Cơ giáp vòng sát qua “Sa Mạc Tử Vong”, bỏ nốt lực hút của đại hành tinh cuối cùng của Thiên Hà Số 8 lại sau lưng, vũ trụ bắt đầu trở nên tịch liêu vô cùng. Nơi họ đi qua, trên bản đồ ngày càng trống trải, thiên thể thỉnh thoảng bay qua có tên có họ cũng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn mấy số hiệu ngắn gọn, hoặc là biểu hiện “khu vực không rõ”, văn tự hàng đoạn dài cùng giới thiệu giọng nói và phân tích số liệu không thấy bóng dáng đâu nữa, dần dần bị con số và chữ cái lạnh băng mà không biết là gì chiếm cứ, thoạt nhìn bản đồ như một quyển sách đại số khiến người ta chóng mặt đau đầu.
Đây là đã đến vực ngoại – nơi này là vùng hoang dã, khu tối tăm, ngọn lửa văn minh chưa kịp tới.
Lâm Tĩnh Hằng kết nối viễn trình với sao Khải Minh, im lặng nghe Turan báo cáo tình hình ở đó.
“Thuốc sát trùng đã hết sạch.” Turan bận rộn một đêm, trên mặt thoáng vẻ mệt mỏi tiều tụy, “Độc Nhãn Ưng hiện tại còn chưa có tin tức, chúng tôi đã cách ly hết những ai có thể cách ly, hiện giờ chủ yếu là đang đợi, nếu lại xảy ra vấn đề nữa, thật sự không có biện pháp nào – tướng quân, bây giờ tôi tìm một vị thần tin đại mà lạy vài cái, ngài cảm thấy có tác dụng không?”
“Ngươi cứ ngoan ngoãn ở nhân gian đi, đừng chọc giận thần linh dẫn đến trời phạt nữa,” Lâm Tĩnh Hằng bảo cô nàng đừng nói nhảm, “Dựa theo lời khai của lão Hope kia, Hiệp hội chống Utopia hiện tại ở bảy đại thiên hà vui đến quên cả đường về, hang ổ vực ngoại rất trống, ngươi cảm thấy tin được không? Ngươi lẻ tẻ nhận được tin tức của Hiệp hội chống Utopia từ bảy thiên hà khác chứ, có thể tính ra đại khái Hiệp hội chống Utopia bây giờ là trạng thái gì hay không?”
Turan nói: “Hiệp hội chống Utopia ở bảy đại thiên hà tương đối sục sôi, chỉ xét đến bây giờ, binh lực của họ ở vực nội đã vượt qua tôi tưởng tượng, nếu vực ngoại còn đông quân đội, thì quy mô phải lớn cỡ nào? Tôi cho rằng…”
Lục Tất Hành tai được tai không mà nghe bên kia thảo luận chuyện chiến tranh, vấn đề quốc kế dân sinh, chuyện tới bây giờ, bất luận là hai người họ đang đến hang ổ hải tặc hay Turan ở lại sao Khải Minh chờ đợi vận mệnh, đều đã qua giai đoạn lòng nóng như lửa đốt – việc đã đến nước này, ngoại trừ giãy giụa trên con đường chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thì không còn cách khác.
Thế là Lục Tất Hành nhắm mắt lại, cho mình một phút đồng hồ, cấp tốc dọn dẹp tâm trạng hỗn độn, mở miệng hỏi: “Trạm Lư, cho tôi chút nhạc được không?”
“Được, hiệu trưởng Lục,” Trạm Lư trả lời, “Thầy thích loại nhạc nào? Ở chỗ tôi có tuyển tập kho nhạc ngành vũ trụ quân ủy đã mua bản quyền, hoặc thầy cũng có thể lựa chọn nghe thử sáng tác của chính tôi.”
Lục Tất Hành không ngờ cơ giáp hướng nội đến như vậy: “Anh còn có sáng tác của mình cơ à? Cho tôi danh sách bài hát đi.”
Lâm Tĩnh Hằng đang chuyên tâm xem bản đồ tuyến đường Hope khai, với một chút dấu vết để lại, hắn với Turan mỗi người một câu phân tích quan hệ của thế lực hải tặc vực ngoại, không để ý hai người bọn họ.
Trạm Lư liền hào phóng khoe với Lục Tất Hành sáng tác “vĩ đại” của mình, hỏi cậu: “Lúc ở trên sao Khải Minh tôi đã nghe thấy lời tỏ tình sáng tạo độc đáo của thầy, thầy đang theo đuổi tiên sinh à? Tại sao thầy không đi tìm ngài ấy trò chuyện một lúc?”
“Anh thấy anh ấy giống như có thời gian để trò chuyện với tôi à? Tôi rất thiếu kinh nghiệm Tiểu Trạm Lư à, đôi lúc chẳng nghĩ ra nhiều chiêu trò,” Lục Tất Hành buông tay, thở dài, “Hơn nữa ban nãy tôi nói mấy câu kia để được đi theo anh ấy đã xấu hổ lắm rồi, càng nhớ lại càng ngượng, nếu tiến thêm một bước, giới hạn giữa tán tỉnh và quấy rầy sẽ không dễ nắm chắc. Ôi, lục cho tôi trong kho số liệu của anh, xem loài người khi tìm bạn đời, ngoại trừ ca hát tặng hoa đi dạo thì còn cách nào khác thường dùng?”
Trạm Lư hết sức kiêu ngạo trả lời: “Tôi cho rằng tiên sinh không hề thích hoa, so với hoa cỏ, ngài tựa hồ thích nấm hơn, mấy hôm trước ngài mới bảo tôi dọn sạch khu xanh hóa để ngắm trên trọng tam, yêu cầu trồng kín nấm…”
Lâm Tĩnh Hằng lạnh lùng lia ánh mắt qua: “Trạm Lư, chú ý sóng năng lượng dị thường xung quanh, ngươi biết nơi này là vực ngoại, mà chúng ta đang dùng truyền tin viễn trình rất dễ bị định vị để liên lạc với sao Khải Minh chứ? Hãy dừng tiến trình không liên quan.”
“Được thưa tiên sinh,” Trạm Lư vừa nghe lệnh mở rộng bán kính thu thập năng lượng, vừa nói, “Tiện thể mã hóa số liệu sở thích thẩm mỹ của ngài, tôi biết.”
Lục Tất Hành nghe chữ “nấm”, ngớ ra cả buổi, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, khó tin nổi mà quay đầu nhìn Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng giống như toàn tâm toàn ý dồn vào nghiên cứu lực lượng võ trang của Hiệp hội chống Utopia, mạng tinh thần trải khắp cơ giáp đều như đã mù rồi.
Lục Tất Hành cúi đầu, rất muốn yên ổn vô sự với hắn như một người trưởng thành điềm tĩnh, song rốt cuộc không kiềm chế được, trọng tam xa xôi như vươn một sợi nấm móc thần hồn cậu, khiến thần hồn cậu điên đảo, cơ hồ phải dùng hết sức lực bình sinh mới dằn được khóe miệng muốn nhếch lên, chỉ sợ bị Trạm Lư nhìn ra, Lục Tất Hành giấu đầu hở đuôi tìm chút việc cho mình làm, thuận miệng nói: “Vừa nói đến đâu rồi, đều tại anh cắt ngang… A, đúng, anh muốn cho tôi nghe nhạc phẩm của anh.”
Trạm Lư rất vui mừng phô bày tài nghệ với cậu, nhưng nói thật, chút “tài nghệ” này của hắn thực sự chẳng có gì để khen, dẫu giống người thật hơn, hắn xét cho cùng vẫn là trí tuệ nhân tạo, thay vì nói là “sáng tác âm nhạc”, chẳng thà nói là số liệu mới ghép lại tương tự kho nhạc, khúc nhạc tuy rằng đúng theo quy tắc song rỗng tuếch, nghe qua là quên ngay.
Lục Tất Hành trái lòng khen hắn vài câu, tiện tay mở thư mục cuối cùng.
Thư mục cuối cùng là “Đồng dao”.
“Cơ giáp tiên sinh, anh trẻ con quá đấy.” Lục Tất Hành vừa nói vừa tùy ý nhấp một cái.
Phối nhạc sôi động vui vẻ lập tức bay khắp cơ giáp, Trạm Lư dùng âm thanh khá từ tính đọc theo nhịp: “Thỏ trắng nhỏ, trắng lại trắng, xào cay xè…”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Lục Tất Hành không ngờ được mình mở ra không phải một thư mục, mà là một linh hồn bay cao bay xa, suýt nữa thì ngã ngửa, cậu vội vàng luống cuống tay chân tắt đi: “Linh cảm độc đáo khác người này của anh đến từ đâu vậy?”
Trạm Lư trả lời: “Lời say khi chủ nhân quá chén.”
Lục Tất Hành rợn người nhìn Lâm Tĩnh Hằng đằng xa.
“Không phải tiên sinh,” Trạm Lư nói, “Là chủ nhân tiền nhiệm của tôi.”
“Là tướng quân Lục Tín?” Lục Tất Hành sửng sốt, “Ông ấy là người như thế nào?”
Trạm Lư im lặng hai giây: “Xin lỗi, hiệu trưởng Lục, số liệu bộ phận này bị mã hóa, tôi không thể thảo luận với thầy.”
“Được rồi,” Tự dưng, trong lòng Lục Tất Hành vô cớ trỗi lên sự tiếc nuối, song lại qua đi rất nhanh, cậu tiếp tục hào hứng hỏi Trạm Lư, “Vậy chủ nhân đương nhiệm của anh không mã hóa chứ? Chúng ta thảo luận về anh ấy đi.”
Cài đặt tính cách cơ bản của Trạm Lư chính là mặt lạnh lắm lời, nhưng thiên tính này ở dưới tay Lâm Tĩnh Hằng luôn bị đè nén, rất không có quyền trí tuệ nhân tạo, chẳng dễ gì gặp một Lục Tất Hành cũng thích tán dóc, chỗ anh hùng của Trạm Lư cuối cùng đã có đất dụng võ, hai người ở dưới mạng tinh thần của Lâm Tĩnh Hằng huyên thuyên trời nam biển bắc, chỉ thiếu đặt một đĩa hạt dưa chính giữa thôi.
“Kho số liệu về tiên sinh vô cùng toàn diện,” Trạm Lư nói, “Tôi có tất cả thông tin sau khi ngài ấy đăng kí công dân liên minh, bao gồm lịch sử chơi game.”
“Sao đều là trò chơi thao tác tương tự kinh doanh vậy?” Lục Tất Hành vừa xem ngon lành vừa bình luận, “Anh ấy chưa bao giờ chơi game giải trí à?”
“Chính xác mà nói, tiên sinh chưa bao giờ chơi loại game may rủi có tính ngẫu nhiên.” Trạm Lư nói, “Bởi vì gần như trăm phần trăm thất bại – à, thầy nhìn thấy đó là album, ảnh không nhiều nhưng đều rất quý giá, bên trong còn có tiên sinh hồi nhỏ…”
Lâm Tĩnh Hằng: “Trạm, Lư!”
Trạm Lư lập tức ngậm miệng, biến thành cái tay máy, im lặng treo mình trên tường, muốn vô tội bao nhiêu cũng có.
Lục Tất Hành lắc lư đi đến bên cạnh Lâm Tĩnh Hằng, cẩn thận nhìn vào mặt nạ bảo hộ, quả nhiên nhìn thấy gân xanh trên thái dương hắn.
Lâm Tĩnh Hằng giả vờ không thấy cậu, Lục Tất Hành bèn vô công rồi nghề đi vòng quanh hắn, khiến lòng hắn rối bời, không thể nhịn được kéo ánh mắt khỏi bản đồ tuyến đường vũ trụ, nhìn cậu một cái ngoài mạnh trong yếu, cậu liền thừa cơ tươi cười thật rạng rỡ.
Nụ cười ấy cơ hồ có chút phỏng mắt, Lâm Tĩnh Hằng bị nụ cười của cậu làm tim đập “thịch”, không khỏi lấy làm may mắn vì giữa hai người còn có hai tầng mặt nạ cách ly.
“Tướng quân,” Lục Tất Hành ghé sát lại, mặt nạ cách ly cơ hồ chạm vào nhau, “Anh đồng ý cho em hôn anh rồi chứ?”
Lâm Tĩnh Hằng trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt: “… Cậu không còn việc gì khác à? Tại sao tôi phải đồng ý dẫn cậu đi?”
“Là anh toàn bận chuyện không đâu thì có, em đoán lát nữa không chừng anh còn lấy cớ kiểm tu kho vũ khí cơ giáp, chỉ để không phải ở riêng với em. Tại sao thế? Sợ em à? Em còn đoán anh thích em,” Lục Tất Hành dõng dạc nói, “Anh còn trồng nấm cho em trên trọng tam.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Tôi trồng cái gì liên quan gì đến cậu?”
Lục Tất Hành: “Không thích em à?”
“Không thích, tránh ra.”
Lục Tất Hành thở dài trầm bổng: “Sinh mạng chỉ còn vài ngày cuối cùng, thần chết đang giục ngựa sau lưng, mà anh vẫn không thích em, tim em vỡ nát rồi – em lặp lại lần nữa, anh không thích em à?”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Khả năng là “tác phẩm” của Trạm Lư đã cho cậu linh cảm, Lục Tất Hành đem chuyện trồng nấm soạn thành một đoạn rap ngay tại chỗ, rầm rì đi quanh Lâm Tĩnh Hằng, đắc ý dương dương mà vo ve bên tai hắn.
“Ngồi xuống,” Lâm Tĩnh Hằng thành công loại bỏ quấy nhiễu, giữ nguyên nghiêm túc, “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Lục Tất Hành: “Hửm?”
“Cậu nói hồi nhỏ cậu từng nhiễm virus Cầu Vồng,” Lâm Tĩnh Hằng hỏi, “Chuyện đó là thế nào?”
Nhạc hội mini của Lục Tất Hành bị một câu của hắn cắt ngang thành công, cậu im lặng một chớp mắt, liền lập tức nói nhăng nói cuội đánh trống lảng: “Thiên Hà Số 8 là quê hương của virus Cầu Vồng, không bị nhiễm một hai lần, ra ngoài cũng xấu hổ không dám chào hỏi ai. Em chỉ nhiễm sơ sơ, không phải việc gì to tát, có kháng thể, ngủ một giấc tỉnh lại là khỏe rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng kiên nhẫn lặp lại một lần: “Tôi hỏi cậu làm sao mà bị nhiễm.”
“Làm sao mà bị nhiễm? Virus Cầu Vồng truyền thống chỉ có vài cách truyền nhiễm đó thôi?” Lục Tất Hành giả ngu, “Bụi bặm, tiếp xúc, và ăn nhầm động vật ăn xác mang mầm bệnh…”
Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang cậu: “Đau không?”
Lục Tất Hành ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt chăm chú của Lâm Tĩnh Hằng. Mặt nạ cách ly phảng phất thêm một tầng ánh sáng êm dịu cho ánh mắt kia, trong đôi mắt màu xám ấy, sương mù dày đặc lâu năm không tiêu tan tựa hồ bị gió thổi đi rồi, tầm nhìn trở nên trong veo mà hẹp, gột sạch cả vực sâu, chỉ để lại một ảnh ngược be bé của mình.
Cổ họng Lục Tất Hành khô khốc, từ thuở chào đời lần đầu tiên cảm nhận được phản ứng hóa học khi ánh mắt chạm nhau mà người ta vẫn nói, cậu giống như bị cái gì mê hoặc, vô thức lắc đầu, buột miệng nói: “Virus Cầu Vồng đến giai đoạn sau, sẽ oxy hóa thần kinh, ngược lại giống thuốc giảm đau.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Hắn còn chưa bắt đầu trá cung đâu.
Lục Tất Hành vừa buột miệng ra liền hoàn hồn, tuyệt đối không ngờ khoa học gia thanh niên kiệt xuất thời đại Lịch Tân Tinh lại bước vào “mỹ nhân kế” cũ rích. Câu nói buột miệng này của cậu, lỗ hổng còn nhiều hơn số lượng từ – “Virus Cầu Vồng đến giai đoạn sau” là thế nào? Kháng thể virus Cầu Vồng một liều thấy ngay hiệu quả, một hai ngày là có thể thay thế xong, làm sao Độc Nhãn Ưng có thể để cậu cảm nhận virus Cầu Vồng giai đoạn sau là mùi vị gì?
Còn nữa, “ngược lại giống thuốc giảm đau” là thế nào?
“Ngược lại” này là đến từ đâu?
Lục Tất Hành hiếm khi cà lăm: “A, việc này…”
Lâm Tĩnh Hằng nhướng nhẹ một bên đuôi lông mày: “Hửm?”
Lục Tất Hành trầm mặc lâu hơn, sau đó không biết là cậu đang hỏi Lâm Tĩnh Hằng hay đang độc thoại: “Nếu hai người muốn phát triển mối quan hệ thân mật, cần phải có sự thẳng thắn mức độ nhất định, đúng không? Anh đã hỏi, thì em không nên chỉ đem chuyện vui vẻ chia sẻ cho anh.”
Cái tên Lục Tất Hành này, tuy rằng luôn giả vờ rất thành thật, nhưng chỗ nên giảo hoạt cũng tuyệt đối không lằng nhằng, đây là đang cố ý dụ hắn phản bác hòng lệch đi trọng điểm, Lâm Tĩnh Hằng còn khuya mới mắc loại bẫy lừa bọn nhãi con này: “Ví dụ như?”
Lục Tất Hành nhìn thật sâu vào mắt hắn: “Anh mặc nhận sao? Mặc nhận thử phát triển quan hệ thân mật với em?”
Lâm Tĩnh Hằng gõ cái bàn nhỏ bên cạnh: “Tại sao cậu biết cảm giác của virus Cầu Vồng giai đoạn sau?”
Lục Tất Hành phát hiện làm nũng chơi xấu và giả ngu đều không qua được, đành phải nhún vai, nghiêm chỉnh nói tiếng người: “Virus Cầu Vồng sớm nhất là ngoài ý muốn chảy ra từ phòng thí nghiệm Thụy Nhân Bảo của thân vương Cayley, anh nhớ chứ? Thân vương Cayley năm đó… Cũng chính là cha của Ares Phùng kia, đổ rất nhiều tiền cho phòng thí nghiệm Thụy Nhân Bảo, nghe nói phòng thí nghiệm ấy tốn kém cơ hồ vắt kiệt cốt tủy của người dân Thiên Hà Số 8, em tin bản ý của lão chắc chắn không phải là muốn nghiên cứu chế tạo một loại virus dịch bệnh, nếu lão chỉ là một kẻ cuồng sát biến thái, như vậy phí tổn này không khỏi quá cao.”
Lâm Tĩnh Hằng gật đầu: “Quả thật thế.”
Đôi tay Lục Tất Hành mười ngón bị bao tay gò bó, đan vào nhau không linh hoạt lắm: “Tác dụng của virus Cầu Vồng là triệt để phá hủy, bao gồm các cơ quan, hệ thống miễn dịch trong cơ thể anh, thần kinh người nhiễm bị oxy hóa, cảm giác đau cơ hồ biến mất, nếu lúc này cấy ghép cơ quan, phản ứng thải ghép sẽ giảm xuống thấp nhất – như vậy sau khi triệt để phá hủy, bước tiếp theo nên là gì?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Cậu nói là…”
“Nặn lại, tiến hóa, cải tạo người bình thường hiện có thành siêu nhân – em không biết anh đã xem tài liệu lịch sử tương quan chưa, virus Cầu Vồng ngoại trừ ác ý phá hủy khung cơ thể, còn có thể tạo thành một số tế bào gốc trước khi tế bào thoái hóa phân hóa, chỉ tiếc sẽ bị giết chết rất nhanh… Bởi vậy em đoán, virus Cầu Vồng là một bán thành phẩm,” Lục Tất Hành nói, “Khung cơ thể người vô cùng phức tạp, tùy ý cải tạo, ngoại trừ tạo thành đau đớn rất lớn, kế tiếp sẽ còn mang đến đủ các vấn đề không tưởng tượng được – Lâm, một bức tượng đúc bằng sắt, phải làm sao hoàn toàn tự nhiên cải tạo thành hình dạng khác? Đun chảy đúc lại, đúng không? Anh có cảm thấy lối suy nghĩ này rất giống virus Cầu Vồng?”
Lâm Tĩnh Hằng chậm rãi nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Thụy Nhân Bảo sau đó đã bị chôn cùng gia tộc thân vương Cayley.”
“Đúng,” Lục Tất Hành gật đầu, “Nhưng dã tâm thoát khỏi giống loài của một số người không biến mất.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Cậu đang ám chỉ ‘kế hoạch Nữ Oa’ sau đó – kế hoạch Nữ Oa là tàn dư của Thụy Nhân Bảo.”
“Thiên Hà Số 8 cách mạng thắng lợi, chính thức thuộc về liên minh, Thụy Nhân Bảo bị cho một mồi lửa, kế hoạch Nữ Oa này thận trọng mai danh ẩn tích rất nhiều năm, có thể ở vực ngoại, cũng có thể ở nơi khác chúng ta không biết… Em không rõ lắm,” Lục Tất Hành thấp giọng nói, “Cho đến một ngày, ba em nhận được tin tức, biết được bọn họ đang che đậy bằng việc buôn lậu thú cưng biến dị, tiếp tục thực nghiệm cơ thể người. Cơ hồ mỗi một người sống sót đều từng bị virus Cầu Vồng cướp đi người thân và bạn bè, thế nên họ liên thủ, điên cuồng truy tra… Ba em buôn lậu vũ khí, quen biết rất rộng, có được một manh mối.”
Nói đến đây, cậu trầm mặc rất lâu: “Nhưng ông ấy không làm ầm lên.”
Lâm Tĩnh Hằng hạ giọng, giống như sợ kinh động cái gì: “Tại sao?”
“Bởi vì em.” Lục Tất Hành nói, “Nghe nói khi mẹ sắp sinh em, tàu vũ trụ của mẹ xảy ra sự cố, lúc ba em đến, mẹ đã… Mà em ở trong bụng mẹ chưa kịp ra đời đã gặp phải phóng xạ trí mạng, mổ ra cơ hồ chính là thai chết. Trong lúc cùng đường, ba nhớ tới kế hoạch Nữ Oa kia… Nghe nói lúc ấy đã có ca thành công, có điều bọn họ không thể tạo ra siêu nhân, tựa hồ chỉ tạo ra một số thú cưng biến dị.”
“Năm năm đầu sau khi sinh ra, em đều là một ‘bộ não trong hộp’, hết thảy đều thông qua tín hiệu điện kích thích truyền cho em, ba giấu riêng mầm virus của kế hoạch Nữ Oa, tạo lại thân thể em… Mất mười lăm năm ròng rã, lúc ấy có một tầng hầm, trong tầng hầm toàn là thú cưng biến dị ba tìm đến từ các đường.”
“Anh có thể nói em là người nhân tạo, là con tàu Theseus. Virus Cầu Vồng giết chết 3.6 trăm triệu người ở Thiên Hà Số 8, cứu sống một mình em.” Lục Tất Hành nói, “Em sinh ra đã mắc nợ nơi này.”