Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Ii

Chương 29

Mải suy nghĩ những điều ấy tới khi ngoảnh mặt nhìn lên nàng đã không thấy lão ta nữa. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với lão già bí ẩn cũng giúp nàng hiểu ra rất nhiều điều về quan hệ giữa chính phái và tà phái hơn thế nữa còn nhắc nhở nàng, cao thủ trong giang hồ thật sự có rất nhiều. Giờ nàng mới nhớ ra là phải tới tìm Bình Nhất Chỉ ngay.

Sau khi rời khỏi quán trọ tại Ngũ Bá Cương, nàng lập tức nơi ở của Bình Nhất Chỉ nhưng tiếc là hắn không có mặt ở nhà. Nàng tự nhủ tên Bình Nhất Chỉ này không có mặt ở nhà thì chắc chắn hắn đang có mặt tại Nhật Nguyệt thần giáo có điều đó là một trong những nơi nàng sẽ không bao giờ đặt chân tới nữa nên không thể ngang nhiên tới đó tìm gặp.

Lúc này đây trong lòng nàng rất sốt ruột khi không biết lí do tại sao mình sống lại tại hồ băng, nàng sợ nhất là tên Bình Nhất Chỉ này không thay trái tim của nàng cho Doanh Doanh, nếu như vậy Lệnh Hồ Xung sẽ rất đau khổ. Đông Phương Bất Bại hận Lệnh Hồ Xung nhưng càng hận hắn bao nhiêu nàng lại muốn hắn hạnh phúc bấy nhiêu, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ đổ lỗi cho hắn coi nhẹ tình cảm của nàng ngược lại nàng tự trách bản thân chưa đủ thuần khiết để yêu thương hắn.

Suy nghĩ miên man một hồi nàng bỗng nhớ tới Nghi Lâm, tiểu muội của mình. So với việc tới Nhật Nguyệt thần giáo thì tới Hằng Sơn nghe ngóng tin tức sẽ dễ dàng hơn. Nhưng nàng dập tắt ngay ý định đó đi, nàng quên mất là tiểu muội của mình cũng rất yêu thương hắn, tới đó hỏi về chuyện của Lệnh Hồ Xung thật bất tiện.

Cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một nơi có thể tới cũng có thể hỏi chuyện của hắn mà không gây bất tiện cho bất cứ ai. Nơi ấy đã từng là nơi nàng cùng Lệnh Hồ Xung trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ nhất, có điều giờ chỉ là những kỷ niệm đau thương. Bước ra khỏi căn nhà của Bình Nhất Chỉ, nàng nhằm thẳng hướng Tư Quá Nhai tiến tới.

Đông Phương Bạch với công phu hầu như đã hồi phục hoàn toàn nên nàng tới Tư Quá Nhai chỉ trong vòng vài canh giờ. Vẫn như khi xưa nàng khinh công thẳng lên đỉnh núi chứ không thèm vào từ phái Hoa Sơn. Chẳng mấy chốc nàng đã trông thấy dòng chữ Tư Quá Nhai khắc trên một phiến đá nhỏ. Bất giác nàng nở một nụ cười buồn

“Tư Quá Nhai…”

Vừa rồi khi lên trên đỉnh núi nàng cố tình tỏa nhiều làn nội lực của mình ra khắp tứ phía để đánh động một cao nhân. Đúng như nàng nghĩ, Phong Thanh Dương cảm nhận được nguồn nội lực ấy nên mới từ trong động bước ra. Nói thì chậm nhưng khi nàng vừa trông thấy phiến đá khắc dòng chữ Tư Quá Nhai thì ông ta đã tới trước mặt nàng với một tốc độ kinh hồn không kém rồi.

Phong Thanh Dương cũng không lấy làm lạ khi lại gặp nàng ở nơi này, ông ta thở dài quay lưng lại bước tới chiếc bàn đá đặt người ngồi xuống.

“Đông Phương Bất Bại, không phải ngươi lên đây chỉ để nhìn mấy dòng chữ đó đấy chứ”

Nàng đảo mắt qua nhìn lão già Phong Thanh Dương, miệng nói

“Lệnh Hồ Xung, hắn sống có tốt…”

Phong Thanh Dương trong lòng biết thừa nàng định nói gì, lão liền tiếp lời luôn

“Tất nhiên là đồ đệ ta cùng thê tử của nó sống rất tốt rồi, bọn chúng vừa cử hành hôn lẽ tại Hoa Sơn cách đây không lâu. Ngươi định cứ mãi để bản thân vấn vương chuyện hồng trần như vậy sao”

Đây là câu trả lời mà nàng mong muốn nhất nhưng sâu trong lòng nàng lại cảm thấy đau nhói, cuối cùng nàng cũng biết được hắn cùng Doanh Doanh đang sống rất hạnh phúc bên nhau, nàng chẳng quan tâm tới việc tại sao nàng sống lại hay Bình Nhất Chỉ có tráo đổi trái tim không nữa. Thật ra nàng cất công đi tìm Bình Nhất Chỉ chỉ để chắc chắn rằng phu thê họ đang ở bên nhau.

Đôi mắt của nàng bắt đầu rưng lệ, nàng lại nở một nụ cười buồn thê thảm, nuốt nước mắt vào trong nàng cố nói ra tiếng

“Ta chỉ cần biết có vậy thôi, từ nay về sau ta sẽ không tới nơi này nữa”

Phong Thanh Dương vừa chê trách vừa xót thương con người của nàng, ông ta tự nhủ

“Ngày nào ngươi chưa quên được hắn thì ngày đó ngươi còn đau khổ, chỉ vì một chữ tình mà hành hạ bản thân như vậy liệu có đáng không?”

Đông Phương Bạch rời khỏi Tư Quá Nhai với tâm trạng đau thương tột độ, nàng không hiểu lí do tại sao ông trời lại để nàng tiếp tục sống. Thiên thu vạn tải giờ chỉ tựa mây khói, ái thương hồng trần giờ cũng tan vào hư vô. Chỉ trong phút chốc nàng không thể tìm được ý nghĩa cuộc sống hiện tại của mình.

Chợt cách nơi nàng đứng không xa phát ra những tiếng kêu hỗn độn của thú vật xen lẫn với tiếng người gào thét cùng tiếng kiếm khí chạm nhau. Nàng nghĩ hình như mình nghe nhầm, tại sao nơi này lại có tiếng kêu của chim điêu, tiếng gầm của hổ dữ. Thật ra giờ nàng cũng không biết nên đi tới đâu và làm những gì nên mới tiến lại gần xem.

Phía nơi hỗn chiến một tên giang hồ có mái tóc vàng, kiểu dáng trông giống như bờm của con sư tử hắn đang cưỡi tiến thẳng vào đám người mặc y phục lục hắc, con sư tử đó cứ thế theo sự chỉ đạo của tên này cắn nát người bọn chúng, kẻ nào chạy được ít cũng bị thương toàn thân, kẻ nào chậm chân đều nằm trong bụng con sư tử ấy rồi. Cách đó không xa lại có thêm một tên đầu trọc cưỡi hổ tiến tới dẹp sạch lũ người diện y phục lục hắc ấy, xem ra tình thế của bọn chúng đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thoát được con sư tử nhưng lại trở thành miếng mồi ngon cho hổ. Không dừng lại ở đó, bên phía gồm người và thú vẫn tiếp tục tiến công không cho đám diện y phục lục hắc kịp làm gì, sau tiếng huýt sáo lớn của một tên khác trên bầu trời xuất hiện Bạch điêu to khỏe vẫy đôi cánh của nó nhiều lần tạo nên một cơn phong ba quét sạch xác của đám người diện y phục lục hắc bay trở về phía bọn chúng. Trận hỗn chiến khiến bụi bay mù mịt, đất đá văng tứ tung.

Những người điều khiển thú vật và đám người diện y phục lục hắc kia là hai thế lực ẩn trong giang hồ. Những thế lực này không quan tâm tới hận thù võ lâm mà họ chỉ lo những mối thù riêng của họ. Đám người mang y phục lục hắc là một nhóm người thuộc Hà gia trang tại Thành Đô. Hà gia trang được biết đến là một trang viên rộng lớn và giàu có, tại gia trang từ nô bộc tới a hoàn ai cũng thành thạo công phu. Từ khi thành lập cho tới giờ Hà gia trang luôn thực hiện những nhiệm vụ trừ hại cho dân nhưng sau biến cố thảm sát toàn gia bọn họ đã thay đổi bản tính trở nên hung bạo hơn, trong lòng chỉ nghĩ đến hận thù. Hai người đứng đầu gây dựng lại Hà gia trang là Hà Cẩm Trảo và Hà Kỳ Côn. Trong trận chiến hỗn độn này bọn họ đều có mặt nhưng lại đứng ngoài tham chiến để nô bộc và a hoàn làm tốt thí mạng.

Đám người điểu khiển thú là huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang, họ là hậu duệ của huynh đệ Sử Gia thời Tống. Sơn trang tọa lạc phía ngoài Thành Đô được biết đến là một vùng đất màu mỡ. Đứng đầu sơn trang là Lão Đại biệt tài huấn luyện sư tử sau là Lão Nhị biệt tài huấn luyện hổ kế đến là Lão Tam huấn luyện chim điêu sau cùng là Lão Tứ chỉ thích huấn luyện những con thú hiền lành, lúc nào cũng có một con Xích Viêm Hầu ngồi trên cổ Lão Tứ.

Hai thế lực ở tận Thành Đô xa xôi này ngày hôm nay có mặt tại đây do hai bên đã nhất trí hẹn địa điểm quyết đấu với nhau. Xích mích bắt đầu từ ngày huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang để những con thú của mình chạy ra khỏi phạm vi quản lý. Người của Hà gia trang đang trên đường thực hiện nhiệm vụ bí mật thì chạm trán chúng, vốn bản tính bạo tàn nên các nô bộc cùng a hoàn của Hà gia trang đã ra tay tàn sát khiến những con thú đó bị thương nặng. Huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang từ lâu luôn coi trọng thú vật hơn người nên dù sống cùng địa bàn với Hà gia trang lâu năm họ vẫn rất tức giận. Cuối cùng ngày hôm nay họ hẹn nhau ra đây giải quyết mọi chuyện.

Phía Hà gia trang lúc này đã tổn thất rất nhiều người nhưng hai tên Hà Cẩm Trảo và Hà Kỳ Côn vẫn bình chân như vại, chẳng hề mảy may để ý tới người của mình. Phía huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang sau khi tiêu diệt được gần hết người của Hà gia trang thì Lão Đại ra lệnh dừng tấn công

“Người của Hà gia trang đã chết gần hết coi như bọn ta đã trả thù xong thay cho những con thú bị các ngươi hành hạ. Hôm nay Lão Đại ta chỉ đánh đến đây thôi không giang hồ lại nói bốn huynh đệ ta ỷ mạnh hiếp yếu”

Lão Nhị vuốt ve đầu con hổ cưng của mình trông ra phía người Hà gia trang

“Hai người các ngươi còn không mau cao chạy xa bay à. Con hổ của ta ăn từ nãy giờ vẫn chưa no đâu”

Hà Cẩm Trảo nhếch mép lên cười

“Ta thấy bốn kẻ các ngươi chỉ dựa vào đám thú hoang này để tham chiến, có giỏi thì nhốt bọn nó vào lồng rồi hẵng nói tiếp”

Hà Kỳ Côn cũng hùa theo

“Ta thấy bốn tên chết nhát này không dám làm vậy đâu. Không có bọn thú ấy đám huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang chỉ là một lũ vô dụng”

Lão Tứ trấn an mọi người

“Bọn chúng dùng kế khích tướng, các huynh đừng để ý những lời chúng nói. Thù đã trả xong mau cùng các huynh đệ trở về sơn trang thôi”

Lão Tam huýt sáo lệnh cho Bạch điêu bay trở về xong khoanh tay lại

“Lão Tứ, bên đó chỉ có hai tên đệ sợ cái gì. Đặt con hầu tử đó xuống rồi cùng các huynh lên nào”

Lão Đại cười lớn

“Hahaha…Lão Tam nói đúng lắm, bọn chúng đã thách đấu chúng ta còn ngại gì mà không lên”

Lão Nhị vỗ ngực nói lớn

“Hai người các ngươi đã chuẩn bị tinh thần xong chưa. Bọn ta lên đây”
Bình Luận (0)
Comment