Tàn Thứ Phẩm

Chương 66

Đó là một nghi thức lặng im, Lục Tất Hành lần đầu tiên nhìn thấy lễ tang của dân lang thang vũ trụ.

Không có mộ phần, không có tụng ca, không có di thể, dĩ nhiên cũng không có vĩnh biệt di thể.

Nến trắng cao bằng ngón cái xếp thành một hàng, dán tên ai tức là thay người đó đứng ở đây, chị Béo lần lượt đốt chúng lên, sau đó người và nến mặt đối mặt, người im lặng đứng, nến im lặng cháy, cháy hết xem như đã chào xong, đi cùng một quãng, kết thúc đoạn duyên phận vội vã này.

Những con người sống trong căn cứ này, lai lịch bất minh, cả đời không có thân phận, không có sự tích đáng khen ngợi, giãy giụa sống trên dưới trăm năm, sau đó như một vì sao nhỏ bé trong “Sa Mạc Tử Vong”, đến từ va chạm, lại tan thành khói bụi trong va chạm, giữa dòng thời gian đến rồi đi, chẳng còn dấu vết gì.

Bạch Ngân Cửu thay ca, tiểu cơ giáp chở người chạy qua chạy lại, tràn ra sóng nhiệt vẩn đục, tháp năng lượng ngả về phía tây, không khí của căn cứ nhận nhiệt không đều bắt đầu di chuyển, hình thành gió đêm du dương. Gió đêm lướt qua, nến nối nhau tắt, mẩu giấy viết tên cũng bị cuốn lên trời, bay lung tung vào khu dân cư và ngõ nhỏ chật hẹp, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sau đó bữa tối bắt đầu.

Bạch Ngân Cửu mới thay ca trực xuống cơ giáp chưa quen đã thân y như vệ đội trưởng của chính họ, ngửi thấy mùi liền đến, tự nhiên hòa vào đó mà ăn chực uống chực.

Chị Béo rót cho Lục Tất Hành một ly rượu mạch nha tự ủ, lọc không sạch lắm, vị ngược lại không tệ. Cậu lắc lắc ly rượu, đi đến bên cạnh Chu Lục, vỗ vai hắn.

Chu Lục gần đây bị Lâm Tĩnh Hằng ném trong đội tuần tra viễn trình, tra tấn đến sống dở chết dở, khuôn mặt non choẹt cũng tóp teo không còn, khuôn mặt dừng lại ở giai đoạn thiếu niên hai mươi năm lần thứ hai phát triển, có đường nét, trông lại đàng hoàng hẳn lên.

“Thân vương Cayley cứ thế chết rồi.” Chu Lục cúi đầu, đạp mạnh mặt đất, giống như đang xác nhận mình quả thật đã xuống cơ giáp, “Y như nằm mơ vậy… Về sau thì sao? Bọn hải tặc còn phái người đến không?”

Lục Tất Hành nói: “Khó mà nói, phải xem Hiệp hội chống Utopia bày cục như thế nào ở Thiên Hà Số 8, hoặc Ares Phùng ở chỗ bọn họ có phải là nhân vật quan trọng hay không.”

“Cũng phải,” Chu Lục giơ tay cụng ly với cậu, nói, “Ngoại trừ lão điên hại người không lợi mình Ares Phùng kia, chẳng ai thèm đến Thiên Hà Số 8, đúng không? Đến bọn hải tặc cũng biết nơi này chẳng có cái gì hết.”

Lục Tất Hành suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Tọa độ của căn cứ không còn an toàn, một đám người già yếu bệnh tật sống ở đây, các anh có dự định gì?”

Chu Lục vừa nghe hỏi, bả vai liền sụp xuống, xương bả vai hai bên nhô lên, tạo thành một đường cong ở giữa, hắn uể oải nói: “Thầy Lục, trước kia khi thầy mở trường, tỷ lệ rớt môn hàng năm chắc chắn là rất cao nhỉ?”

Tỷ lệ rớt môn trường thầy Lục quả thật cao phát sợ, nhưng cậu không hề cảm thấy đó là vấn đề của mình.

“Thầy yêu cầu quá cao rồi, bây giờ đến hỏi tôi có dự định gì…” Chu Lục nhìn chằm chằm mặt đất, ánh mắt đăm đăm, thì thào, “Tôi bây giờ chỉ muốn dạng tay dạng chân nằm dài, moi não ra đặt qua một bên, chẳng nghĩ ngợi gì. Tìm được đường sống trong chỗ chết một lần, đã dùng hết sức lực rồi.”

Lục Tất Hành lập tức biết điều không hỏi nữa, song song ngồi ngẩn người, cùng nhau moi não ra đặt trên đầu gối, để trống sọ não, nhìn theo tháp năng lượng chìm vào dưới màn trời.

Mọi người uống xong mấy thùng rượu mạch nha to bọn chị Béo mang đến, đau thương dần dần bị hòa tan, bắt đầu ầm ĩ, có kẻ lầm bầm độc thoại, có kẻ tụm năm tụm ba lớn tiếng chửi đổng, cụ thể chửi ai thì chẳng biết, chỉ biết trên dưới ba đường bay đầy trời, còn rất có tiết tấu và vận luật, như một bài hợp xướng.

“Ban nãy đại tỷ Foucault nói, bọn tôi về sau vẫn gọi là ‘Đội Tự Vệ Thiên Hà Số 8’, vừa vặn tên của tòa nhà hành chính cũng không cần sửa.” Dưới âm nền om sòm, Chu Lục bỗng nhiên nói không đầu không đuôi, lưỡi hắn hơi líu lại, “Tôi nhớ lại khi tôi mới tổ kiến Đội Tự Vệ, khi đó tôi cảm thấy mình đã lựa chọn vận mệnh, một bụng hào ngôn tráng ngữ đều là thầy gạt… Bây giờ mới biết đã mắc lừa, tôi là bị vận mệnh xô đẩy, mù mờ đi đến bước này. Vừa rồi ngồi ở đây, tôi cảm thấy mình giống như mất trí nhớ, đột nhiên không nhớ ra mình lái cơ giáp lên chiến trường như thế nào, cầm súng giơ pháo bắn người khác như thế nào. Tôi còn cho rằng ngồi bên cạnh là Phóng Giả…”

Hắn nói hai chữ “Phóng Giả” nghẹn ngào không rõ, Lục Tất Hành chậm nửa nhịp mới hiểu, nhìn hắn một cái.

“Tôi còn cho rằng…” Ngũ quan Chu Lục co rúm lại, lắc đầu cố giãn ra mà không được, hắn liền mặc kệ vậy. Ngậm nửa xiên thịt chưa kịp nhai, trong cổ Chu Lục tự dưng phát ra một tiếng nức nở như dã thú tru, còn chảy một dòng máu mũi, không để ý đưa tay chùi, làm mặt mình lem nhem máu và nước mắt.

Không ai nghe thấy tiếng nức nở này của hắn, mọi người đều đang trút hết ra, giống như có hôm nay không còn ngày mai vậy.

Lục Tất Hành im lặng đứng dậy, đi ngang qua đám đông, đến phòng điều khiển chính của cơ giáp.

Lâm Tĩnh Hằng không rời khỏi phòng điều khiển chính, đại khái là chê ồn, hắn kéo hết tầng cách âm trên cửa sổ xuống rồi tắt đèn, dùng màn hình ba trăm sáu mươi độ chiếu lại cả cuộc chiến đấu, như một kỳ thủ bày lại bàn cờ, ngón tay kẹp một cây bút điện tử.

Từ hôm qua đến bây giờ, Lâm Tĩnh Hằng đã gần bốn mươi tiếng chưa chợp mắt, dốc lòng dốc sức, tinh thần lực quá tải, có lẽ thật sự đã mệt lắm rồi. Thang máy vừa mở cửa, Lục Tất Hành liền nhìn thấy cây bút điện tử hắn kẹp ở đầu ngón tay rơi xuống đất.

Lâm Tĩnh Hằng giật mình phản ứng lại, “Chậc” một tiếng. Lúc này xung quanh không có ai, hắn lười khom lưng, giơ chân quắp cây bút điện tử lăn xa về, mũi chân hất một cái, vừa vặn lăn vào bàn tay chờ bên cạnh.

Lục Tất Hành lên tiếng: “Đá hay lắm, ba điểm!”

Lâm Tĩnh Hằng nghe cậu la lên, toàn thân giống như tự dưng mọc thêm hơn hai trăm khúc xương, nháy mắt từ trạng thái nửa tê liệt ngồi ngay ngắn lại, dáng vẻ nghiêm chỉnh thừa sức đi chụp áp-phích tuyên truyền. Lục Tất Hành còn tưởng là mình cách hơn hai mươi mét, ở ngoài ngàn dặm đạp trúng đuôi Lâm thượng tướng rồi, lập tức bước chân cũng nhẹ hơn rất nhiều, theo kẽ sàn nhà đi qua, cậu đặt một mớ xiên thịt nướng trước mặt Lâm Tĩnh Hằng – hẳn là Lâm Tĩnh Hằng vừa ăn cao dinh dưỡng, giấy gói còn đây.

Lục Tất Hành: “Em trước kia cũng ăn cao dinh dưỡng, bây giờ lại đột nhiên cảm thấy, món này có thể được bầu làm một trong mười phát minh lớn phản nhân loại.”

Cao dinh dưỡng thường chỉ có một miếng bằng bàn tay, hơi cứng hơn bánh đúc, vào miệng tan rất nhanh, người trưởng thành bình thường nhét nguyên cả miếng, cũng không khác uống ly nước lắm, cơ bản chẳng có cảm giác no bụng gì, nhưng nó sẽ nhanh chóng đưa dinh dưỡng đến các nơi trong cơ thể, tỷ lệ dùng rất cao, đồng thời bên trong có một loại vật chất đặc biệt sẽ kích thích đại não, khiến người ta mất hứng thú với thức ăn trong một thời gian – mặc dù không no, nhìn thấy thức ăn cũng sẽ không thèm.

Món này có thể giảm rất nhiều thời gian tiêu hóa sau khi ăn, mới ăn xong năm phút là có thể đi tham gia chạy mang vật nặng mười kilomet, không sợ ảnh hưởng hệ tiêu hóa, còn giảm được đồ ăn vặt sau bữa cơm, khỏe mạnh phản nhân loại.

Lâm Tĩnh Hằng khỏe mạnh nhìn quét qua thịt ba chỉ nằm đầy trước mặt, quả nhiên chẳng thèm thuồng gì, khoát tay ý bảo Lục Tất Hành mang đi.

“Nghe nói căng tin của cứ điểm Bạch Ngân các anh hằng ngày đều chỉ cung cấp cao dinh dưỡng?”

“Cao dinh dưỡng thì làm sao?” Lâm Tĩnh Hằng dửng dưng thu ánh mắt về bút ký trên đầu, “Cao dinh dưỡng của cứ điểm Bạch Ngân giá thành rất cao, không rẻ hơn thuê riêng một đám đầu bếp năm sao, chỉ tiêu dinh dưỡng đều là phối riêng theo tình hình thân thể của binh lính căn cứ, còn tiết kiệm thời gian.”

Lục Tất Hành lấy làm lạ hỏi: “Lãng phí thời gian một cách thích hợp có trợ giúp cho nâng cao chất lượng cuộc sống, tiết kiệm như thế để làm gì?”

Lâm Tĩnh Hằng lườm cậu một cái: “Để khỏi ăn no rửng mỡ dùng dạ dày suy nghĩ.”

Lục Tất Hành đã quen phong cách này của hắn, bị giễu cợt một câu cũng không để bụng, cầm một xiên thịt nướng thơm nức mũi, lần lượt ngoạm nấm chen giữa các miếng thịt ra ăn trước: “Em hồi nhỏ sống trên sao Cayley, kế bên có một nhà kho rất rộng chứa đồ của Lão Lục, nghe nói vốn là muốn giữ lại làm vườn hoa, Lão Lục không chịu, đặc biệt cắt ra một khoảng, cất tòa nhà nông trường, bên trong trồng các loại rau theo tầng, anh thấy nông trường bao giờ chưa?”

Votaw được mệnh danh là công viên đẹp nhất thế giới, mỗi một gốc cây đều là tác phẩm nghệ thuật, không hề gieo trồng rau dưa củ quả. Lâm thiếu gia lớn lên ở Votaw nghe chí thú của Độc Nhãn Ưng vô cùng khinh bỉ, hắn cười nhạo một tiếng mà nghĩ thầm: Lão mèo Ba Tư này, sợ là lai tạp mèo cỏ nông thôn rồi.

“Bên cạnh mỗi một gốc thực vật đều có bộ cảm biến, trên có một thang Likert thay đổi màu sắc, đỏ hết các nấc sẽ sáng đèn, có nghĩa là một bộ phận nào đó trên cây này đã đến lúc ngon miệng nhất, dùng thiết bị đầu cuối cá nhân quét qua có thể nhìn thấy rất nhiều nơi sáng đèn đỏ, mỗi lần đi vào như chơi trò tìm kho báu, hái xuống có thể trực tiếp đưa robot chế biến để ăn… Em thích nhất bệ nướng trong vườn nấm.”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn bút ký không tiếp lời, giống như chỉ coi lời cậu nói là âm nền. Song người này lải nhải như vậy bên tai, trên mặt hắn lại là sự bình thản hiếm thấy, không hề có vẻ bực dọc.

Lục Tất Hành nói: “Chờ tương lai không còn chiến tranh, em sẽ lại xây một học viện, sân sau cũng để một khoảng đất trống, làm nông trường trong nhà, phải làm như mê cung.”

Lâm Tĩnh Hằng khoanh một vòng trên hai chữ “súng đạn”, nghe chí hướng cao xa này của Lục Tất Hành, nghĩ thầm: “Cậu cũng thật trẻ con.”

“Nhưng khi đó cơ thể không khỏe lắm, ăn uống hạn chế, Lão Lục không cho em đi, bị em mè nheo không chịu nổi, mới đồng ý khi nào tuyết rơi sẽ dẫn em vào nướng nấm một lần. Cayley không có mùa đông dài lê thê như sao Bắc Kinh, đặc biệt là nơi bọn em ở, chỉ có hai mùa mưa và khô, mùa khô đặc biệt rất ít mưa, mùa mưa nhiệt độ tương đối cao, tuyết rơi là vô cùng hiếm gặp, hai mươi năm chỉ có ba lần tuyết rơi, với em mà nói, mỗi lần đều là niềm vui bất ngờ đặc biệt lớn – Votaw có tuyết rơi không anh?”

Lâm Tĩnh Hằng: “… À.”

Tuyết của Votaw đều do người khống chế, học viện Ulan vào mùa hè mỗi tuần mưa một lần, mùa đông thì cách hai mươi ngày tổ chức cho tuyết rơi một lần, ngày tuyết rơi sẽ chào đón nửa ngày nghỉ và một đống bài tập, trong ấn tượng của Lâm Tĩnh Hằng, luôn dính đến thư viện ru ngủ.

Hắn lôi những lời Lục Tất Hành nói ra suy nghĩ giây lát, đáy tim khẽ treo lên. Bởi vì Độc Nhãn Ưng không hề là phụ huynh kiểu lý trí, cơ bản thuộc về loại uống say thì cái gì cũng đồng ý, có thể khiến lão canh chừng nghiêm ngặt như vậy, Lục Tất Hành hồi nhỏ sống như thế nào?

“A đúng,” Lục Tất Hành nhớ tới điều gì, “Em biết học viện Ulan các anh, tuần tự từng bước, cái gì cũng chính xác đến từng giây, chán ngắt… Chà, cái này thật sự rất mềm.”

Cậu cắn bò viên “Phập” một phát, nước thịt suýt nữa tràn ra, Lục Tất Hành bị nóng suýt rơi nước mắt, mùi thơm phức tràn ngập trong phòng điều khiển chính, trên màn hình lập thể bên cạnh, chiến đội ma quỷ của thân vương Cayley cũng giống như bị thứ mùi thơm không hợp nhau kéo chậm tiến độ, khóe mắt Lâm Tĩnh Hằng giật giật, không xem nổi bút ký nữa: “Cơ thể không khỏe lắm?”

“Hồi nhỏ, là hồi nhỏ!” Lục Tất Hành vừa rùng mình vì nóng vừa nhấn mạnh, ngữ khí gấp gáp rất giống tên lừa đảo mời chào hàng giả kém chất lượng, “Bây giờ cơ thể khỏe rồi, ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện đều đặn, sống trong môi trường không trọng lực của vũ trụ nửa năm một năm cũng không là gì, điểm này anh không cần lo lắng đâu.”

Lâm Tĩnh Hằng vừa định gật đầu, đột nhiên cảm thấy những lời này của cậu không thích hợp lắm: “Tôi lo lắng cái gì?”

Lục Tất Hành ngậm nửa viên thịt, vừa ngại ngùng vừa xấu xa cười nhìn hắn, giấu đầu lòi đuôi nói: “Không có gì.”

Gân xanh ở thái dương Lâm Tĩnh Hằng có xu hướng giật giật tại chỗ, Lục Tất Hành vội vàng nói: “Là anh hỏi trước mà! Này này, sao lại sầm mặt xuống rồi? Em không cút… Sao mới đến đã đuổi em cút? Tướng quân, em phát hiện con người anh sao mà dễ ngượng quá hóa giận như thế? Cho anh một xiên thịt viên này.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

“Đặc biệt là với em,” Lục Tất Hành vui vẻ nói, “Em từng quan sát, anh đối với người khác đều không có bệnh trạng này, sao đối với em đặc biệt như vậy?”

Lâm Tĩnh Hằng còn đang giật mình vì chuyện cậu “ngày tuyết rơi mới được ăn nấm một lần”, lời khó nghe không thể nói ra, một câu mặt dày này của Lục Tất Hành khiến hắn thật sự không thể đáp trả, hắn đành phải phẫn uất cầm một xiên thịt viên lên bịt miệng, giả câm vờ điếc.

Lâm Tĩnh Hằng khác với Độc Nhãn Ưng, sự chính xác, chín chắn và đáng tin ở hắn là thuộc về bản chất, quản lý cứ điểm Bạch Ngân thời gian dài, cảm giác quyền uy rất mạnh, có cảm giác người trưởng thành hơn bất cứ một ai bên cạnh Lục Tất Hành, đặc biệt là cảm giác nuông chiều như có như không, trêu ra thói trẻ ranh kìm nén rất lâu trên người Lục Tất Hành – càng không thích ngó ngàng tới cậu, cậu càng phải sờ đông mò tây trêu ghẹo lung tung.

Trêu ghẹo khiến Lâm Tĩnh Hằng không dưng ăn thêm một bữa khuya, căng da bụng chùng da mắt, hết cách đành lén gửi một đoạn trực tiếp hiện trường đến thiết bị đầu cuối cá nhân của Độc Nhãn Ưng, gọi lão mèo Ba Tư giương nanh múa vuốt đến cứu giá, tai được thanh tịnh chốc lát, sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng hẳn đã dẫn một đám tiểu lưu manh Bạch Ngân Cửu chạy mất, bỏ Turan lại trông chừng căn cứ, tự mình đi truy lùng tàn dư Vệ đội thân vương Cayley.

Vẫn nói “trí giả lo nghĩ ngàn điều tất có một điều sơ sót”, Lâm Tĩnh Hằng mụ mị đầu óc, vậy mà để lại Turan kẻ già chuyện bậc nhất Bạch Ngân Thập Vệ cho Lục Tất Hành.

Turan nhanh chóng nghe ngóng rõ ràng giao tình của lão đại nhà mình với hiệu trưởng Lục, rất giật mình, mất hai ngày mới tiêu hóa xong, cô nàng xem náo nhiệt không ngại to chuyện chạy tới tìm Lục Tất Hành, nói chính xác: “Tên lầm lì này vậy mà không đánh chết cậu, chắc chắn là có ý đồ với cậu, không thể có giải thích khác được. Tôi thấy hắn chính là biến thái thời gian dài, thành thử chính mình cũng không biết mình đang nghĩ gì. Tôi đây chuyên ngành hàng đầu là đánh trận, chuyên ngành thứ hai là ngủ với trai, nào, để tôi truyền dạy cho cậu một chút kinh nghiệm.”
Bình Luận (0)
Comment