Tàn Thứ Phẩm

Chương 22

Cánh tổn thương của cơ giáp rơi rụng trong không gian vặn vẹo, mạng tinh thần dao động kịch liệt, thân cơ mất thăng bằng điên cuồng tự quay với tốc độ cao, thậm chí hệ thống thăng bằng của bản thân cơ giáp đã hỏng.

Độc Nhãn Ưng cảm thấy hai mươi ba cặp nhiễm sắc thể tổ truyền của mình đều sắp bị lực ly tâm hất văng ra, ngay sau đó bên trong cơ giáp tràn ngập khí thể bảo hộ dày đặc, toàn thân Độc Nhãn Ưng bị khí thể bảo hộ bao vây chặt chẽ, thính giác và thị giác lần lượt xảy ra lệch lạc, lão như côn trùng trong hổ phách, lơ lửng giữa không trung chẳng hề nhúc nhích, liếc thấy Lâm Tĩnh Hằng lờ mờ, bỗng nhiên nghĩ: “Tinh thần lực của một mình hắn cầm cự được không?”

Độc Nhãn Ưng từng nghe đại danh của Lâm thượng tướng, nhưng xét thấy tất cả công tích của Lâm thượng tướng đều lặng lẽ, chưa từng đánh chiến dịch lớn như là “thề chết bảo vệ sao thủ đô” nọ kia, Độc Nhãn Ưng luôn có thành kiến với hắn, cảm thấy Lâm Tĩnh Hằng hữu danh vô thực, hoàn toàn là một hình tượng do đội ngũ quan hệ công chúng của quân ủy chọn tên trông bảnh tỏn nhất liều mạng tạo ra.

“Một lần xâm lấn mười lăm cơ giáp” gì đó, nghe thì rất lợi hại, nhưng cơ giáp của hắn là Trạm Lư.

Phần lớn hải tặc vũ trụ vừa thấy Trạm Lư thì chân đã nhũn ba phần trước, dùng vũ khí mũi nhọn nhất của liên minh đi dẹp một đám phái tạo phản không chính quy, dễ như trở bàn tay mà bất tài được sao? Chỉ cần không phải hạng giá áo túi cơm thì đều phải làm được.

Nhưng tiểu cơ giáp thô sơ này xét cho cùng không phải Trạm Lư, ngay cả trí tuệ của mình cũng không có, hệ thống phòng hộ lại đã tê liệt, một đòn nặng ban nãy cùng áp lực khổng lồ của cú nhảy vũ trụ đè hết lên một mình Lâm Tĩnh Hằng, hắn không quỵ xuống tại trận như Linh Linh Nhất đã là rất kiên cường rồi. Nể họ bây giờ ở trên cùng một thuyền, Độc Nhãn Ưng quyết định giúp đỡ hắn.

Độc Nhãn Ưng đặt tay trên vách cabin, tập trung tinh thần xâm nhập mạng tinh thần hỗn loạn của cơ giáp, định làm một “phụ lái” tình nguyện cho hắn.

Mạng tinh thần mới bị nã pháo còn nhấp nhô mất ổn định hơn lão tưởng tượng, song không đợi lão xử lý cho êm lại, huyệt thái dương Độc Nhãn Ưng đã căng lên.

Lâm Tĩnh Hằng: “Cút ra!”

Sau đó, mạng tinh thần của cơ giáp không chút khách sáo coi Độc Nhãn Ưng thành kẻ xâm nhập, trực tiếp xô văng ra, đầu Độc Nhãn Ưng như bị một cây kim thép đâm xuyên, đau đớn muốn nứt ra khiến lão suýt nữa ngất xỉu.

Gần như đồng thời, cơ giáp vừa nhảy một lần còn chưa kịp giũ rơi xác của cánh, Lâm Tĩnh Hằng đã bất chấp cảnh cáo quá nhiệt, lại lần nữa ép nó nhảy.

Độc Nhãn Ưng sắp bị đẩy văng phổi, mà ngay thời điểm lão với mạng tinh thần chưa tách ra hẳn, lão liếc thấy phát đạn đạo thứ hai, phát đạn đạo ấy lại chờ ngay gần điểm rơi sau cú nhảy của họ, như đốt cháy tăm tối đập thẳng vào mặt, sượt qua họ đầy nguy hiểm!

Hai lần nhảy, trong khoảnh khắc cơ hồ cạn sạch nguồn năng lượng của cơ giáp, cho đến khi cơ giáp lại lần nữa vững vàng, khí thể bảo hộ thoáng chốc bị rút đi, Độc Nhãn Ưng lảo đảo đứng vững lại, bên tai còn tiếng gió rít không ngừng: “Mày…”

“Cơ giáp của tôi, là địa bàn của tôi,” Lâm Tĩnh Hằng lạnh lùng nói, “Trong mạng tinh thần của tôi không cho phép sinh vật thứ hai, lần này chỉ là cảnh cáo, còn lần sau thì tôi sẽ không dịu dàng như vậy, ông coi chừng biến thành người thực vật.”

Độc Nhãn Ưng gằn ra một câu: “Chờ đáp xuống đất, tao nhất định bắn nát sọ mày.”

“Được, hoan nghênh thử,” Lâm Tĩnh Hằng nhún vai, “Dù sao ai cũng mơ mộng tài giỏi mà.”

Độc Nhãn Ưng: “…”

Muốn giết hắn ngay bây giờ!

Tạp âm chợt sinh ra do quá nhiệt dần dần lắng lại, cơ giáp bắt đầu báo hỏng hóc và nguy cơ năng lượng, định vị lại tọa độ.

Độc Nhãn Ưng nhớ tới hai đòn liên tục kinh tâm động phách khi nãy, không nhịn được lại lắm miệng: “Tao nói, cơ giáp này là của mày à? Mày mới tới Thiên Hà Số 8 vài năm, đã làm chuyện đào mồ quật mả gì, mà bị người ta đuổi tận giết tuyệt không buông tha như vậy?”

Lần này, Lâm Tĩnh Hằng trực tiếp coi lão mèo Ba Tư thành nguồn ô nhiễm tiếng ồn, bịt tai không nghe thấy, hắn tập trung tinh thần phán đoán sơ qua tình hình xung quanh, hơi điều chỉnh tuyến đường, tắt hệ thống động lực, để cơ giáp tự do trượt thẳng theo tốc độ đều.

Độc Nhãn Ưng bị phớt lờ tức khí, cảm thấy tính nết tên này thật là tệ hết thuốc chữa, ngay cả bóng lưng cũng là hình dạng gợi đòn, chẳng trách quân ủy liên minh thuê tám trăm đoàn quan hệ công chúng mà họ Lâm vẫn tiếng xấu lan xa.

Độc Nhãn Ưng: “Mày điếc à?”

“Vừa rồi là hải tặc vũ trụ.” Lúc này, cửa phòng hộ của phòng y tế mở rộng, Lục Tất Hành đẩy xe lăn ra đây.

Mấy chỗ gãy xương trên người cậu được bọt khí trong suốt bao bọc, cách ly cục bộ ra môi trường vô khuẩn, thiết bị giải phẫu mini làm công việc chữa trị tự động trong vết thương, trên bọt khí vô khuẩn còn có thanh tiến độ chữa trị.

Lục Tất Hành thái dương vẫn chưa khô mồ hôi lạnh, trông hơi đau bệnh, vẫy tay gọi bốn học sinh thập thò trong khoang hộ lý, cậu như một hướng dẫn viên viện bảo tàng bắt đầu phổ cập khoa học tại chỗ: “Năm 258 Tân Lịch, mấy đứa bọn em có đứa còn chưa sinh ra, vào tháng 5, để kỷ niệm liên minh thành lập, tổ chức duyệt binh ‘ngày tự do’ ở bên ngoài Thiên Hà Số 3, đội danh dự đi qua chỗ giao giới của tuyến đường số 2 và số 1, bị hải tặc vực ngoại đánh lén, lúc ấy bọn hải tặc dùng chính là loại kỹ thuật này – đơn giản mà nói, chính là dự đoán mục tiêu tập kích chuẩn bị nhảy, lập tức phóng ra quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ, khiến cơ giáp lệch khỏi quỹ đạo mục đích, rơi vào khu tấn công họ mai phục. Mà cơ giáp vừa hoàn thành bước nhảy vũ trụ, bất luận là bản thân cơ giáp hay người lái đều rất khó chịu được lần nhảy thứ hai, trên tâm lý cũng vừa mới thở phào một hơi, rất nhiều người thậm chí căn bản chưa kịp phản ứng đã bị đạn đạo bắn trúng, vô cùng thảm thiết, tôi nhớ hải tặc lúc ấy tấn công đội danh dự tên là…”

“Thân vương Cayley.” Lần này Lâm Tĩnh Hằng không điếc, “Thời điểm liên minh mới thành lập, hải tặc vũ trụ chiếm đóng Thiên Hà Số 8, rỗi việc nội chiến lẫn nhau, đổi năm sáu chính phủ hải tặc, chính phủ hải tặc cuối cùng định sao Cayley làm thủ đô, tự xưng ‘Vệ đội thân vương Cayley’ – Độc Nhãn Ưng, ông lập nghiệp ở sao Cayley, không đến mức quên chúng nhanh như vậy chứ?”

Sắc mặt Độc Nhãn Ưng chợt thay đổi.

Lục Tất Hành quay lưng lại, không nhìn thấy sắc mặt ba mình, chỉ cảm thấy ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng nhìn mình hơi kỳ lạ, ánh mắt ấy nặng trình trịch, như có rất nhiều lời muốn nói, mà khi cậu nhìn lại hơi dò hỏi, đối phương lại điềm nhiên như không nhìn đi chỗ khác, giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Lục Tất Hành bị hắn nhìn không hiểu gì hết, vội vàng lén lút lợi dụng cabin phản quang soi một chút, cảm thấy hình tượng mỹ nam đau bệnh của mình tổng thể rất đẹp, chỉ có điều hai bọt khí vô khuẩn trên đầu đối xứng như cắm một đôi sừng, khá là trẻ con.

Do không tiện gỡ bọt khí vô khuẩn trước khi phẫu thuật kết thúc, Lục Tất Hành đành phải tỉnh bơ điều chỉnh tư thế ngồi một chút, bóp dẹp hình dạng bọt khí rồi dùng tóc che đi.

“Khụ, sao khi đến còn tốt đẹp, trở về lại đụng phải hải tặc vũ trụ?” Lục Tất Hành bị ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng nhìn hơi không được tự nhiên, cậu quẹt mũi, cười gượng một tiếng tìm chuyện để nói, “Không phải là bị vận xui của tôi liên lụy chứ?”

Cậu còn chưa biết hải tặc vũ trụ đã nổ Votaw, Lâm Tĩnh Hằng và Độc Nhãn Ưng liếc nhìn nhau, sắc mặt đều nghiêm trọng, không lên tiếng.

Gà Chọi hỏi: “Thưa hiệu trưởng, tại sao cơ giáp rất khó nhảy lần thứ hai?”

“Đầu tiên, bước nhảy vũ trụ sẽ dẫn đến mạng tinh thần chấn động, kết nối tinh thần của người lái và cơ giáp thường xuyên đứt ra trong quá trình này,” Giải phẫu trên cổ tay Lục Tất Hành kết thúc, dao mổ mini tự động bay về bọt khí vô khuẩn, phun một lớp thuốc khép miệng lên vết thương, trượt khỏi cổ tay cậu bay đi, Lục Tất Hành nhẹ nhàng hoạt động cổ tay, chỉ Linh Linh Nhất, “Nhìn lão là các em biết hậu quả của kết nối tinh thần đứt không tự chủ.”

Bốn học sinh nhìn Linh Linh Nhất xong, lại đồng loạt ném ánh mắt sang Lâm Tĩnh Hằng, đại khái đã biết về sau trước kỳ thi phải lạy ảnh ai.

“Thứ hai, bước nhảy vũ trụ sẽ dẫn tới cơ giáp quá nhiệt, hơn nữa cực kỳ tiêu hao năng lượng, các em xem, ban nãy lượng điện còn thừa là 50%, sau hai lần nhảy thì chỉ còn chưa đầy 10%.” Lục Tất Hành kéo ra bản đồ tọa độ vũ trụ trên cơ giáp, ngẩng đầu nhìn Lâm Tĩnh Hằng, hỏi, “Tôi có thể dùng một chút quyền hạn không?”

Lâm Tĩnh Hằng không nói gì, sau đó mạng tinh thần cơ giáp ban nãy trực tiếp lôi Độc Nhãn Ưng ra như sợi dây leo ôn hòa, chủ động nhường vị trí “phụ lái” cho Lục Tất Hành, đưa cậu vào mạng tinh thần.

Lục Tất Hành phất tay, cửa cabin cơ giáp bốn phía đóng kín tức khắc biến thành trong suốt, để người ở bên trong có thể dùng mắt thường nhìn thấy vũ trụ mênh mang xung quanh.

Mấy học sinh phản ứng đầu tiên là chóng mặt, bởi vì cơ giáp hình bầu dục đang tự quay, trên cơ giáp có thiết bị điều chỉnh nhất định, chỉ cần không phải đột nhiên xoay như chong chóng thì người ở trong đó không cảm giác được xoay tròn lắm, thế nhưng tận mắt nhìn ra ngoài thì rất khó chịu.

Sau đó là sợ hãi.

Bởi vì bốn phía không có nguồn sáng, không có thiên thể, cũng không có người.

Họ như mấy con kiến bám trên lá khô, nước chảy bèo trôi giữa biển khơi mênh mông.

Mà cảm giác không bờ bến vũ trụ mang đến còn kinh khủng hơn biển khơi ngàn vạn lần.

Họ không nhìn thấy đường, không nhìn thấy đích đến, thời gian và không gian gấp khúc bằng một phương thức trái với thường thức, sinh mạng yếu ớt chìm trong đó quả thật không dám suy nghĩ cảnh ngộ của mình, hơi suy nghĩ là sởn gai ốc, vô thức muốn bắt lấy cái gì đó.

Lúc đi, mấy học sinh ngất xỉu suốt dọc đường nên không hề có cảm giác gì, cho đến lúc này lũ oắt con mới muộn màng sợ hãi, nhao nhao yêu cầu Lục Tất Hành mau đóng tranh cảnh.

“Thế này có gì đâu, khi người lái nối với mạng tinh thần của cơ giáp, đều phải thường xuyên chú ý bên ngoài. Đương nhiên, thấy còn xa hơn mắt thường một chút, bởi vì phải dự đoán tình huống bất ngờ. Thế này mà các em đã không chịu nổi, về sau làm sao học môn điều khiển?” Lục Tất Hành đạt tới mục đích giáo dục, đóng tranh cảnh, hết sức tự giác rút khỏi mạng tinh thần cơ giáp, đồng thời cậu vô thức nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh Hằng, Lâm Tĩnh Hằng đang đưa lưng về phía cậu, cẩn thận cúi đầu chỉnh sửa tuyến đường.

Nhưng không biết tại sao, Lục Tất Hành cứ cảm thấy vừa rồi ở trong mạng tinh thần, có một ánh mắt tập trung vào cậu.

Lần đầu tiên là bất ngờ có thể bỏ qua, lần này lại là gì?

Bọt khí vô khuẩn trên đầu gối Lục Tất Hành cũng bay đi, cậu thử đứng dậy, cơ thể phục hồi tốt, trên lưng lại tự dưng rịn mồ hôi nóng, nghĩ: “Có phải mình hơi tự đa tình hay không?”

Mấy học sinh được chỉ dạy không phát hiện hiệu trưởng đang thất thần, nơm nớp lo sợ chen chúc bên cạnh cậu, White không dám nói lời nào, Gà Chọi đã không muốn đăng ký khoa điều khiển cơ giáp nữa, Bạc Hà to gan nhất thì trực tiếp bày tỏ: “May mà em chỉ định học thiết kế – Lục tổng, khi nào chúng ta có thể đến sao Bắc Kinh?”

White yếu ớt hỏi: “Lục tổng, hết điện rồi, chúng ta về nhà bằng cách nào?”

Một câu của gã khơi dậy nỗi sợ hãi của con người đối với thiếu tài nguyên sinh tồn trong hoàn cảnh bịt kín – Oxy đủ không? Thức ăn và nước uống đủ không? Hết điện hoàn toàn sẽ thế nào? Cơ giáp còn có thể giữ nguyên trạng thái hiện giờ không?

Phải biết rằng áp khí, chất lượng không khí, thậm chí lực hút của thiên thể, đều là trí mạng đối với loài người yếu ớt.

Mà với tố chất của mấy đứa chúng, không nói cái khác, một khi trọng lực nhân tạo trong cơ giáp mất tác dụng, ngay cả không trọng lực cũng có thể lấy mạng chúng.

“Trong tình huống thế này, thì chỉ có thể xem bản lĩnh của người lái.” Lục Tất Hành nói, “Nếu có thể không bị lực hút ảnh hưởng, cơ giáp chuyển động đều hầu như không tốn năng lượng, cho nên người lái dày dạn kinh nghiệm sẽ nhanh chóng phán đoán ra địa điểm bổ sung vật tư, tính một con đường tiết kiệm năng lượng nhất, còn phải tránh nguồn lực hút hết sức có thể, trong điều khiển cơ giáp đây gọi là ‘thao tác bi-a’, thú vị như đánh bi-a đúng không?”

Bốn học sinh sợ vỡ mật chẳng đứa nào cảm thấy thú vị ở đâu.

“Đường đã điều chỉnh xong, gần đây có một trạm bổ sung không trung bỏ hoang, vừa vặn nằm trên tuyến đường buôn lậu của Thiên Hà Số 8, đến thử vận may xem sao.” Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên mở miệng, bốn học sinh cơ hồ chưa từng nghe “Tứ Ca” chủ động nói xen vào cùng kinh ngạc nhìn hắn, Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, hắng giọng rồi bổ sung một câu giống như để an ủi chúng, “Bình thường trạm bỏ hoang trên danh nghĩa kiểu này đều có người cung cấp phục vụ phi pháp cho khách buôn lậu, yên tâm được rồi, hành trình dự tính là nửa tiếng.”

Lần này không riêng đám học sinh, cả Độc Nhãn Ưng lẫn Lục Tất Hành đều kinh ngạc trước vẻ mặt hòa nhã của hắn.

Độc Nhãn Ưng nhướng mày: “Mày uống lộn thuốc phải không?”

Lâm Tĩnh Hằng coi lão như không khí, tiếp tục đi theo tuyến đường, chìm vào mạng tinh thần của cơ giáp.

Trạm Lư vừa nói cho hắn biết: “Quét cục bộ đã hoàn thành.”

Hệ thống động lực mở nhỏ nhất, mạng tinh thần im lặng, Lâm Tĩnh Hằng đã dự cảm được điều gì đó, cổ họng nhích nhè nhẹ, một lúc lâu không lên tiếng.

“Tiên sinh?”

“… À, nói đi.”

“Tôi đột phá thiết bị bảo vệ, lấy được mẫu gien não bộ của hiệu trưởng Lục, qua kiểm tra, kiểu gien của tướng quân Lục Tín phù hợp làm điều kiện di truyền gien của hiệu trưởng Lục, xác suất thân nhân cao hơn chỉ tiêu kiểm tra, kiểu gien của tướng quân Lục Tín phù hợp làm cha ruột…”

Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên cảm thấy hít thở rất khó khăn, kết nối tinh thần với cơ giáp thoáng chấn động mạnh, thân thể hắn không hề nhúc nhích quay lưng lại mọi người, sóng tinh thần nhấp nhô tự mình tiêu hóa trong vũ trụ mênh mang vô bờ.

Khuấy lên sóng to gió lớn cô độc ở nơi không có ánh sáng.

Giống như một trận sóng thần lặng lẽ.
Bình Luận (0)
Comment