Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Ii

Chương 36

Rời thành Lạc Dương bọn họ lập tức tới Thủy Phong cốc bái kiến thần y cô nương. Theo lời Nhuận Nhi thuật lại Tam Đại Tặc có hơi ngỡ ngàng với yêu cầu của thần y cô nương một chút nhưng bọn họ cũng chẳng dám chối từ ân nhân.

Trong nhà gỗ lục trúc tại cốc Thủy Phong, thần y cô nương đang chăm chú đọc một quyển sách viết về thứ thần dược trong truyền thuyết – Tuyết Liên Hoa. Trong quyển sách có vẽ rất nhiều hình dáng của loài dược thảo đó nhưng chẳng biết đâu mới đúng là thật. Chắc hẳn trên đời người nhìn thấy thứ thần dược này rất ít hơn nữa nhiều người cầm trên tay thần dược mà không biết có đúng là nó hay không. Sách không ghi rõ nơi thần dược sinh sống mà chỉ ghi mập mờ rằng ‘Tuyết Liên Hoa – Thiên trung bảo bối – Dáng vẻ yêu kiều – Treo mình trong tuyết’. Kẻ ghi lại cuốn sách này kiến thức cũng chẳng hơn nàng bao nhiêu, ngay từ đầu nàng cũng đoán được rằng thứ thần dược đó chỉ có thể xuất hiện ở nơi khắc nghiệt nhất, núi tuyết Côn Luân mà nàng đề cập tới là một trong những nơi đó.

Cảm thấy có người đang tiến vào cốc Thủy Phong, nàng gập cuốn sách lại bước ra bên ngoài. Vừa trông thấy thần y cô nương cả Tam Đại Tặc đều ôm quyền hô to

“Bái kiến thần y cô nương”

Nàng nói

“Các ngươi thực sự muốn ở lại cốc Thủy Phong thay ta một thời gian sao. Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy”

Đại Tặc nói

“Chỉ cần là việc bọn tôi có thể giúp cô nương, nhất quyết sẽ không từ bỏ”

Nhị Tặc nói

“Tuy chỉ là đại tặc nhưng bọn tôi cũng hiểu được đạo nghĩa trong giang hồ. Phàm là ân nhân cứu mạng chúng tôi, cô nương có bắt phải lên núi đao xuống biển lửa chúng tôi cũng cam lòng”

Tam Tặc nói

“Đúng vậy…đúng vậy. Mạng sống của chúng tôi là do cô nương đoạt lại từ tay thần chết. Cô nương có bắt chúng tôi chết ngay bây giờ cũng được chứ đừng nói là ở lại cốc Thủy Phong một thời gian”

Thần y cô nương nói

“Tốt lắm. Các ngươi đều tự nguyện ta cũng không ngăn cản nữa. Có điều khi đã học y thuật thì gắng mà học cho tử tế. Lúc ta trở về nếu biết có ai đó bỏ mạng tại đây ta sẽ trừng phạt các ngươi”

Tam Đại Tặc hô to

“Bọn tôi xin ghi nhớ lời dạy của cô nương

Nhuận Nhi hồ hởi nói với thần y cô nương

“Thần y tỷ tỷ an tâm, muội sẽ để ý ba huynh ấy thật tốt. Nhất định không để ai làm điều gì tổn hại tới uy danh của tỷ”

Tam Tặc nói

“Chẳng cần cô nương phải để ý, bọn ta sẽ làm tốt mà”

Thần y cô nương nói

“Từ giờ cho tới khi tiết trời chuyển đông ta sẽ cố gắng truyền đạt đầy đủ những gì ta biết cho các ngươi”

Nhị Tặc hỏi

“Tôi nghe tiểu cô nương kia nói người dân thôn Lưu Đức bị trúng độc nhưng không chết mà luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Nếu đã như vậy cô nương cứ dạy cho chúng tôi từ từ cũng được. Chỉ còn vài tháng nữa là trời chuyển đông, như vậy gấp gáp quá”

Thần y cô nương nói

“Thứ thần dược duy nhất trên thế gian có thể cứu được họ là Tuyết Liên Hoa. Chỉ khi nào tuyết rơi dày đặc thần dược mới nở, thần dược một khi đã nở chỉ tồn tại trong vòng vài tháng là chết. Nếu vài tháng tới không kịp tìm ra e là phải đợi tới đợt tuyết rơi năm sau. Tới lúc đó chất độc trong cơ thể họ sẽ biến chứng hay không ai mà biết được”

Đại Tặc nói

“Tôi hiểu rồi, vậy cô nương hãy dạy y thuật cho chúng tôi ngay đi. Nhất định chúng tôi sẽ cố gắng hết sức hiểu hết những lời cô nói”

Tam Tặc kiếm lấy một nơi ngồi xuống

“Thật ra hai huynh có chỗ nào không hiểu có thể hỏi đệ. Trông đệ thế này thôi nhưng Tứ thư Ngũ kinh đều đã đọc qua hết rồi”

Nhị Tặc nói

“Cái loại như ngươi mà đọc kinh thư gì chứ. Hơn nữa bọn ta học y thuật ngươi lôi kinh thư vào đây để làm gì”

Nhuận Nhi can ngăn

“Được rồi, trên đường tới đây hai huynh cãi nhau chưa chán sao. Thần y tỷ tỷ muốn nói gì cũng bị hai huynh tranh hết rồi”

Tam Tặc vội nói

“Xin lỗi thần y cô nương, bọn tôi vô ý vô tứ quá. Cô nương cứ nói tiếp đi từ giờ tôi sẽ chú tâm lắng nghe”

Thần y cô nương vào trong nhà lấy một cuốn sách rất dày giơ lên cho Tam Đại Tặc và Nhuận Nhi xem

“Đây là cuốn Bản Thảo Cương Mục bao gồm 1892 loại dược thảo được tổng hợp từ hơn 800 cuốn sách khác nhau nói về y thuật. Từ giờ cho tới mùa đông ta sẽ giúp các ngươi thông hiểu thuyết Âm dương, Ngũ hành, Thiên nhân hợp nhất từ đó các ngươi có thể thông thạo Bát cương – Tứ chẩn. Một khi đã thông thạo chẩn đoán các ngươi phải hiểu biết về Bát pháp. Hiểu rõ tất cả những điều cơ bản đó mới có thể chọn dược cứu người. Công dụng của từng loại dược thảo đều có trong này, các ngươi giữ lấy đi”

Nhuận Nhi nhanh tay đón lấy cuốn sách từ chỗ thần y cô nương. Cô ấy vừa đón được cuốn Bản Thảo Cương Mục thì suýt nữa làm nó rớt xuống đất. Nhuận Nhi lẩm bẩm

“Nhìn tỷ ấy cầm cuốn sách rất thoải mái mình cứ nghĩ nó cũng không nặng mấy. Ai ngờ…”

Nhuận Nhi ngồi cạnh hồ nước giở từng trang sách đầu tiên ra xem. Tam Đại Tặc thấy vậy cũng chúi đầu vào. Đại Tặc suýt soa

“Chà. Nếu chúng ta được đọc cuốn sách này trước khi trúng độc thì đã không phải phiền tới thần y cô nương rồi”

Nhị Tặc nói

“Huynh nói đơn giản quá nhỉ. Có cho đệ ngồi đọc đi đọc lại trăm lần cũng chưa chắc nhớ nổi 10 vị thuốc trong số gần 2000 vị trong này”

Nhuận Nhi hỏi bọn chúng

“Ba huynh cứ nhắc đi nhắc lại chuyện trúng độc sao muội không thấy các huynh nói về kẻ đã hạ độc thủ”

Tam Đại Tặc đồng loạt giật mình. Khuôn mặt bọn họ bỗng biến sắc, ba người lắc đầu nhìn nhau có vẻ như không muốn chia sẻ với ai về chuyện này. Cuối cùng Tam Tặc lên tiếng

“Tại sao cô nương lại hỏi về kẻ đã hạ độc thủ”

Nhuận Nhi nói

“Sao sắc mặt các huynh lạ vậy. Hay kẻ đã hạ độc thủ các huynh là những tay cao thủ kiệt xuất trên giang hồ nên các huynh mới không muốn nhắc tới”

Nhị Tặc đưa mắt nhìn Đại Tặc, thấy Đại Tặc gật đầu hắn ta mới dám nói

“Chuyện cũng không có gì, chỉ là bọn ta sợ nói ra rồi sẽ làm liên lụy cô nương thôi”

Nhuận Nhi ngạc nhiên

“Tại sao lại liên lụy muội được chứ. Mắt hắn đâu có nhìn thấy chúng ta, tai hắn đâu có nghe thấy chúng ta nói gì. Các huynh cứ kể muội nghe đi, kẻ đó là ai”

Tam Tặc cười

“Khí chất của cô nương giống như nghe xong sẽ ra mặt trả thù cho bọn ta ấy”

Nhuận Nhi nói

“Muội nghe để biết mà đề phòng thôi. Võ công muội kém cỏi nhỡ đâu sau này muội cũng chạm trán với tên đó thì còn biết mà chạy thoát ngay chứ”

Đại Tặc nói

“Cô nương thật là…Nếu muốn biết thì ta kể qua cho mà đề phòng”

“Hôm đó bọn ta đang ngồi uống rượu trong một quán rượu nhỏ ở thành Lạc Dương thì trông thấy bọn người của…Nhật Nguyệt thần giáo. Cô nương đã nghe qua lũ người này rồi chứ, lý do bọn ta không muốn nhắc tới vì e ngại cái tên giáo chủ uy phong lừng lẫy khi xưa. Nhắc tới hắn là bọn ta lại nổi da gà”

Nhuận Nhi chen ngang

“Các huynh đang nhắc tới giáo chủ Hướng Vấn Thiên của Nhật Nguyệt thần giáo hả”

Tam Tặc vỗ bụng cười

“Cái tên đó có gì mà chúng ta phải sợ chứ. Từ khi hắn trở thành giáo chủ đã khiến cho đệ nhất ma giáo sụt giảm uy phong. Gì mà kết giao với danh môn chính phái, gì mà diệt tà hướng thiện. Trước kia nghe tới Nhật Nguyệt thần giáo ai cũng phải run sợ, nhất là thời Đông Phương giáo chủ. Nay thần giáo tà ác nhất trung thổ lại cứ như nửa nạc nửa mỡ, chính không ra chính, tà không ra tà khiến lũ người trong giang hồ như bọn ta lấy làm khinh lắm”

Nhị Tặc nói

“Đúng vậy, người mà Đại Tặc nhắc tới chính là Đông Phương Bất Bại. Tuy nhắc tới tên hắn bọn ta cũng có hơi sợ hãi nhưng những gì hắn làm được thực sự khiến nhiều người khâm phục. Chỉ có bọn tự xưng là danh môn chính phái mới tỏ vẻ ghen ghét vì không bằng được hắn”

Nhuận Nhi thấy rất khó hiểu

“Như những gì các huynh nói, Đông Phương Bất Bại là giáo chủ của ma giáo giết người không gớm tay mà có kẻ lại đi khâm phục hắn sao”

Đại Tặc nói

“Sống trong giang hồ khó tránh được cảnh chém giết lẫn nhau. Đông Phương Bất Bại tuy giết nhiều người nhưng hắn giết một cách quang minh chính đại, không lén lén lút lút”

“Đấy là chuyện sau khi hắn đã trở thành giáo chủ. Đông Phương Bất Bại đã làm gì để trở thành giáo chủ các ngươi không biết được đâu. Hắn cũng chỉ là một tên mưu mô xảo quyệt, giết người giấu tay thôi”. Thần y cô nương đứng tựa vào cánh cửa bất giác nói ra những lời ấy. Thấy Tam Đại Tặc đều quay ra nhìn nàng tránh ánh mắt của chúng rồi phi thân tới Sơn Phù Độc.

Nhuận Nhi hỏi

“Hình như thần y tỷ tỷ hiểu rõ Đông Phương Bất Bại hơn các huynh thì phải”

Tam Tặc nhún vai

“Chỉ có Đông Phương Bất Bại mới hiểu chính hắn nhất. Bọn ta hay thần y cô nương cũng chỉ nêu lên ý kiến chủ quan thôi”

Đại Tặc nói

“Trở lại chuyện ban nãy. Ta đang nói đến đoạn gặp đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo trong quán rượu. Khi ấy bọn chúng đang gặp mặt hai tên nào đó ăn mặc rất kín đáo lại đội mũ kín che mất khuôn mặt. Chính hai tên đó là kẻ đã khiến cả ba chúng ta trúng độc. Tên đệ tử Nhật Nguyệt nhận từ tay hai kẻ lạ mặt một rương gỗ lớn, ta liếc nhanh qua thì phát hiện trong đó có chứa rất nhiều bạc nén. Bọn ta là đại tặc mà, nơi nào có bạc bọn ta trông ra nhanh lắm”

Tam Tặc nói

“Đúng vậy, ngay lúc ấy tên đệ tử Nhật Nguyệt rời đi luôn. Hai kẻ lạ mặt kia thấy chúng ta cứ nhìn chằm chằm vào đống bạc ấy một tên trong số chúng bèn nhúng tay vào hũ rượu đoạn vẩy vào chân bọn ta. Bọn ta nghĩ chỉ là rượu thôi nên chẳng tránh, sau đó hai tên ấy cười tấm tắc và cũng rời đi luôn. Chuyện sau đó cô nương chắc cũng đoán ra rồi, từ sau ngày hôm đấy bọn ta đều cảm thấy bệnh trong người lại nghe danh thần y cô nương nên tìm tới Thủy Phong cốc. Thấy cô nương ấy chữa trị cho bọn người tới trước lâu quá Tam Tặc ta đành rút kiếm khỏi vỏ đuổi bọn đó đi, ai ngờ thần y cô nương trừng mắt nhìn bọn ta và…”. Tam Tặc giơ cái chân của hắn lên cho Nhuận Nhi xem “Nhưng giờ thì tốt rồi, cô nương ấy đúng là cao thâm vừa trừng trị lại vừa cứu giúp bọn ta chỉ trong một chiêu hay là bao nhiêu chiêu ấy ta chẳng nhìn rõ”

Đại Tặc trông về hướng Sơn Phù Độc nơi thần y cô nương vừa bước vào

“Nhắc mới nhớ, bản thân ta rất thắc mắc thần y cô nương là ai. Công phu thâm hậu như vậy không biết trước kia thuộc môn phái nào. Tại sao lại ẩn cư nơi cốc Thủy Phong này. Nói không ngoa với công lực của cô nương ấy so với mấy người như Lệnh Hồ đại hiệp chắc không kém cạnh là bao"
Bình Luận (0)
Comment