Độc Nhãn Ưng cảm thấy việc này không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao hắn phải nổ trạm không gian? Hắn bị khùng à?”
“Nổ cũng nổ rồi, làm gì mà lắm tại sao thế?” Lâm Tĩnh Hằng bước lên cơ giáp, nói với Độc Nhãn Ưng, “Còn không lên, ông muốn chết à?”
Độc Nhãn Ưng cãi nhau với hắn thật sự đã sắp thành bản năng: “Hứ, không cần mày giả… tên oắt con Lục Tất Hành, mày làm gì đó? Phản rồi!”
Tuy rằng Lục Tất Hành cũng huyên thuyên và lắm lời, nhưng trong đầu không hề chứa một kho thuốc súng, thế nên biết nặng nhẹ hơn người cha đã lớn tuổi, vụ nổ đáng sợ kia càng lúc càng gần, mặt đất bắt đầu lắc lư, tất cả cơ giáp đang đậu đều bắt đầu run rẩy, Lục Tất Hành đành phải dĩ hạ phạm thượng, ép lão buôn lậu súng đạn đang giậm chân tại chỗ lên cơ giáp, hai người còn chưa đứng vững thì cabin đã tự động đóng cửa khóa lại, kế đó hệ thống phòng ngự mở hết công suất, một phát pháo ion bắn bay cửa hạch nghiệm cơ giáp ra vào của trạm không gian, cơ giáp bay thẳng đi.
Cơ giáp loại nhỏ thông thường không thể lắp hệ thống động lực công suất lớn, muốn thoát ly lực hút thì cả hệ thống động lực cần qua dự nhiệt ít nhất hai phút rưỡi. Bởi vậy để tiết kiệm năng lượng của bản thân cơ giáp, cách làm bình thường là dùng quỹ đạo của trạm đậu cơ giáp làm ngoại lực, tiến hành tăng tốc cơ giáp.
Lúc này, ánh lửa bùng lên ngút trời, vụ nổ trạm không gian nối liền thành một chuỗi, dự nhiệt hiển nhiên không còn kịp rồi.
Cơ giáp kia trực tiếp nhảy lên quỹ đạo, vừa trượt vừa tăng tốc, phía sau nó quỹ đạo không ngừng vỡ vụn, trạm không gian trong vụ nổ đang tăng tốc sụp đổ.
Lục Tất Hành không kịp thở đều lại, vội vàng đi kiểm tra hệ thống động lực xoay tròn điên cuồng: “Không được, tiếp tục như vậy, tăng tốc hoàn thành không được sẽ…”
Cậu còn chưa dứt lời, thân cơ giáp đã chấn động mạnh, trạm không gian bắt đầu vặn vẹo gãy nứt từ chính giữa, tiếng cảnh báo điên cuồng cắt ngang tiếng Lục Tất Hành – quỹ đạo tăng tốc hoàn toàn sập xuống, mà cơ giáp không đủ tốc độ đã bị lực hút nhân tạo của trạm không gian hút vào!
Thân cơ giáp hình giọt nước lăn mấy vòng trên không, người lái Lâm tiên sinh khả năng là bay một mình quen rồi, thiếu kinh nghiệm chở khách, cả một câu nhắc nhở “vịn chắc ngồi yên” cũng không có, các hành khách xúi quẩy tập thể trở thành tất trong máy giặt trục lăn, bị xoắn lại.
Bốn thanh thiếu niên hét lên như dàn đồng ca, Độc Nhãn Ưng đập đầu vào cửa cabin, nhìn biểu cảm chắc hẳn lão đã lôi tổ tông mười tám đời nhà Lâm Tĩnh Hằng ra hỏi thăm hết lượt.
Lục Tất Hành luống cuống tay chân kéo một sợi dây an toàn: “Lâm!”
Sau đó, cảnh báo lực hút mạnh đột nhiên đổi điệu, lực hút nhân tạo của trạm không gian bắt đầu không ổn định, song hiển nhiên đây không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Độc Nhãn Ưng: “Sắp nổ rồi, họ Lâm mày rốt cuộc có được không đó -“
Ngay sau đó, trạm không gian Độc Sào nổ tung như pháo hoa trong vũ trụ tối đen, năng lượng khổng lồ lan ra đập mạnh vào hệ thống phòng ngự của cơ giáp, lồng phòng ngự trúng đòn này độ hư hại vượt qua 80%, nửa thân cơ sau trực tiếp bốc cháy.
Tiếng cảnh báo và tiếng kêu la của các hành khách hỗn loạn vào nhau, Lâm Tĩnh Hằng: “Tách rời nguồn năng lượng dự phòng.”
Cơ giáp như tráng sĩ chặt cổ tay tách nửa thân sau ra, mượn sóng năng lượng này tăng tốc độ, như ngựa hoang thoát cương nhảy ra lửa mạnh, bay về phía biển sao mênh mang của Thiên Hà Số 8.
Lâm Tĩnh Hằng quay người lại, ấn bên tai đau nhói vì tiếng ồn, quan tâm hỏi: “Các vị có cần thuốc chống nôn không?”
White xây xẩm hoàn toàn không đứng dậy được, quỳ dưới đất nôn khan, dùng ngôn ngữ tứ chi nói cho hắn biết, rất cần.
Cơ giáp này vốn là món đồ thu gom của Lâm Tĩnh Hằng trên sao Bắc Kinh, hắn quen thuộc lôi ra thiết bị y tế, tách lũ học sinh ném vào gian hộ lý. Linh Linh Nhất hôn mê bất tỉnh bị hắn thuận tay trói trên ghế giật điện, sau đó hắn mở chương trình tự động hồi trình, hoạt động vai cổ cứng đơ, đoạn mở tủ rượu trên cơ giáp.
Lục Tất Hành do dự tiến lại, gợi chuyện hỏi: “Có cần đổi em lái không?”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn tủ rượu đã trống không im lặng một lát: “Rượu của tôi uống ngon không?”
Lục Tất Hành uống rượu lái cơ giáp trong vũ trụ không cãi được, đành phải cười khoe tám cái răng trắng sáng.
“Ngay cả chai rượu cũng không chừa lại cho tôi,” Lâm Tĩnh Hằng khâm phục, “Thiếu gia, răng khỏe gớm.”
“Chai rượu còn, em vứt ở kia kìa.” Lục Tất Hành vội vàng giơ tay chỉ, “Tận dụng rác thải, cải thiện môi trường sinh thái buồn tẻ trong cơ giáp.”
Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một loạt chai rượu trong suốt bay trên đầu, chai chứa đầy dịch dinh dưỡng cho thực vật, bên trong ngâm cỏ huỳnh quang, loại thực vật biến đổi gien để ngắm này rất dễ trồng, ngâm trong dịch dinh dưỡng bịt kín, dăm ba năm cũng không chết. Phiến lá be bé đều đều xòe ra trong chai, ánh huỳnh quang xanh biếc lay động nhẹ nhàng theo thân chai treo lơ lửng, như lũ đom đóm hóa từ cỏ mục vào những đêm cuối hè.
Ánh sáng nhè nhẹ trên tủ rượu hắt lên mặt Lâm Tĩnh Hằng, như quét cho hắn một tầng kính lọc, bụi trên mặt, vết máu dính trên cằm, và sắc mặt không bình tĩnh lắm đều bị lọc đi, giống với người nhiều năm trước Lục Tất Hành từng nhìn thấy trên quyển sách ảnh.
Lục Tất Hành chẳng biết bị làm sao, não chập mạch, buột miệng nói: “Tướng quân, tặng anh đấy.”
Nói xong cậu lập tức hoàn hồn, suýt nữa cắn lưỡi mình, cảm thấy câu này thật sự không giống tiếng người, bởi vì hành vi này của cậu không thuộc về mượn hoa dâng Phật – cậu đã nhổ trụi hậu hoa viên của Phật Tổ luôn rồi!
May mà Lâm Tĩnh Hằng không định chấp nhặt với cậu, mặt không biểu cảm quay người đi, hắn nói: “Tôi nhận tấm lòng, nhưng đội một mảnh xanh rì trên đầu thì tôi xin kiếu, mau mang cút đi.”
Lục Tất Hành: “…”
“Đúng rồi,” Lâm Tĩnh Hằng dừng bước, “Phòng y tế ở bên kia, cậu tháo con chip phi pháp trên người ra trước đi.”
Độc Nhãn Ưng vốn định đến kiếm chuyện từ xa nghe loáng thoáng liền biến sắc: “Chip gì?”
Chớp mắt Lục Tất Hành nghe thấy câu này, ngực đột nhiên bị nghẽn, trỗi lên sự kháng cự mãnh liệt, mãnh liệt đến không giống tính cậu, tựa như trong lòng nhốt một mãnh thú ngoại lai, bị câu này chọc giận nóng nảy gầm lên: “Ai cũng đừng hòng cướp đi sức mạnh của ta!”
Lâm Tĩnh Hằng thản nhiên đánh giá cậu, Lục Tất Hành chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của hắn, giống như bị hắt một bát nước lạnh vào đầu, kinh hãi nghĩ thầm: “Một người mở trường dạy học như mình, cần sức mạnh như vậy để làm gì?”
“À, em đi ngay đây.” Lục Tất Hành mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm của con chip kia, lơ đãng đáp một tiếng, đi hai bước cậu lại nghĩ tới điều gì, “Vậy hai người đừng đánh nhau nữa, bằng không em can không được.”
Độc Nhãn Ưng bây giờ nghe thấy chữ “chip” là nhạy cảm, Lục Tất Hành còn chưa dặn xong đã bị ông già hò hét đẩy vào phòng y tế.
Lâm Tĩnh Hằng chắp tay sau lưng nhìn họ vào phòng y tế, nghĩ thầm: “Có tính gây nghiện mạnh.”
Ban nãy ở trên trạm không gian hắn đã mơ hồ có cảm giác này – nếu không sẽ chẳng cách nào giải thích, tại sao tổ chức tà giáo nhỏ Độc Sào vốn thuộc về Thiên Hà Số 8 sẽ thần phục hải tặc vực ngoại, mà còn thần phục từ trong ra ngoài, không ai nghi ngờ, không một ngoại lệ.
Loài người bắt đầu từ cuộc cách mạng công nghiệp viễn cổ… thậm chí cách mạng nông nghiệp xa xưa hơn, đã đào thoát quá trình tiến hóa của chọn lọc tự nhiên, truy đuổi niềm vui như là ung thư viết trong gien. Trước khi Vườn Địa Đàng khởi công, tranh luận về tính gây nghiện của nó đã kéo dài suốt nửa thế kỷ, sau đó thông qua lập pháp giám sát nghiêm ngặt mới được vận hành thử, đến bây giờ Vườn Địa Đàng có tính gây nghiện hay không đã chẳng còn ý nghĩa gì – nó đã thành một trong các yếu tố sinh tồn như hít thở và ăn uống vậy.
Nhưng Vườn Địa Đàng dẫu sao cũng nằm trong giám thị, còn chuyện loại chip không chính quy này có thể làm thì quá nhiều.
Thứ này chỉ tồn tại ở Thiên Hà Số 8, hay đã im ắng chảy khắp liên minh?
Lâm Tĩnh Hằng mở buồng điều khiển cơ giáp thành một phòng nghỉ đơn, chậm rãi ngồi xuống. Trạm Lư im hơi lặng tiếng, yên ắng nằm trên cánh tay hắn, như một vật trang sức bình thường.
Trạm Lư bây giờ chỉ là một hạch cơ giáp, xét cho cùng không phải là cơ giáp hoàn chỉnh, lồng phòng hộ chắn đao năng lượng giúp Lục Tất Hành cơ hồ đã hao hết năng lượng của hắn, lúc này đành phải mượn hệ thống năng lượng của cơ giáp thong thả nạp điện.
Không có Trạm Lư, Lâm Tĩnh Hằng không thể liên lạc với Bạch Ngân Cửu.
May mà hắn cũng không thể dẫn một đám người không liên quan bước lên lữ trình chưa biết, vừa vặn phải đưa họ an toàn về sao Bắc Kinh, nên cũng không sốt ruột đánh thức Trạm Lư.
Mà ngày hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều việc.
Lâm Tĩnh Hằng mơ hồ có cảm giác mất khống chế, hắn nhắm mắt, chìm vào mạng tinh thần của cơ giáp.
Nối mạng tinh thần khiến Gà Chọi chấn động não hôn mê suốt dọc đường, song đối với Lâm Tĩnh Hằng đã quen loại kết nối này mà nói, đây là một phương thức nghỉ ngơi.
Cơ giáp men theo tuyến đường đã định trở về, lúc này mạng tinh thần rất ổn định, gợn sóng rất nhẹ thu thập tin tức xung quanh, ý thức của Lâm Tĩnh Hằng theo mạng tinh thần khuếch tán đến nơi vô biên, nhịp tim đang từ từ giảm xuống.
Hắn thường xuyên thông qua phương thức này để mình bình tĩnh lại, như cá chìm xuống đáy biển, lẳng lặng tiêu hóa hết thảy.
Mỗi một ngóc ngách khắp cơ giáp đều nằm trong phạm vi cảm quan của hắn, chỉ là âm lượng giảm rất nhiều, không khiến hắn cảm thấy quá ồn ào nữa.
Lâm Tĩnh Hằng nhìn thấy Lục Tất Hành đã lấy chip ra, tích tắc chip rời khỏi, cơ thể cậu liền bị cắn ngược gấp bội – đầu gối bị đập mạnh dập nát, đôi tay bị phần tử võ trang của Độc Sào tấn công tức khắc trật khớp, toàn thân nhiều chỗ gãy xương, Độc Nhãn Ưng đau lòng nhảy lên nhảy xuống. Cũng may thời gian chưa lâu và đều là vết thương bên ngoài, hệ thống y tế trên cơ giáp xử lý rất nhanh.
Mà trong phòng hộ lý, bốn học sinh của Lục Tất Hành mỗi đứa được nhận một mũi thuốc chống say, hiệu quả rất nhanh, bốn đứa mới còn thoi thóp đã trò chuyện rôm rả.
White nói: “Tuy rằng trở về phải viết một xấp kiểm điểm, nhưng tao cảm thấy đáng giá, trải qua lần này, cho dù mai kia di dân đến Thiên Hà Số 7, cũng đủ để tao khoe cả đời!”
Một nam sinh khác – chính là Gà Chọi nói: “Cũng không biết chúng ta về sau còn chia học viện hay không, nếu chia, tao nhất định phải chọn điều khiển cơ giáp, quá kích thích luôn.”
“Suýt nữa kích thích chết mày rồi.” Bạc Hà nói lạnh tanh, “Này, mọt sách, trước khi di dân mày phải trả nốt khoản còn lại cho tao đó.”
“Chúng ta bây giờ đã là bạn bè sống chết có nhau, thế mà mày chỉ chăm chăm nhìn vào tiền của tao.” White thở dài, “Lại nói, không phải trường mình có học bổng à, hai đứa mày cần nhiều tiền thế làm gì?”
“Tao phải nuôi gia đình qua ngày,” Bạc Hà lặng im một lúc, “Tao ở cô nhi viện, năm ngoái viện trưởng ôm tiền chạy, cô nhi viện cũng tan rã, vứt lại một đống nhóc con, chẳng có cách nào, mấy đứa lớn bọn tao bàn bạc nhau, quyết định thử xem có thể kiếm tiền không, không được… không được thì mỗi đứa một ngả, để bọn trẻ đó tự sinh tự diệt. Tao từng bán đồ trên chợ đen, nhận sửa vũ khí, đều chỉ có thể kiếm vài đồng, nghe nói thiết kế cơ giáp giàu nhất, bèn đến thử vận may.”
Hoàng Tĩnh Xu nằm một mình trong phòng hộ lý, có phần không hòa đồng, lúc này xen vào một câu: “Di dân cũng chẳng có gì hay, ở đâu chẳng thế.”
Mấy học sinh nhớ ra cô là chứng não rỗng, biết nhà cô chỉ sợ là “người thất lạc” tới từ thiên hà khác, nhất thời đều không dám tiếp lời.
Trầm mặc một lúc lâu, Bạc Hà cố gắng phá tan sự xấu hổ, nói với White: “Này, mọt sách, không phải mày có tiền sao, ra giá đi, trở về tao viết kiểm điểm cho.”
Mấy thanh thiếu niên mày một lời tao một câu cò kè mặc cả.
“Chờ về trường…”
Lâm Tĩnh Hằng không nghe tiếp, hắn xuyên qua mạng tinh thần nhìn lướt qua khuôn mặt quật cường của Hoàng Tĩnh Xu, đã nhớ ra tên cô nhóc.
Tĩnh Xu.
“Gả cho người của nhà Gurdon, chẳng khác nào gả cho ‘quản ủy hội’, em phải nghĩ thật kỹ, không muốn thì nói không muốn, tốt xấu gì anh cũng còn chưa chết.”“Em là tự nguyện, anh à, gả cho quản ủy hội có gì không tốt sao?”Ngữ khí nàng gọi “anh” nghe khách sáo lễ phép như xưng hô “ngài”, “tiên sinh” vậy, khi nói chuyện không nhìn vào mắt hắn, ánh mắt dừng ở nửa khuôn mặt dưới của hắn, chưa nói đã có ba phần cười trước, hỏi một câu mới đáp một câu, giống như ông anh ruột này chỉ là một người xa lạ.
Hắn nhớ ngày mình bị Lục Tín dẫn đi, bé gái nho nhỏ đuổi theo sau xe, đuổi mãi đến khi xe bay lên quỹ đạo không trung, lúc ngửa đầu lên cô bé ngã nhào, robot và bảo mẫu hò la chạy tới dẫn cô bé đi, Lâm Tĩnh Hằng không thấy rõ có phải em đã khóc hay không.
Lâu như vậy rồi.
Mấy thập niên qua đi, hắn đã chẳng còn nhớ rõ lắm hình dáng của cô bé con ấy.