhắn cho Lâm Tĩnh Hằng, hỏi hắn: “Turan đề nghị chúng ta tổ chức một hôn lễ long trọng, anh cảm thấy thế nào?”

Lâm Tĩnh Hằng trả lời chỉ sau một giây: “Em bảo cô ả tự mình đến nói với tôi.”

Đây chỉ là một dòng chữ bình thản, nhưng Lục Tất Hành và Turan đều đọc ra ngữ khí nào đó.

“Đi nghỉ phép đi, Elizabeth,” Lục Tất Hành thành khẩn đề nghị, “Chạy xa một chút, đừng để anh ấy bắt được.”

“Ban ngày ban mặt, dám uy hiếp an toàn nhân thân của công dân hợp pháp!” Turan dịch ra sau, “Tôi phải báo cảnh sát! Cậu cũng không quản hắn ta sao Tổng trưởng Lục!”

Lục Tất Hành cười: “Tóm lại, phù phiếm, long trọng, cố tình gây sự đều không được, cô đừng dọa chạy anh ấy nữa.”

“À, phải giản dị, được rồi, hai người về nhà đăng nhập trang web chính phủ, làm xong thủ tục phần mình, cho thư ký đăng một thông cáo, ngày mai đi làm bảo Trạm Lư nhắc nhở hắn đừng quên đeo nhẫn – đủ giản dị chứ.” Turan cáu kỉnh nói, “Tổng trưởng Lục, hôn lễ là một nghi thức, không phải là vì tìm một lý do, hành mình và người thân bạn bè một lần, để cho thấy quan hệ đến không dễ, về sau phải quý trọng sao? Chính là phải phù phiếm! Chính là phải long trọng! Chính là phải cố tình gây sự!”

Lục Tất Hành hỏi ngược: “Hai chúng tôi đến với nhau còn chưa đủ không dễ?”

Turan: “…”

Lục Tất Hành nói xong, dường như nghĩ tới điều gì: “Cơ mà nói đến đây, tôi ngược lại có một linh cảm.”

Cuộc hôn nhân này quả nhiên hết sức đơn giản, chỉ đăng ký một chút, cho thư ký hai bên phát văn chương sáo rỗng làm thông cáo, cái gọi là “hôn lễ”, chính là vào ngày thông cáo, mở gác lửng trong nhà, dựng tạm cái đài, nối hai khoảng sân nhỏ trước sau, mời riêng người thân bạn bè đến ăn tối, từ chối phỏng vấn.

Dù thế, ngày bày tiệc tối Lâm Tĩnh Hằng vẫn không quen lắm, hắn đứng trước gương ra sức kéo kéo cổ áo.

Hắn bình thường hoặc mặc quân phục, hoặc rộng thùng thình làm sao thoải mái thì mặc, rất không quen với lễ phục “đặt may theo số đo” này, bởi vì hắn nghiêm túc từ chối xếp ly, áo sơ mi họ chuẩn bị cho hắn cứng như thép, vừa nơ cổ vừa hoa trước ngực, một thân lắt nha lắt nhắt, khiến hắn cảm thấy mình có thể lắc ra tiếng động ngay tại chỗ, sắp thở không ra hơi rồi.

“Tĩnh Hằng, khách khứa đến hết rồi!”

“Biết rồi.” Lâm Tĩnh Hằng đáp một tiếng, rất bực bội lẩm bẩm trong bụng một câu, “Đến rồi thì tự vào đi, chẳng lẽ còn bảo ta ra đón?”

Bố trí của cả sân và gác là Trạm Lư làm, đối với công việc hoàn toàn mới này, trí tuệ nhân tạo tỏ ra rất nhiệt tình, tìm kiếm các loại tư liệu hôn lễ cổ kim, tận dụng hết mức khoảng đất một mẫu ba chật hẹp nhà họ… Xem ra, những năm qua liên minh cho hắn làm một hạch cơ giáp không hề có mỹ cảm, thật sự đã ép uổng hắn rồi.

Ngoại trừ Anaquim đi công tác dài ngày, mấy vệ đội trưởng Bạch Ngân Thập Vệ đều đến đông đủ, đám học sinh học viện Tinh Hải năm đó phần lớn không ở sao Khải Minh cũng lũ lượt xin nghỉ phép bay về, các Thống soái quân trung ương thiên hà khác phái Nagus làm đại biểu – Thiên Hà Số 3 lúc này cơ bản chiến sự đã ngừng – ai tới không được thì viễn trình quay phim lại.

Ngay cả tiến sĩ Harden và Hope cũng đến lộ mặt.

Khách khứa vừa đến chưa ngồi xuống, đã kinh hãi phát hiện một số vị trí có người ngồi rồi.

“Tướng, tướng quân?” Nagus sợ ngây người trước một bóng lưng trong đó, trố mắt rất lâu, mới run run rẩy rẩy giơ tay tới người đàn ông kia, ngón tay xuyên qua lưng người nọ, ông ta mới ý thức được, thì ra chỉ là một hình chiếu giống như thật.

Tướng quân Lục Tín trong hình chiếu lúc này quay đầu, nhoẻn miệng cười: “Đến rồi à, chú nhóc béo Nagus, qua đây, qua bàn chúng ta ngồi.”

Hệt như linh hồn giáng xuống.

Nagus nhất thời không nói nên lời.

“Đây là Trạm Lư dựng ra dựa theo tư liệu khi còn sống, hơi tương tự với NPC trong game, chỉ biết nói toàn những lời trước kia từng nói, đều là ký ức, khả năng không thể trao đổi sâu hơn với ông.” Turan nói, thò đầu chào hỏi “Lục Tín”, “Chào Lục tướng quân, ngài là thần tượng ngày bé của tôi, một lát có thể cho tôi xin chữ ký không?”

Lục Tín nghe xong, hào hứng kéo vị phu nhân bên cạnh: “Có nghe thấy không, còn có con gái sùng bái anh, em mau canh anh cho chặt!”

Bên cạnh tướng quân Lục Tín là giáo sư Muller tao nhã, bà gật đầu chào Turan, hòa nhã nói: “Tiểu thư, tôi trả ngược cho cô mười đồng, làm phiền mau cột dây thừng dắt đi, khỏi cần thối lại.”

Độc Nhãn Ưng cúi khuôn mặt sầm sì như chủ nợ, nhìn lửa giận phừng phừng, như con mèo già bị người ta trộm mất cá khô ăn qua mùa đông, thỉnh thoảng giơ tay đập văng tay Lục Tín thò đến trêu chọc.

Bàn tròn ngồi đối diện là tướng quân Lâm Úy có phần xa cách lãnh đạm, Lâm Úy không trao đổi nhiều với những người xung quanh, chỉ thỉnh thoảng nhìn tiến sĩ Laura Gurdon không thường ngẩng đầu bên cạnh.

Ngoài ra, còn có Tổng trưởng Edward, Trịnh Địch, cảnh đốc Vu William, Chu Lục, Hoàng Thử Lang… Thậm chí Woolf và Lâm Tĩnh Xu cũng có mặt – để tránh khách khứa không thoải mái, hai vị này được sắp xếp ở chỗ cao trên gác lửng, hiển nhiên không trao đổi gì với nhau, từ trong sân nhìn lên, càng giống hai bức hình nhợt nhạt.

Nhất thời, khoảng sân be bé như thành lỗ hổng thời gian, thời không giao thoa. Người sống và người chết, được hoài niệm và sắp kỷ niệm, ngồi cùng bàn.

Bayer ngồi cạnh đội trưởng Bạch Ngân Đệ Thất Vệ quá cố, còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy mấy em bé khoảng sáu bảy tuổi cất đôi chân ngắn ngủn chạy tới, mỗi em xách một cái giỏ trúc, phân phát hoa tươi, rượu và kẹo.

“Hai người bọn họ làm ra con từ khi nào thế!” Bayer giật nảy mình, tóm gáy một bé trai như xách một con mèo mà xách tới gần, bé trai mặt mày thanh tú, trưng vẻ mặt đám tang độc đáo khác người, múa may tứ chi ngắn nhỏ phản kháng một cách phí công, Bayer ngắm giây lát, ngạc nhiên nói: “Đừng nói, cái nết thối tha không nhìn thẳng người ta này, thật sự có vài phần thần vận của Thống soái… Bé cưng, con tên gì vậy?”

“Bé cưng” mở miệng, phát ra tiếng đàn ông trưởng thành lạnh lùng: “Ta là Thừa Ảnh, buông tay, ngươi gắn một đôi bi thủy tinh vào hốc mắt mà ra cửa à, đồ ngu xuẩn?”

Bayer: “…”

Thomas Dương đập bàn cười sằng sặc.

Ngoại trừ Hiên Viên đầu hàng cuối cùng, thập đại danh kiếm khác thân trọng giáp đều đã hỏng hóc trên chiến trường, sau khi vớt, bộ công trình đang cố gắng sửa chữa hạch cơ giáp, số lượng lớn vật liệu biến hình lấy từ Thiên Hà Số 1 đã có tác dụng.

Trong đó, mấy hạch cơ giáp Thừa Ảnh, Long Uyên, Thuần Quân cơ bản đã hoàn thành sửa chữa hệ thống, và loại bỏ cải tạo của Woolf đối với chúng, có thể đổi chỗ khác trưng bày rồi.

Vừa hay hiện trường hôn lễ thiếu mấy em bé tung hoa, vật liệu biến hình vật tận kì dụng.

Trạm Lư từng đứng đầu thập đại danh kiếm, hôm nay cuối cùng đã nở mày nở mặt – trong tất cả các hạch cơ giáp ở đây, hắn là cao nhất.

Lúc này, Turan đột nhiên dẫn đầu huýt sáo, nhân vật chính lên sân khấu.

Lâm Tĩnh Hằng nhìn quét một vòng các cố nhân quang ảnh giao điệp này, sau khi gõ ly thủy tinh thành công dằn xuống tất cả tạp âm, hắn chống đầu, ngồi bên cạnh, nhường sân khấu chính nói chuyện cho Lục Tất Hành.

Tổng trưởng Lục trước nay miệng lưỡi lưu loát vừa mở miệng chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh thì đã tự sặc nước bọt: “Tôi… a… khụ khụ.”

“Thầy Lục đừng căng thẳng,” White đùa cợt, “Thầy có thể vờ như bọn em đều là đèn trên mái tinh không.”

Thomas Dương: “Thế Thống soái khả năng là laser, loại có sức sát thương nhất.”

“Chờ một ngày kia trưởng thành rồi các em sẽ hiểu, trong một số trường hợp căng thẳng và tim đập nhanh thích hợp là có ích, người trẻ tuổi ạ.” Lục Tất Hành đối với học sinh của mình, trước nay ra vẻ khoác lác mở miệng dễ dàng, chưa bao giờ cần làm nháp, nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy mặt Lâm Tĩnh Hằng, Lâm Tĩnh Hằng ngồi dưới đèn, ánh sáng mờ mịt làm mơ hồ đường nét sắc sảo, cũng đốt sáng chỗ sâu trong đồng tử hắn, giống như một đôi đèn chiếu xa ấm áp vậy.

Lục Tất Hành: “…”

Trạm Lư nhỏ giọng nhắc nhở: “Hiệu trưởng Lục?”

Lục Tất Hành thở dài: “Xin lỗi, lại quên lời rồi.”

Mọi người cười ồ lên, hình chiếu tướng quân Lục Tín còn huýt sáo như thật.

Lý Forlan bắt lấy chữ trọng điểm: “Lại?”

“Rất nhiều năm trước, khi sao Bắc Kinh β còn chưa phải là căn cứ thí nghiệm chống đạn đạo, tôi trốn nhà đi, ở lại đó năm năm, bán một cơ giáp lắp ráp lại, cộng thêm chắp vá lung tung kiếm một ít tài trợ, xây một ngôi trường tên là học viện Tinh Hải.” Lục Tất Hành nói, “Trường xây dựng chẳng ra làm sao, mới mở đến năm thứ hai thì học sinh chiêu sinh năm đầu đã chạy gần hết. Trên lễ khai giảng khóa thứ hai, tôi mời một vị tiên sinh tham dự, vốn không ôm kỳ vọng, không ngờ khai giảng mới bắt đầu phát biểu thì anh ấy đến thật, vừa nhìn thấy anh ấy, bài diễn thuyết tôi chuẩn bị sẵn đã bốc hơi khỏi mắt, một chữ cũng không nhớ nổi, các anh đoán vị tiên sinh này là ai?”

Lâm Tĩnh Hằng nâng mí mắt, chưa đánh đã khai: “Việc này cũng trách tôi à?”

“Đều trách anh,” Lục Tất Hành nghiêm trang lên án, “Lâm tiên sinh, đây là lần thứ hai anh hại em đứng đực ra trên bục.”

White gãi đầu: “Hả? Thầy à, em nhớ lúc ấy thầy nói rất trôi chảy, không vấp váp gì cả mà.”

“Phí lời, thầy còn có thể đứng đực trên bục giảng mất mặt sao? Đương nhiên phải ăn gian rồi,” Cho đến hôm nay, Lục Tất Hành thẳng thắn nói với các học sinh đã trưởng thành, “Trong kính áp tròng của thầy có bản thảo diễn thuyết dự phòng, do ông viện trưởng viện khoa học thông tin năm đó viết, thầy đọc theo thôi.”

“Cái gì?” Bạc Hà nói, “Tổng trưởng Lục, có ai gạt người như thầy không, thì ra bài diễn thuyết ảnh hưởng bà đây mấy chục năm chẳng dính dáng nửa xu tiền tới thầy!”

“Sao lại không dính dáng nửa xu tiền tới thầy?” Lục Tất Hành nói, “Bằng đống gỗ mục các em, bài diễn thuyết năm đó nếu không phải do người trẻ trung đẹp trai tôi đây đọc, có ai thèm nghe một dấu chấm câu không?”

Thầy giáo không biết xấu hổ, bốn học sinh tập thể xì một tiếng.

“Ông viện trưởng già và người trẻ tuổi cách một hào rộng quá sâu, bài diễn thuyết ấy đọc xong dẫn đến một tràng cười vang, vì vậy các giáo viên viên chức của tôi ngày đầu tiên khai giảng đã từ chức tập thể.” Lục Tất Hành dừng một chút, lại nói, “Tôi mong rằng họ sau khi thất vọng đã rời khỏi sao Bắc Kinh β, như vậy, may ra có người còn có thể sống sót trong hạo kiếp ấy.”

Khoảng sân nhỏ dần dần im lặng, không ai cười nữa.

“Hẳn các vị đã phát hiện, xung quanh các vị, có một số bạn bè đã ra đi của chúng ta,” Lục Tất Hành tiếp tục nói, “Khi chuẩn bị buổi hôn lễ này, Elizabeth từng nói với tôi, hôn lễ chính là phải hành mình, hành người thân bạn bè, để cho thấy quan hệ hôn nhân này đến không dễ, nhưng tôi nghĩ, tôi và anh ấy đi đến ngày hôm nay, có bước nào là dễ dàng đâu?”

Cậu đảo ánh mắt qua các hình chiếu khó phân biệt thật giả, các hình chiếu ngồi ngay ngắn từng hàng, giả vờ nghe cậu nói chuyện, cũng đúng lúc làm ra phản ứng, nhưng kỳ thực đều là do máy tính điều khiển, Lục Tất Hành biết, bản thân họ không có tư tưởng, cũng không thể hiểu mình đang nói gì.

Cha mẹ ruột của cậu, cha nuôi của cậu, các bậc bề trên và bạn bè đi xa…

“Tôi luôn cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng tôi thay vì nói là một khởi đầu, không bằng nói là một cuộc bôn ba gian nan rốt cuộc tu thành chính quả.” Lục Tất Hành nói, “Cho nên chúng tôi cuối cùng quyết định, hủy bỏ tiết mục truyền thống trên hôn lễ, hôm nay không cắt bánh kem, không khui Champagne, cũng không cho các vị cơ hội ép tôi cưỡng hôn Thống soái, tôi muốn mời mọi người ở đây, kèm theo một hoặc vài vị trong hình chiếu, kể một chuyện liên quan đến quá khứ của chúng ta.”

Tiến sĩ Harden ngẩng đầu thoáng nhìn Woolf trên ban công, nhẹ giọng hỏi: “Nối đuôi à? Là tiễn đưa, hay là kỷ niệm?”

“Vừa là tiễn đưa, vừa là kỷ niệm.” Lục Tất Hành phất tay, đèn tối xuống một nấc, âm nhạc nhẹ và du dương vang lên, có lẽ đây là đám cưới yên tĩnh nhất trên thế giới, “Sau đó Trạm Lư sẽ chuẩn bị một món quà nhỏ tặng các vị, chuẩn bị sẵn sàng cả rồi chứ? Tôi bắt đầu trước -“
Bình Luận (0)
Comment