Tán Tỉnh Đến Nghiện

Chương 2

Lòng bàn tay hắn khẽ khàng va chạm với thân nhiệt cô, Đinh Nhược Huyên vốn không thể thích ứng được, cô vừa thẹn vừa mất bình tĩnh.

- Cậu bỏ tay ra!

Lần đầu tiên gặp hắn cách đây chỉ mới vài tiếng, chẳng thể nghĩ đến kẻ này lại có thể càn rỡ như vậy. Huống hồ, cô lại là kiểu người quy củ, nghiêm túc. Cô không như hắn, cô và hắn hoàn toàn khác nhau một trời một vực, hai người họ cách biệt từ thế giới cho đến môi trường sống.

- Học trưởng, chị có hiềm khích gì với tôi à?

Hắn vẫn bình tĩnh như cũ, chất giọng khàn khàn. Hắn hơi mông lung, rõ ràng bản thân chưa từng đắc tội với cô, vậy mà cô lại tỏ thái độ chán ghét hắn đến thế.

- Đúng, cậu là một kẻ náo loạn, mà tôi lại trùng hợp ghét cay ghét đắng những loại người như thế! Đi học thì như đi chơi, từ nhuộm tóc cho đến tác phong không nghiêm túc!

Cô điềm đạm nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt cực kì lạnh lẽo. Dường như làm việc cùng thầy tổng phụ trách quá lâu nên tính cách của cô cũng hệt như thầy ấy vậy. Bất bình, chỉnh tề, nghiêm khắc.

- Ừ, chẳng phải chị nói tuần sau cho tôi đứng cột cờ rồi sao?

Hắn hừ nhẹ, đôi con ngươi nhăn lại. Cô gái này đúng là thích nói đạo lý...

- Đứng ở cột cờ như thế mà cậu vẫn không tự chấn chỉnh bản thân được thì cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi! Lúc tôi đi đến lớp cậu, cậu có nhớ chính mình đã nói gì với tôi không?

Đột nhiên nhớ đến chuyện ban chiều, lửa giận lại càng bốc cháy điên cuồng hơn. Hắn đâu biết, hắn chính là người đầu tiên cũng như duy nhất chiếm tiện nghi của cô như vậy. Ngon ư? Hắn coi cô là cái gì?

- À, chỉ trêu chị một chút thôi... tôi cũng không phải là không muốn nghiêm chỉnh, chỉ là chưa tìm được lí do thích hợp.

Hắn hơi khựng lại, sau đó đổi thành nụ cười nhếch mép. Đúng là lúc ấy hắn nổi tính hứng thú, rất muốn trêu cô, chẳng ngờ cô lại phản ứng thái quá thế.

- Được rồi, không muốn đôi co với cậu. Tôi đi về!

Cô gật đầu, thật sự chẳng còn tâm hơi để tiếp chuyện với hắn.

- Tôi chở chị về?

Hắn nắm lấy tay cô, chăm chăm nhìn, xúc cảm mềm mại khẽ chập mạnh vào tim hắn. Đây thực chất là câu ra lệnh, ra lệnh cô phải nghe theo hắn, phải phục tùng hắn.

- Không...

Cô xua tay, tư duy lại vô thức nhớ về cảnh tượng ban nãy, hắn một tay ôm ngang eo cô, vĩ độ nóng bỏng. Mang tai Đinh Nhược Huyên đỏ bừng, nhưng sắc mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ, mím môi.

- Chị nên nghe lời chút đi, khi tôi còn đang nhượng bộ.

Hắn đanh mặt lại, Nhược Huyên vốn chưa từng chứng kiến được vẻ mặt không chút xúc cảm này của hắn, cõi lòng chợt rét run.

- Thực ra, tôi phải đi làm thêm...

Hồi lâu sau đó, cô mới ngập ngừng. Hôm nay phải đi làm thêm, vì gần hết tháng trường sẽ thu học phí, mà nhà cô, căn bản là không đủ điều kiện, mẹ cô làm lao công, hằng tháng chỉ đưa cho cô được một nửa. Cô hiểu được nỗi khổ của bà, bà khi trước rất túng thiếu, ông ngoại bà ngoại mất sớm, không có bằng cấp, bà cũng chỉ có thể làm đi làm lại những công việc nặng nhọc thế này mà lương vẫn dậm chân tại chỗ. Cha của Nhược Huyên thì mấy tháng mới gửi tiền chu cấp về một lần, mỗi lần cũng không nhiều, vì vậy con đường cuối cùng của cô chính là đi làm thêm.

- Lí do?

Hắn nheo mi, ngờ vực.

- Không đủ tiền đóng học phí...

- Chị làm ở đâu?

- Gần đây thôi.

- Làm có mệt không?

- Tàm tạm!

Cuối cùng, dưới sự ràng buộc của hắn, Nhược Huyên cũng phải leo lên xe hắn, để hắn chở đến chỗ làm thêm.

Tới chỗ làm, cô tự tay kéo mũ bảo hiểm, hơi cười. Mà hắn, lần đầu tiên chứng kiến cô cười trước mặt mình, ngực trái không khỏi đập mạnh hơn một nhịp, chết tiệt.

Cô làm đến tận chín giờ đêm, sau đó mới mệt mỏi về nhà. Lúc cô về nhà, phòng khách đã tắt đèn, mẹ cô ngủ từ lâu. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Nhược Huyên tranh thủ ôn bài vở ngày mai rồi mới leo lên giường.

Sáng hôm sau, thời tiết chuyển biến, trời hơi âm u, mưa rào nhẹ từng cơn. Đinh Nhược Huyên cầm theo dù đi đến trường. Đi trên hành lang, cô cảm giác có những ánh mắt soi mói dừng lại ngay trên người mình, thật sự rất khó chịu.

- Nhược Huyên, cậu biết tin gì chưa?

Vừa vào lớp, một giọng nói lanh lảnh thốt lên. Là của Trần Mịch. Cậu ta là con trai, nhưng tâm hồn lại là con gái, khi đi học thường tỉ mỉ trang điểm, son môi, chải chuốt tóc tai gọn gàng. Cậu ta thích những gì liên quan đến phái nữ, kể cả nước hoa, giày dép và cặp đều là màu hồng. Cậu ta thường bị mọi người xung quanh chán ghét, cách xa hàng dặm, chính là vì tư tưởng không ủng hộ giới tính thứ ba.

Cô và cậu ta nói chuyện rất hợp ý nhau, vì vậy thân thiết cũng đã ba năm. Nhiều lúc cô bất bình thay cho cậu ta, phải chịu đựng cảnh người khác rẻ rúng mình như vậy, thật sự không tốt chút nào.

- Trên diễn đàn của trường có ảnh cậu và tên hotboy Lãng Hàm kia đó, chậc, còn ôm eo cơ, tình tứ thấy sợ! Thật là ghen tị...

Cậu ta cười mờ ám nhìn cô, tròng mắt sáng trưng.

- Cậu nói cái gì?!!

Ngực cô thắt lại, rồi trợn đồng tử lên, há hốc mồm. Ôm eo? Cái gì chứ? Chẳng phải là hôm qua sao? Rốt cuộc cô cũng hiểu được ý tứ của những ánh mắt kia.

- Nè, cậu coi đi!

Cậu ta đưa điện thoại đến cho Nhược Huyên, bên trong màn hình chính là cảnh tượng hắn đang ôm eo cô, chặt chẽ khít khao. Không biết là có phải do góc chụp hay không, tư thế của hai người họ thập phần ám muội, hệt như đôi tình nhân.

Cô lại kéo xuống thanh bình luận, tích cực có, tiêu cực cũng có nốt.

- Nhược Huyên à, thật sự vậy sao?!

Cậu ta lại nhìn cô từ trên xuống dưới. Đúng là cậu ta đã quá xem thường người bạn thân lâu năm của mình rồi, ai nghĩ đến hội trưởng bề ngoài gương mẫu như thế, lại có bạn trai chứ nhỉ. Chẳng bù cho cậu ta!

- Cậu nghĩ gì vậy chứ, chúng ta chơi với nhau mấy năm nay, cậu còn không biết tính mình hay sao. Sự việc hôm qua có chút hiểu lầm, chẳng biết ai lại rảnh rỗi đến mức chụp lén người khác!

Cô nhíu mày đầy áp lực, các đầu ngón tay khẽ đâm mạnh cầm cập vào nhau.

- Còn đăng lên cả diễn đàn, đúng là có âm mưu rồi!

- Mình đi vệ sinh chút.

Cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh nữ, mở vòi, hất mạnh từng thớ nước lạnh vào mặt. Cô đăm chiêu nhìn mình trong gương, hình tượng cô xây dựng bấy lâu nay, giàn dựng bấy lâu nay, cuối cùng cũng bị hắn giẫm nát.

Vừa đi khỏi phòng vệ sinh, cô lại gặp hắn, hắn chống một tay bên tường, một tay còn lại nhét vào túi quần, điệu bộ nhàn nhã.

- Cậu tránh ra đi!

Tâm tình vốn đang không tốt, lại gặp kẻ khiến cho bản thân phải như vậy, cô không thể khống chế được thanh quản.

- Chị giận cái gì chứ, việc đó tôi cũng không ngờ.

Hắn thở dài, chẳng thể ngờ đến việc có kẻ bám lưng mình, hệt như đám chó săn vậy!

- Ai giận cậu, tránh đường đi, sắp vào học rồi!

Cô không muốn đôi co với hắn nữa, sốt sắng nhìn đồng hồ trên tay.

- Học trưởng, chị dỗi gì chứ.

Hắn nâng cằm cô lên, khẽ nhếch môi, yết hầu dịch chuyển lên xuống. Khoảng cách gần gũi, mà chân thật. Gương mặt hai người cơ hồ sắp chạm vào nhau. Hơi thở ấm nóng cùng nam tính ấy không nhanh không chậm phả vào mặt cô, sống động.

- Cậu... nghiêm chỉnh chút đi!
Bình Luận (0)
Comment