Cả cuộc diễn tập như đùa giỡn đến đây đã tiến hành hơn bốn tiếng, do hệ thống phản truy tung chỉ mở công năng cơ bản, rất nhanh, mọi người đều đã va vấp quen thuộc nó.
Sau khi quen thuộc, quá trình truy tung và phản truy tung bị nhảy qua, cuộc diễn tập bắt đầu từ đấu trí biến thành cắn xé nhau.
“Cơ số 1 Đội Tự Vệ” do Chu Lục lái thao tác linh hoạt, can đảm cẩn trọng, hắn quả thật nỗ lực hơn mọi người, tiếc rằng thò đầu ra gãy trước, sau khi Đội Tự Vệ tách riêng, rất nhiều người vốn đã không vừa mắt với hắn, lúc này những người còn lại trong sân tự phát kết đoàn, cùng nhau vây diệt một mình hắn.
Chu Lục hơi cao minh hơn những người khác, nhưng cũng chẳng cao minh hơn bao nhiêu, trong cục diện này rất nhanh đã bị đạn đạo giả lập bắn trúng, không thể không ủ rũ lui ra, trong sân diễn tập, Đội Tự Vệ chỉ có hai mươi mấy người bị tiêu diệt sạch.
Khiến khẩu hiệu và thao luyện điên cuồng đợt trước của họ thành một trò cười chẳng có sức thuyết phục gì. Mọi người thích trò cười, bởi vậy tiếng vỗ tay và cười cợt trên quảng trường càng vang to hơn.
Lâm Tĩnh Hằng nheo mắt, nhìn cơ giáp tông vào nhau như xe điện đụng trong sân diễn tập, dập tắt điếu thuốc.
Độc Nhãn Ưng lắc đầu: “Con người mày quả thật luôn tự nghĩ mình thông minh. Tao nói nhé, Lâm Tĩnh Hằng – hoặc là mày cứ bỏ xuống hết thảy, cả đời phấn đấu vì thế giới hòa bình, mỗi ngày tự xét ba lần, triệt để trở thành một thánh nhân. Hoặc là mày đừng kiêng dè gì cả, muốn xử lý ai thì mẹ kiếp giết luôn đi cho sướng, sau này chết sống bất luận – mày kẹt ở giữa như thế tính là gì? A, mày một bụng thù hận, nhẫn nhục gánh trách nhiệm, một đống trò mờ ám, còn vênh mặt đại nghĩa lẫm liệt. Thế nào, chẳng lẽ tên gà mờ mày còn cảm thấy mình rất không tệ?”
Lão phun một tràng dài như thế vẫn chưa đã, còn giơ tay chỉ Lâm Tĩnh Hằng: “Mất mặt!”
Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm ném điếu thuốc: “Tôi nể mặt ông quá rồi phải không?”
Hòa bình ngắn ngủi giữa hai người không qua nổi một đợt nghỉ giữa trận, lại râm ran bay lên mùi thuốc súng, Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên nhớ tới điều gì, kịp thời kiềm chế, nói với Độc Nhãn Ưng: “Ê, tôi hỏi ông chuyện này.”
Trên khuôn mặt hai trăm tuổi vẫn thanh xuân như cũ của Độc Nhãn Ưng xuất hiện nụ cười khẩy khinh bỉ: “Mày hỏi thì tao nói? Tao là cái gì? Chương trình tìm kiếm của Trạm Lư à?”
Lâm Tĩnh Hằng không để ý: “Ông nghe nói về ‘kế hoạch Nữ Oa’ bao giờ chưa?”
Nụ cười của Độc Nhãn Ưng đột nhiên cứng đờ: “Cái gì?”
“Ở trên sao Bắc Kinh β, tôi từng ba lần cho Trạm Lư quét gien của cậu ta, ba lần đều không phù hợp.” Lâm Tĩnh Hằng chăm chú nhìn biểu cảm của Độc Nhãn Ưng, “Trong não cậu ta có một thiết bị bảo vệ, khi cấy chip phi pháp lần đầu tiên bất ngờ bị hỏng, bị Trạm Lư phát hiện, mới có được kiểu gien của tổ chức não bộ.”
Bất ngờ chưa chuẩn bị, Lâm Tĩnh Hằng lôi ra chuyện hai người ngầm hiểu lẫn nhau, Độc Nhãn Ưng nhất thời không kịp trở tay.
“Ông vất vả che giấu nhiều năm, đột nhiên phát hiện tôi biết bí mật này, lại chỉ tránh né một cách tiêu cực, thậm chí chưa từng đến chất vấn tôi làm sao xác nhận thân thế cậu ta. Thái độ này của ông không hợp lẽ thường ông anh à, tôi thấy càng giống dưới một bí mật còn giấu một bí mật khác hơn, ông sợ nói nhiều sai nhiều đúng không?”
Khóe miệng Độc Nhãn Ưng chết cứng ở đó, nếp nhăn khóe mắt khi cười chưa thu lại như xé rách khuôn mặt lão, lộ ra vân da màu tối trải qua trăm năm chiến loạn.
“Con người ông không thích hợp để giữ bí mật lắm. Ông đã không thích trò dối trá của liên minh, thế tôi nói thẳng vậy.” Lâm Tĩnh Hằng hạ giọng, ngắt từng chữ hỏi, “Thiết bị bảo vệ trong não cậu ta đang bảo vệ cái gì? Đến từ đâu? Tại sao gien não bộ và cơ thể không phù hợp? Cậu ta – và cả ông, có liên quan đến kế hoạch Nữ Oa kia hay không?”
Hắn từng bước ép sát, đường cùng lộ mặt, mí mắt Độc Nhãn Ưng bắt đầu giật như điên, tay vô thức đặt lên khẩu súng laser sau lưng.
Lâm Tĩnh Hằng không hề có ý trốn tránh thoái nhượng – nơi đây là trạm cơ giáp, mạng tinh thần cơ giáp rộng lớn vô ngần là lãnh thổ của hắn, không ai có thể mưu sát Lâm thượng tướng giữa đám cơ giáp.
Hai người giằng co một lúc lâu, bên kia quảng trường vọng sang một tràng reo hò, cuộc diễn tập hoàn toàn kết thúc, chiến đội “Lão Tử Thế Giới Đệ Nhất” khả năng là đặt tên quá quê, vận may chẳng ra làm sao, vật vã giãy giụa mãi vẫn không thoát khỏi vận mệnh dưới đáy, quần chúng vây xem cùng hò hét: “Giải tán! Giải tán!”
Thêm một chút hiệu quả hài kịch sinh động cho cuộc nội đấu xấu mặt này.
Con người Độc Nhãn Ưng, tuyệt đối chính xác, không thích hợp giữ bí mật, lão chưa nói một chữ, thế nhưng một loạt phản ứng đã tiết lộ tất cả.
Lâm Tĩnh Hằng nhìn lão, tim thắt lại, chầm chậm gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
“Nếu mày còn hơi nhớ Lục Tín tốt với mày, nếu mày còn một chút lương tâm,” Cục hầu của Độc Nhãn Ưng lên xuống một lát, lão gằn ra một câu, “Thì mày đừng bới lại chuyện này nữa, đã ba mươi năm rồi, vả lại cũng chẳng cản trở gì mày.”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn lão một cái thật sâu, quay người đi ra ngoài trạm cơ giáp.
“Đứng lại!” Độc Nhãn Ưng cao giọng gọi hắn lại, “Còn nữa, nếu mày không muốn để hồn ma Lục Tín nửa đêm gõ cửa, thì bớt dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu của quyền quý bọn mày vào con trai tao đi, phát tởm.”
Lâm Tĩnh Hằng dừng bước, hoài nghi thính lực của mình có vấn đề: “Ông nói cái gì?”
“Không nghe rõ? Thế tao lặp lại lần nữa,” Độc Nhãn Ưng nghiến răng, trợn mắt nhìn hắn, “Lâm thượng tướng tôn quý, đừng luôn coi người khác là dân nhà quê chưa trải sự đời, tao biết đám cặn bã Votaw miệng toàn tự do văn minh bọn mày đều là hạng người nào, bớt dùng những thủ đoạn trêu hoa ghẹo nguyệt hạ lưu đó của bọn mày vào con trai tao đi, tao nói đủ rõ chưa?”
Nói vô cùng rõ, na ná câu “Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi con trai tôi” nổi tiếng ngày xưa.
Lâm Tĩnh Hằng nói: “Ông khùng à?”
Nói xong đi vài bước trong đầu hắn không tự chủ được phát lại một lần cao luận này của Độc Nhãn Ưng, Lâm Tĩnh Hằng không nhịn được cảm thấy cú đánh trả vừa rồi chưa đủ mạnh, thế là cách hơn mười mét, hắn lại quay đầu giáng thêm một đòn: “Ông tự đi tìm ít thuốc uống được không?”
Lúc này, một ống kính camera trong góc trạm cơ giáp xoay tới, người có quyền chỉ vài mống như vậy, chẳng cần nghĩ cũng biết là ai đang ở sau camera.
Độc Nhãn Ưng hết sức nhạy cảm ngẩng đầu lên quát vào camera: “Mày nhìn cái gì!”
Lâm Tĩnh Hằng cũng bực dọc nhìn camera một cái, ngậm chặt miệng, phất áo bỏ đi.
Lục Tất Hành nhìn Lâm Tĩnh Hằng biến mất trong ống kính camera mà thở dài, đóng cửa sổ, chặn lão mèo Ba Tư thái độ hung dữ, hoài nghi giữa Độc Nhãn Ưng và Lâm Tĩnh Hằng sợ rằng là thiên địch mấy đời, sinh ra đã xung khắc.
Quân võ trang dự bị của căn cứ bị Lục Tất Hành khơi dậy huyết khí, đều đang khó chịu, từ trên trời xuống, giữa các chiến đội vốn như đùa giỡn trở nên căng thẳng và phân biệt rạch ròi, cơ hồ ngăn cách ra Sở hà Hán giới, đi ngang qua nhau chẳng thèm chào hỏi.
Bắt đầu từ hôm nay, tình hình của căn cứ ngày càng phức tạp hơn.
Hệ thống phản truy tung đang nâng cấp chức năng từng ngày, ban đầu là gấp tín hiệu một lần vô cùng đơn giản, qua mười mấy ngày, số lần gấp càng lúc càng nhiều, một cơ giáp bắn ra tín hiệu, sau khi qua hệ thống phản truy tung, thường có thể gấp ra một mê cung cỡ nhỏ ở xung quanh, trên mặt kỹ thuật muốn vượt qua hệ thống phản truy tung càng ngày càng khó, diễn tập từ hoạt động xe điện đụng giản đơn thô bạo bị buộc tăng lên mặt chiến thuật chiến lược.
Mà chiến đội trong sân cũng ngày càng ít, danh sách chiến đội trên màn hình đa phương tiện ngắn lại từng ngày, ban đầu có mười chín chiến đội, một hàng viết không hết, bây giờ lại chỉ còn một đoạn.
Thành viên chiến đội bị loại vừa xuống đất liền thê thảm bị quần chúng vây xem chế nhạo và cười cợt không dứt, họ thường không cam tâm từ nay xám xịt rời khỏi, hôm sau sẽ gia nhập chiến đội khác, lại lên trời báo thù riêng. Mà sau khi chiến đội cũ giải tán, chiến hữu quá khứ thường sẽ do ý kiến bất đồng hay quan hệ cá nhân các kiểu mà lựa chọn gia nhập chiến đội khác nhau, vì thế lại thành đối thủ, những mối quan hệ địch mới bạn cũ tế nhị này tăng thêm nhiều biến số hơn cho cuộc diễn tập.
“Kết minh”, “phản bội”, “vô gian đạo” và “kế phản gián” thay nhau trình diễn, xem hoa cả mắt.
Người cũ của chiến đội may mắn còn tồn tại đối mặt với người mới ùn ùn gia nhập, cũng đang không ngừng cọ xát hòa hợp, không ngừng xác nhận vị trí của mình trong đội ngũ, vì thế chiến đội tham gia diễn tập trong mâu thuẫn và xung đột đều cực có hiệu suất hình thành tổ chức và quy củ của riêng mình, thậm chí có tầng cấp nội bộ và phối hợp lẫn nhau.
Huấn luyện thể năng cường độ cao mỗi ngày là phản nhân tính, nhưng đấu với người khác vui vô cùng – đặc biệt là còn có khán giả cổ vũ.
Người dân căn cứ như người xưa thời viễn cổ lệch múi giờ cũng phải xem World Cup, phim cũng chẳng màng xem, hằng ngày đúng giờ đổ ra quảng trường xem trực tiếp diễn tập. Khán giả phẩm chất đều không cao, chẳng những chế nhạo không chút nương tình kẻ thất bại trong sân, bản thân cũng vì ý kiến vây xem không nhất trí mà choảng nhau.
Trong bầu không khí thế này, chiến đội may mắn sót lại đã sớm không còn tâm thái diễn tập, ngoài mỗi ngày bốn tiếng rưỡi tập trung tinh lực cao độ đối chiến, trở về còn tụ họp bàn bạc chiến thuật, hoặc là nghĩ mọi cách giở ám chiêu ngáng chân đối thủ.
Trước kia, những người lái gà mờ này rớt mạng một lần trong vũ trụ, phải chấn động não một tuần, còn để lại bóng ma tâm lý khó có thể xóa mờ, bây giờ mỗi ngày lăn lê mò mẫm đánh nhau, không rớt mạng hai ba lượt đều không tính là đã tham gia diễn tập, bốn học sinh chuyên môn phụ trách vớt người ở bên ngoài, độ kết hợp với cơ giáp tăng cao, bình quân mỗi đứa tăng 15%, thành thợ kéo cơ giáp không người lái lành nghề.
Khi trong sân diễn tập chỉ còn lại ba chiến đội, Lục Tất Hành tuyên bố hệ thống phản truy tung thử nghiệm hoàn thành, có thể chính thức đưa vào ứng dụng, cuộc diễn tập tạm dừng.
Trong ba chiến đội thì Đội Tự Vệ của Chu Lục ít người nhất. Kể từ ngày đầu tiên diễn tập, Đội Tự Vệ đã đi trên con đường bị vây công, sau đó vây công thành thói quen, họ cũng bị đánh thành “kẻ địch chung”, mọi người giống như có thâm thù đại hận gì với họ, mỗi lần diễn tập vừa bắt đầu, nhiệm vụ hàng đầu chính là ăn ý kết đoàn đánh Đội Tự Vệ ra, trong tình huống như vậy, Đội Tự Vệ lại gập ghềnh sống đến cuối cùng, bị đánh quen, sức chiến đấu và phản ứng cơ động đều bắt đầu bộc lộ, cơ hồ thành một “đội tinh nhuệ” nhỏ bé nhanh nhẹn.
Một chi nhân số đông nhất tên “Hoàng Kim Dũng Sĩ”, do hai chữ “hoàng kim” mà thu hút rất nhiều người ủng hộ, mỗi lần diễn tập ra sân một trăm cơ giáp, họ có thể chiếm một nửa. Lão đại của “Hoàng Kim Dũng Sĩ” là một người phụ nữ thoạt nhìn không ồn ào gây chú ý, tên Foucault, trước kia khi Xú Đại Tỷ quản lý Đội Tự Vệ, chị ta là một trong các thành viên chính thức tư cách lão luyện, chị ta rất ít phát biểu quan điểm, cũng không hay đưa ra chủ trương, nhưng mỗi lần có chuyện gì đều có mặt, cho nên khi luận vai xếp vế, người khác tự dưng luôn nhớ tới chị ta.
Còn một chi chiến đội tên “Thiết Diện Kỵ” – “thiết diện” trong “thiết diện vô tư”, cái tên vô cùng chính nghĩa, mà đạo đức vô cùng thấp kém, là một chi chiến đội lưu manh rất bất chấp thể diện. Sớm nhất thu mua gián điệp, phái nội gian, hạ thuốc xổ cho đối thủ cạnh tranh chính là bọn họ, có một lão đại mặt khỉ, người này không ai nhớ tên, ngoại hiệu “Hoàng Thử Lang”, thời trẻ là một ma cô trà trộn chợ đen, trộm cắp khắp nơi, bây giờ qua tuổi hai trăm, Hoàng Thử Lang không thay đổi “bản sắc anh hùng”, vẫn hoàn toàn là một tiểu nhân đê tiện.
Lâm Tĩnh Hằng lái trọng tam, cho Trạm Lư phối hợp với Lục Tất Hành, mất ba ngày để lắp xong hệ thống phản truy tung gấp gáp đưa vào sử dụng, tiến hành thí nghiệm thực địa lần cuối cùng, vận hành tốt… Thậm chí vượt ngoài tưởng tượng của Lâm Tĩnh Hằng.
Sau khi hệ thống phản truy tung này vận hành, một khi tín hiệu căn cứ gửi đi bị người ta bắt được truy tung, trước mặt người truy tung sẽ xuất hiện ba trăm lối rẽ khó lòng phân biệt, xác suất tìm được tọa độ của căn cứ là một phần ba trăm.
Đây là một công trình ra sao?
Nếu là ở Votaw, quân ủy liên minh ít nhất phải mở sáu cuộc họp lấy ý kiến, mới có thể hoàn chỉnh phương án, sau đó đấu thầu xây dựng rồi đến nghiệm thu, ít nhất phải gần một năm, trước khi chính thức đưa vào hoạt động, quân ủy sẽ phái tổ thẩm duyệt tổ chức kiểm tra, lại mất thêm nửa năm. Người ăn ngựa ăn, chấm mút bớt xén, lại thêm kỹ sư phái học viện chưa lên chiến trường và bộ đội tiền tuyến lý niệm không hợp, xung đột lẫn nhau, nhiều lần cản tay nhau, một hệ thống phản truy tung có thể nói là tinh vi thuận lợi làm ra cũng phải mất hai năm, mấy trăm triệu tiền Thiên Hà Số 1 là đương nhiên.
Lâm Tĩnh Hằng cuối cùng nhân công kiểm định, đối chiếu bản đồ tuyến đường vũ trụ điều chỉnh qua, ngoài âm thầm tán thưởng, trong lòng tự dưng có chút kiêu ngạo. Với hắn mà nói, Lục Tất Hành như một gốc hoa hiếm, dẫu từng đánh rơi trong đất đai cằn cỗi, trải qua vô số gió sương hắn không thăm dò được, cũng không tưởng tượng nổi, rốt cuộc tự mình nở ra sắc màu rực rỡ.
Lâm thượng tướng hiếm khi đưa ra đánh giá vô cùng cao: “Nếu là ở cứ điểm Bạch Ngân, tôi sẽ cắt hết đội ngũ công nghiệp quân sự.”
Lục Tất Hành khiêm tốn nói: “Thô sơ lắm, chỉ có thể dùng tạm khi cần gấp, dùng vài lần là đối phương sẽ phát hiện cách thức hoạt động.”
Lâm Tĩnh Hằng chăm chú nhìn hệ thống phản truy tung, trong lòng cấp tốc tính toán ra mấy kế hoạch mai phục, thuận miệng hỏi: “Về sau cậu có dự định gì?”
“Chắc là mở trường,” Lục Tất Hành nói, “Học viện Tinh Hải chết non, em vẫn không cam tâm lắm.”
“Hòa bình rồi, trường có thể mở bất cứ lúc nào, không là vấn đề.” Lâm Tĩnh Hằng vừa nói vừa mở thiết bị đầu cuối cá nhân viết viết vẽ vẽ trên bản đồ, “Có lẽ sau cuộc chiến tranh này, liên minh sẽ không còn là liên minh trước đây. Cậu đã nghĩ tới tương lai đi đâu chưa? Nếu tương lai chúng ta rời khỏi căn cứ, cậu hi vọng tìm đến một sở tị nạn hậu chiến tương đối an toàn, hay muốn làm kỹ sư tùy quân?”
Lục Tất Hành nói ngay không cần nghĩ ngợi: “Em đi theo anh.”
Câu này nếu là trước kia, Lâm Tĩnh Hằng chắc chắn nghe qua rồi thôi, sẽ không để tâm, nhưng bỗng nhiên, hắn tự dưng nhớ tới những lời bậy bạ của lão mèo Ba Tư trong trạm cơ giáp hôm ấy, ma xui quỷ khiến ngẩng đầu nhìn Lục Tất Hành.
Đôi mắt Lục Tất Hành cực sáng, vừa chạm phải ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng, cậu giống như hơi căng thẳng, ánh mắt muốn trốn mà không trốn, ánh sáng nhỏ vụn hơi chập chờn trong tròng đen, cơ hồ thành rất nhiều màu sắc rực rỡ, cậu còn câu nệ giơ tay chùi dưới mũi mình.
Câu “Em đi theo anh” vừa rồi lập tức liền sinh ra ý khác mờ ám.
Lâm Tĩnh Hằng tỉnh rụi nghĩ: “Đậu cả họ nhà ông Độc Nhãn Ưng.”
Không khí dường như cũng bắt đầu nóng lên, sau vài giây, hai người đều bối rối phập phồng nhìn đi chỗ khác.
Lục Tất Hành trong sự lúng túng tìm đại một chuyện để nói: “Căn cứ bây giờ còn ba chiến đội, để họ nội đấu tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngày mai lôi họ đến thực địa diễn tập, anh có thể giúp một tay, làm thử thách một chút không?”
Lâm Tĩnh Hằng cơ bản không nghe rõ cậu nói gì, đồng ý ngay: “Được.”