Tàn Thứ Phẩm

Chương 200

“Tổng trưởng,” Turan hãy còn nghĩ chuyện này, hỏi: “Quà là gì?”

“Đúng rồi, quà,” Lục Tất Hành quay sang Trạm Lư, “Món quà đầu tiên tặng thư ký trưởng tiên sinh của tôi đi.”

Em bé tung hoa Thừa Ảnh nghiêm trang đi đến ông cụ thư ký trưởng, gót chân chạm nhau, giữ tư thế đứng nghiêm, đưa hộp quà lên phía trước, kính chào.

Ông cụ thư ký trưởng vô thức ngồi thẳng theo, nhận lấy bằng hai tay – hai vị này giống như chuyển giao hũ tro cốt liệt sĩ vậy.

Sau đó Thomas Dương thò đầu nhìn, trong hũ tro… không, trong hộp quà đặt một quyển “Một trăm mẩu chuyện kinh dị của thành phố ngầm” bản bìa cứng.

Ông cụ thư ký trưởng: “…”

Turan hiếu sự, vươn tay lật xem: “Tập truyện ngắn, truyện thứ nhất tên là ‘Hải yêu… ăn não khỉ’? Nó kể về cái gì?”

Lâm Tĩnh Hằng giả vờ không nghe thấy, bắt chéo chân ngồi ở bên cạnh, từ tư thế ngồi đến biểu cảm cao thâm khó lường đều rất giống một ông trùm.

“Tôi nhớ, để tôi kể cho cô nghe.” Lục Tín hình chiếu chỉ cần bắt được cơ hội nói chuyện là sẽ việc nghĩa không từ mà xen vào, cho dù biến thành hình chiếu, ông ta cũng phải làm một trình phát gió bão trong hình chiếu, “Kể về một nữ ca sĩ biến thái của thành phố ngầm, mỗi lần tổ chức hòa nhạc xong, các tín đồ trung thành đều sẽ chuẩn bị một bát não khỉ đặc chế cho cô ả, ca sĩ này tập hợp tiếng kêu thảm thiết của lũ ‘khỉ’ khi bị lấy não, xử lý hòa âm, làm thành nhạc đệm cho bài mới, sau đó bài hát ấy tuồn ra khỏi thành phố ngầm, có người nghe xong liền báo cảnh sát, đoán xem tại sao?”

Nagus rất nể mặt quan trên, hỏi một câu cổ vũ: “Tại sao?”

“Bởi vì tiếng kêu thảm thiết đã bị xử lý trong nhạc đệm là tiếng người.” Lục Tín xấu xa nhìn Lâm Tĩnh Hằng một cái, “Tiểu Tĩnh Hằng, nhớ không?”

Lâm Tĩnh Hằng không ngẩng đầu lên nói: “Trong đầu tôi không có nhiều chỗ để chất phế phẩm như vậy.”

Lục Tín cười to: “Thế ngày hôm sau trong kênh radio trên xe, thấy trực tiếp hòa nhạc của một cô nàng hát ‘Tín đồ’ gì đó, là chú chó con giả bộ nào lén đổi kênh?”

“Tín đồ” là một bài hát thuận miệng, có một đoạn thời gian, phố lớn ngõ nhỏ, nhà hàng siêu thị đều phát, ai cũng biết ngâm nga vài câu, thế nên mọi người đều biết – đây là một trong các tác phẩm giai đoạn đầu của tiểu thư Evgeniya.

Mọi người ở đây cảm thấy hình như mình đã biết chuyện gì không nên biết, chỉ sợ bữa tiệc tối hôn lễ này trở thành “Hồng Môn yến diệt khẩu”, lũ lượt ngậm miệng làm thinh, cúi gằm đầu, giả vờ mình là bó hoa cưới tròn vo.

Lâm Tĩnh Hằng giữa “gấm hoa rực rỡ”, thái dương nổi lên một gân xanh.

Lục Tín cười hì hì cách bàn dùng Champagne giả lập cụng ly với Lâm Úy: “Con ông dễ thương hơn ông đấy.”

Lâm Úy hơi nhếch khóe miệng không rõ lắm, khóe mắt lại cong lên trước, mỉm cười cực kỳ kín đáo: “Vậy là tốt rồi.”

Nagus ở bên cạnh tiếp một ly, thở ra mùi rượu hơi ngọt, bỗng nhiên cảm khái: “Tôi nhớ học viện Ulan có một tiến sĩ Lance rất lớn tuổi, chứng kiến mấy thế hệ lớn lên, lúc ấy Tĩnh Hằng vừa nhập học, có một lần ngày nghỉ ông ta đi du lịch tình cờ gặp tôi, trong khi chuyện gẫu, tiến sĩ Lance nói, con trai Lâm trung tướng, da giống Lâm trung tướng, xương lại giống Lục tướng quân.”

Lục Tín khoác vai Lâm Úy, chỉ sợ thiên hạ không loạn nói: “Nói đúng lắm, không khéo chính là hai chúng ta đẻ đấy!”

Lâm Úy trong hình chiếu bị ông ta lôi lảo đảo, vẫn không có vẻ gì là giận, rất tốt tính nói: “Chỗ nào cũng có ông cướp nổi bật, đừng quậy phá nữa.”

Tiến sĩ Harden ngẩng đầu trông lên gác, cùng ông bạn cũ một lời khó nói hết nhìn nhau một cái, chậm rãi nói: “Lục Tín và Lâm Úy, ta nhớ là chân trước chân sau tốt nghiệp học viện Ulan, Tiểu Úy sau một khóa.”

Năm 117 Lịch Tân Tinh, liên minh trăm năm lắng đọng, quyền lực như nước xuôi dòng xuống, bắt đầu đổ về Votaw Thiên Hà Số 1, mà giai cấp xã hội cũng bắt đầu giống cát sỏi nham thạch trôi theo nước, dần dần chia ra tầng lớp rõ ràng.

Học viện Ulan cũng như một tấm gương, phản chiếu trung thực sự thay đổi của hoàn cảnh xã hội –

Bắt đầu từ khóa 117, số lượng học sinh đến từ Thiên Hà Số 1 và số lượng học sinh đến từ 6 thiên hà khác trong học viện Ulan luôn ngang nhau, tuy rằng còn chưa phát triển đến bước “sinh viên tốt nghiệp vinh dự” nội bộ quyết định sau đó, nhưng đã bước đầu có dáng vẻ của “câu lạc bộ quyền quý”.

Các thanh thiếu niên khứu giác nhạy bén cảm giác được cái nhãn vô hình trên đầu mình, thế là nội bộ cả trường một cách tự nhiên chia làm hai phái – “phái quyền quý” nhập học thông qua thư giới thiệu, cùng với “phái bình dân” nhập học thông qua thi cử.

Con cháu quyền quý và học sinh xuất thân gia đình bình thường mâu thuẫn leo thang, ghét lẫn nhau, thường xuyên xảy ra xung đột.

Lục Tín không phải con nhà nghèo, ông ta cũng sinh ra ở Thiên Hà Số 1, chẳng qua là một hành tinh tương đối xa xôi, cha mẹ có chút sản nghiệp, từ nhỏ gia cảnh không tệ, thế nhưng quan hệ xã hội đơn giản, không qua lại gì với quyền quý của trung ương liên minh, bởi vậy ông ta cũng thuộc về “nhập học thông qua thi cử”.

Bất kể sau này ông ta đi lên đỉnh cao quyền lực, hay trở thành một truyền kỳ, trong mắt giáo viên nhân viên học viện Ulan năm đó, tên nhóc này quả thật không phải là một ngọn đèn cạn dầu – Lục Tín là đứng đầu “phái bình dân”, một trong các “ác bá học đường”, ngoài học hành nghiêm chỉnh ngày ngày hướng lên, chính là chăm chỉ dẫn dắt một đám đàn em gây chuyện thị phi khắp nơi, ngày nghỉ ngày lễ cũng không nghỉ ngơi.

“Học viện Ulan, khoa chỉ huy chiến đấu! Đây là nơi nào? Là nơi bồi dưỡng quan chỉ huy quân vũ trụ tương lai! Bắt đầu từ ngày bước chân vào cổng học viện, chúng không còn là học sinh, mà là quân dự bị, quân dự bị anh hùng! Đây tính là gì?!” Viện trưởng khoa chỉ huy chiến đấu ở trong văn phòng Nguyên soái giậm chân mắng, “Nhân phẩm tồi tệ! Xem thường kỷ luật! Loại học sinh này chỉ thành tích tốt thì có tác dụng gì!”

Khi ấy học viện Ulan còn chưa độc lập khỏi quân ủy, quản lý hành chính hằng ngày do hiệu phó phụ trách, hiệu trưởng thì do Thống soái Woolf của liên minh kiêm nhiệm.

Mấy việc vặt vãnh hằng ngày trong quản lý trường vốn không cần om sòm đến trước mặt hiệu trưởng, nhưng Lục Tín thiên phú cực tốt, xuất sắc nổi bật, đã liên tục hai năm giành được “giải thưởng của hiệu trưởng”. Dựa theo truyền thống của học viện Ulan, hiệu trưởng Nguyên soái mỗi năm sẽ chọn một trong số các học sinh năm ba, đích thân làm thầy hướng dẫn, học sinh được lựa chọn thường một năm sau sẽ giành được “học sinh tốt nghiệp vinh dự”, sau này tiền đồ đương nhiên tươi sáng – năm nay nghe nói người Nguyên soái Woolf ưng ý là Lục Tín.

Nguyên soái Woolf mới cãi nhau với bộ tài chính chuyện dự toán quân phí, chưa kịp uống hớp nước đã bị chặn tại văn phòng, vội vã uống vài ngụm, đau đầu hỏi: “Tên nhóc ấy lại gây ra chuyện gì?”

Hiệu phó hành chính ở bên cạnh cười khổ: “Nó tụ tập một đám, giả thần giả quỷ, lừa bạn học đến rừng mưa sau học viện chôn.”

Woolf phun luôn ngụm nước ra.

“Chưa chết người,” Hiệu phó vội vàng bổ sung, “Chỉ chôn đến thắt lưng, chôn buổi tối ngày đầu cuộc thi cuối kỳ, chôn một ngày một đêm, học sinh nạn nhân bỏ lỡ cuộc thi cuối kỳ, chủ yếu là tổn thương tinh thần.”

“Chỉ chôn đến thắt lưng, sao lại tới một ngày một đêm?” Woolf lấy làm lạ hỏi, “Không tự bò ra được à?”

“À, chúng bôi một loại keo phân tử trên quần học sinh nạn nhân, dính người ta trên một rễ cổ thụ, nếu muốn bò ra, phải… khụ.”

“…” Woolf thấy tim mình rất mệt, “Là em nào bị chôn?”

Hiệu phó không nói học sinh này tên gì, chỉ ngắn gọn trả lời: “Nhà McAdam.”

Woolf: “…”

Dòng họ “McAdam” này, là một trong các thành viên quản ủy hội.

Nếu quản ủy hội thực sự lấy việc này làm cớ, không bỏ qua mà làm lớn chuyện lên, Nguyên soái cũng rất đau đầu. Huống hồ việc này vốn không liên quan đến ba ai là ai – tên nhóc chết tiệt Lục Tín kia chôn người khác trong đất một đêm, bất kể là ai, cũng là hắn không đúng.

Woolf đuổi hiệu phó ba phải và viện trưởng lòng đầy căm phẫn đi, hết sức sầu lo đi hai vòng trong văn phòng, thở dài não nề, định liên lạc với người đứng đầu nhà McAdam để giảng hòa trước.

Lúc này, cánh cửa nhỏ của phòng nghỉ bên cạnh mở ra, người trẻ tuổi nằm giữa thanh niên và thiếu niên kẹp quyển sách đi ra: “Bộ trưởng McAdam bây giờ hẳn còn chưa biết chuyện này, người định cố ý báo một tiếng cho ông ta à?”

Woolf ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đi tới, ánh mắt liền dịu đi.

Đó là Lâm Úy con nuôi của ông, sau khi thi xong trường không có việc gì, hắn thường xuyên chạy đến văn phòng Nguyên soái, mượn đọc số sách giấy làm vật trang trí.

Woolf: “Con đến lúc nào, ăn cơm chưa?”

“Ừm, cao dinh dưỡng.” Lâm Úy cẩn thận trả quyển sách quý về vị trí cũ, tháo bao tay đeo để tránh làm bẩn trang sách, không đợi Woolf nhíu mày, lại nói, “Mùi và thức ăn thừa dọn dẹp quá mất công, vừa nghĩ đến thì con chẳng còn muốn ăn uống gì nữa.”

Lâm thiếu gia vừa sạch vừa lười, hận không thể sống dựa vào quang hợp, cảm ơn khoa học kỹ thuật đương đại, dù tốt dù xấu cũng không để hắn đói chết tươi.

“Yên tâm đi, ba,” Lâm Úy lướt ánh mắt qua gáy sách khác, nói vẻ không hề để ý, “Đương sự không nhất định sẽ truy cứu, con nghe nói bộ trưởng McAdam rất sĩ diện, việc này mà làm um lên sẽ phải truy rõ ngọn nguồn, dễ nói không dễ nghe.”

Woolf hỏi: “Tại sao bọn Lục Tín đi trêu vào người nhà McAdam?”

“Năm tư có một sư huynh đến từ Thiên Hà Số 7, điều kiện gia đình không tốt, người nhà vất vả lắm mới gom đủ lộ phí, đến Votaw tham dự lễ tốt nghiệp của anh ta, để tiết kiệm tiền, cả nhà đều chen chúc trong phòng ngủ của anh ta trải ra đất ngủ, McAdam độc miệng giễu cợt vài câu, bị cô em gái nhanh mồm nhanh miệng của sư huynh mắng lại, hắn lớn như thế mà đi chấp nhặt với một cô bé con, nhốt người ta tại sân huấn luyện mạng tinh thần, nếu không phải viên quản lý sân huấn luyện phát hiện sớm, khả năng cô bé đã không tỉnh lại được.” Lâm Úy nói, “Thủ đoạn trả thù này của bọn Lục Tín không tính là thái quá, con thấy cùng lắm là phòng vệ chính đáng.”

Sắc mặt Woolf sầm xuống: “Chuyện này tại sao ta không biết?”

“Viên quản lý nịnh bợ quản ủy hội nên không báo lên, còn phối hợp xóa hết camera,” Lâm Úy quay người, chắp tay sau lưng, chống trên xà gỗ của giá sách, chân lủng lẳng hơi trẻ con, “Cơ mà con có bản lưu dự phòng, người có cần không?”

“Con lại kiếm bản lưu dự phòng từ đâu vậy?”

“Tìm người đòi,” Lâm Úy khá nhàm chán nhún vai, “Vừa vặn viên quản lý kia cũng rất muốn nịnh bợ Nguyên soái, tìm người tùy tiện ám chỉ vài câu, hắn liền cho con.”

Lâm Úy khí chất khá tao nhã, nhưng kỳ thực là người rất lãnh đạm, đối với ai cũng khách sáo, với ai cũng không thâm giao, càng không cần nói tham gia phe phái tranh đấu ba con chuột bốn con mắt trong trường.

Woolf hơi bất ngờ: “Sao thế, con với Lục Tín quan hệ rất tốt à?”

“Không tốt, hắn lắm trò muốn chết, suốt ngày gây chuyện, nhìn hắn là con thấy phiền, nếu có thể đuổi học hắn là tốt nhất.” Lâm Úy nói không chút do dự, sau đó hắn lạnh lùng nhướng đuôi lông mày lên, “Nhưng mà học viện Ulan tốt xấu gì cũng là địa bàn của quân ủy, quản ủy hội quá không coi mình là người ngoài, không khỏi khiến người ta ngứa mắt, nhà McAdam nắm giữ Vườn Địa Đàng chưa đủ, lẽ nào còn muốn chen một chân trên bầu trời sao?”



“Lão Lâm người này, khốn nạn chính là khốn nạn ở điểm này,” Hơn một trăm năm sau, Lục Tín đã biến thành hình chiếu còn canh cánh trong lòng, chỉ vào Lâm Úy cũng đã biến thành hình chiếu mà nói, “Hỏi hắn cái gì hắn cũng nói tốt, mà trong lòng nhìn ai cũng chướng mắt.”

Tiến sĩ Laura Gurdon nhìn Lâm Úy đầy ẩn ý: “Thì ra anh từ nhỏ đã rất vững lập trường, lớn lên còn có thể bất chấp mà cưới một người của Bạch Tháp, phẩm chất chính trị của Lâm tướng quân thật là đáng khen ngợi.”

Lục Tín bấy giờ mới phát hiện mình nói sai rồi, bị giáo sư Muller dùng khuỷu tay thụi cho, không hé răng nữa.

Lâm Úy vẫn là thần sắc thản nhiên, không thừa nhận cũng không giải thích.

Những tâm ý mắc míu đó khi còn sống cũng chưa thể nói ra miệng, sau khi chết làm sao có thể mượn hình chiếu mô phỏng của trí tuệ nhân tạo để nói rõ?

Nếu thật là như vậy, chẳng phải là người sống đang lừa mình dối người sao?

Nagus vội vàng hòa giải chuyển hướng đề tài: “Sau đó thì sao, việc này xử lý thế nào?”

“Nguyên soái Woolf không xử lý, công khai thiên vị Lục Tín, Tiểu Úy nặc danh gửi đoạn phim cho McAdam, lại cc Nguyên soái Woolf và chủ nhiệm các khoa, tên oắt nhà McAdam nhìn thấy danh sách cc, tự biết đuối lý, không dám hó hé, ngay sau đó liền nghỉ học, viên quản lý sân huấn luyện lưỡng lự thì bị sa thải, việc này cũng chẳng giải quyết được gì.” Harden thở dài, “Sau đó nghe nói Lục Tín xảy ra chuyện, nhà McAdam cũng có tác dụng không nhỏ ở bên trong, Lục thượng tướng, ngươi nửa đời trước quá xuôi chèo mát mái rồi.”

Lục Tín không thể tự xét lại nữa cười vô tâm vô tư.

Nagus gãi đầu: “Nhưng khi tướng quân chúng ta nhận nuôi Tĩnh Hằng, rõ ràng từng nhắc tới, ngài và Lâm trung tướng là quan hệ sống chết có nhau mà.”

Lâm Úy mỉm cười nói: “Hắn chém đấy.”

Nagus: “…”

Tình cảm sống chết có nhau này cũng mong manh quá rồi!

Tiến sĩ Harden nói: “Việc này à, ta ít nhiều cũng biết một chút.”



Hàng năm, năm ba và năm tư của học viện Ulan đều có một cuộc liên hợp diễn tập quân sự, các học sinh chia tổ ngẫu nhiên, khóa trên chịu trách nhiệm quyết định sách lược, khóa dưới chịu trách nhiệm chấp hành.

Hồi Lâm Úy học năm ba, khâu rút thăm chẳng biết lộ thần tiên nào không mở mắt, chia hắn vào tổ Lục Tín. Hơn nữa học sinh tổ này bất kể là năm ba hay năm tư, tất cả đều thuộc “phái bình dân”.

“Lão đại, anh có cảm thấy hắn vào khó chịu lắm không?” Một nam sinh đầu nhọn như hột táo nói.

“Hửm?”

“Giống như… giống như lúc mọi người mông trần ở nhà vệ sinh công cộng, đột nhiên có một người khác phái xông vào vậy.”

“Cược đi, bằng cặp mông tôn quý của mày, xông vào một con gấu cũng là gấu bị thiệt.” Lục Tín quay đầu lại nhìn Lâm Úy một cái, con nuôi của Nguyên soái Woolf trong lời kể lúc ở trường rất kín tiếng, ngoại trừ khi nhập học bị người ta bàn tán một dạo, không còn nghe thấy tin tức gì của hắn nữa. Lúc này, hắn đang điều chỉnh thử cơ giáp, động tác thành thạo nhanh nhẹn, không hề thấy căng thẳng. Đại đa số học sinh sau khi vào học viện Ulan mới lần đầu nhìn thấy cơ giáp, lần đầu tiên lái cơ giáp rời khỏi trường tất nhiên căng thẳng, từ việc này có thể nhìn ra “gia học uyên nguyên”.

Lâm Úy khá kiệm lời, không ai để ý đến hắn thì hắn lúc nào cũng một mình, nhìn rất tự tại, có người tìm hắn nói chuyện hắn cũng kiên nhẫn trả lời, giơ tay nhấc chân nhìn ra được rất có giáo dưỡng, không có thói xấu mắt cao hơn đầu của đám công tử bột.

“Ôi,” Lục Tín suy nghĩ một chút, gọi gã bạn học hột táo lại, “Đó là con trai thầy hướng dẫn của tao, nói một tiếng với bọn nó, nể mặt tao một chút.”

“Biết, sắp đến vực ngoại rồi, ai dám kiếm chuyện ở đây?”



“Khi đó Thiên Hà Số 8 còn chưa vào bản đồ liên minh,” Hình chiếu của Lục Tín nói xen vào, “Cho nên gọi chung là ‘vực ngoại’. Bọn ta phải làm quen với tuyến đường vũ trụ biên cảnh Thiên Hà Số 7 trước, sau đó mô phỏng hải tặc xâm phạm, đánh tự vệ phản kích, không ngờ lần diễn tập ấy xảy ra chuyện.”

White hỏi: “Chuyện gì ạ?”

Lâm Úy nói: “Hải tặc thật sự đến.”

“Ta nhớ đó là một sự cố dạy học lớn,” Tiến sĩ Harden nói, “Có người tiết lộ địa điểm học sinh diễn tập và sắp xếp thời gian chi tiết, hải tặc vực ngoại nhắm chuẩn thời gian, trong lúc diễn tập nhân loạn đánh thẳng một mạch. Rất trùng hợp là, đứng mũi chịu sào chính là tổ bọn họ.”

“Không trùng hợp,” Lâm Úy nói, “Vụ này ‘có người’, họ McAdam.”

Turan: “Làm sao ngài biết?”

“Ta trước đó đã nhận được tin tức.” Lâm Úy nói, “Ta có một… người bạn trên mạng chưa từng gặp mặt, học trường quản ủy hội tài trợ, để báo đáp, nghỉ đông và nghỉ hè phải làm việc cho quản ủy hội, lúc quét dọn phòng họp người ấy tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện bí mật của cha con McAdam, trước khi xuất phát đã cảnh báo ta.”

Ánh mắt mọi người tập thể chuyển dời vị trí.

Tiến sĩ Laura Gurdon cười: “Đúng, người nghe lén mật báo kia chính là ta.”

“Nhưng tin tức đường nhỏ kiểu này nói ra cũng chẳng ai tin, bọn ta sau khi bàn bạc quyết định, thay vì ngồi chờ, không bằng chúng ta chủ động xuất kích.” Lục Tín nói, “Bọn ta tự mình thoát ly trường diễn tập, chạy tới vực ngoại – cũng chính là Thiên Hà Số 8 bây giờ, đánh phục kích.”

Lâm Úy sửa lại: “Là ông quyết định, ông không bàn bạc với người khác.”

“Thành công không?”

Lục Tín trong hình chiếu nghe câu hỏi này, bỗng nhiên thôi cười, ánh mắt xuyên qua chỗ giao ảo ảnh và hiện thế, giống như nhìn thấy quá khứ xa xôi.

“Không.” Một lúc lâu, ông ta mới nói, “Quy mô chiến đội hải tặc vượt xa tưởng tượng của ta, chúng ta biến khéo thành vụng, ngược lại rơi vào vòng vây của bọn chúng.”



“Nghe đây, trú quân gần chúng ta nhất là quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 7, cần anh sau khi đột phá vùng cánh quân địch tiến vào phạm vi nhảy khẩn cấp của điểm nhảy vũ trụ – hải tặc thân vương Cayley tuy rằng quân đông, nhưng không phải toàn là hải tặc cùng hung cực ác, tôi nghe nói phần lớn đều là lính ép buộc trưng từ dân gian, khi đánh trận dùng làm bia đỡ đạn, anh xem bọn họ hành quân, hai cánh rõ ràng không theo kịp chủ lực, ắt chính là nhược điểm,” Thiếu niên Lâm Úy ngắt từng chữ nói với Lục Tín, “Cho tôi quyền hạn mạng tinh thần, anh lái cơ giáp dự phòng đi, tôi ở lại cản bọn họ -“

“Tôi…”

“Anh quyết sách sai lầm, thì anh đi giải quyết vấn đề, tổ trưởng.” Lâm Úy không nghe giải thích cắt ngang hắn, “Anh trở về càng nhanh, thì khả năng bọn tôi còn sống càng lớn. Nhân lúc vòng vây chưa hoàn toàn khép lại, mau đi đi!”

Lục Tín cắn răng lái cơ giáp dự phòng phá vây, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn đao thật thương thật mà đối mặt với chiến trường.

Cơ giáp hải tặc chen chúc bám riết đằng sau, lồng phòng hộ dưới sóng hạt năng lượng cao lung lay sắp sập, lúc này, vùng cánh quân địch đối mặt với hắn, liền sau đó đạn đạo tập trung vào hắn, trong khoảng cách này, trừ phi nhảy khẩn cấp, nếu không căn bản không có chỗ trốn.

Mà hắn còn chưa thể tiến vào phạm vi nhảy khẩn cấp của điểm nhảy vũ trụ liên minh!

Chim non chưa đủ lông cánh trong “bão táp” tuyệt vọng nghĩ: “Xong rồi.”

Song tan xương nát thịt trong dự đoán không rơi xuống đầu hắn, trong lúc chỉ mành treo chuông, đối phương lại giống như quên cách nã pháo, chần chừ một chớp mắt, Lục Tín thừa cơ công chiếm mạng tinh thần đối phương, cưỡng chế viễn trình khống chế cơ giáp quân địch mở đường, xuyên qua khe hở, đến phạm vi nhảy khẩn cấp –

Khi hắn khống chế ngắn ngủi cơ giáp quân địch, hắn thông qua mạng tinh thần, nhìn trộm thấy “kẻ địch” của mình.

Người lái vậy mà là một thiếu niên còn nhỏ hơn hắn, rất gầy gò, mặc quân phục không vừa người, cũng không biết là lột từ xác chết nào xuống. Gã bị mạng tinh thần cắn ngược hôn mê bất tỉnh, mà hạm trưởng cơ giáp kia phẫn nộ gầm thét gì đó, sau đó một phát súng bắn chết gã thiếu niên cả gan ngất xỉu trên chiến trường.

Dù sao loại bia đỡ đạn này có rất nhiều, không còn tác dụng thì tiện tay ném đi.

Khi phát súng ấy vang lên, Lục Tín dừng khống chế viễn trình, nhảy khẩn cấp đến tuyến đường của Thiên Hà Số 7.

Thiếu niên không biết là con cái gia đình nghèo khổ nào, bị thân vương Cayley bắt đi sung quân, gã có lẽ lần đầu tiên giơ nòng đạn đạo, làm sao xuống tay oanh tạc được?

“Nếu khi đó nó bắn rơi mình…” Lục Tín giữa khí thể bảo hộ bao vây, trong lòng mơ màng sinh ra suy nghĩ như vậy.

Đó là lần đầu tiên tướng quân Lục Tín vĩ đại nhất liên minh, người đặt móng Thiên Hà Số 8 thoáng qua nếm mùi tàn khốc của Thiên Hà Số 8, chứng kiến vận mệnh ăn bữa hôm lo bữa mai.

Khuôn mặt thiếu niên bị bắn thủng sọ của Thiên Hà Số 8, lặp đi lặp lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn, tuần hoàn mười mấy năm.

Vì thế mười mấy năm sau, tướng quân trẻ tuổi vác lá cờ chiến của liên minh, dẫn binh đến Thiên Hà Số 8 –

Mới có khởi đầu của câu chuyện này.
Bình Luận (0)
Comment