Tàn Tồn

Chương 37

Huyết Tàn, tên như ý nghĩa, cùng quan hệ với chữ ‘Tàn’.

Đệ nhất, có người nói ba mươi năm trước, nó đột nhiên được lưu truyền trong chốn giang hồ. Lúc đó có người đạt được nhưng lại không biết nên dùng ra sao, chỉ coi như một quyển tạp thư đem vứt bỏ. Hiện tại muốn tìm cũng chỉ có thể tìm được một mảnh khiếm khuyết, võ công bí kíp hoàn chỉnh cứ như vậy, bị những người không biết xem như phế vật ném đi, cũng chứng minh được chữ ‘Tàn’ trong ‘Huyết tàn’, Huyết Tàn hiện tại không hoàn chỉnh, sứt mẻ bất kham.

Đệ nhị, Huyết Tàn phải ở một nơi an tĩnh mới có thể luyện tập, nếu như có một chút ồn ào liền có thể tẩu hỏa nhập ma, nặng thì chết, nhẹ thì võ công mất hết, nguy hiểm cực lớn. Đồng Phượng tẩu hỏa nhập ma là vì trong lúc hắn đang ở chỗ tập võ, có kẻ thù xông vào, nếu như Lăng Sương Nhược không phải nghe tin mà đến thì Đồng Phượng từ lâu đã chết mất hồn. Cũng may là võ công của bọn họ trong chốn võ lâm không có mấy người có thể địch nổi, cho nên chỉ mất võ công một tháng vẫn chưa tác động gì tới bên ngoài, nói ngắn lại, Đồng Phượng cùng Lăng Sương Nhược trong hiểm hoạ tìm được một đường sinh cơ.

Đệ tam, Huyết Tàn xuất hiện trên giang hồ ba mươi năm, đến nay chưa từng có người nào thành công luyện được Huyết Tàn tới trình độ nhất đẳng, cũng không có ai biết uy lực của nó ra sao. Đương nhiên cũng không phải chưa có ai luyện qua, chỉ là bọn hắn luyện đến tầng thứ năm thì, nội dung trên thư quá khó khăn, bọn họ tìm tòi không được, về phần trong đó muốn nói cái gì, bọn họ hoàn toàn không hiểu, bởi vậy chỉ có thể gián đoạn, võ công cũng chỉ có thể đình trệ giữa đường không thể đi tới, những người luyện Huyết Tàn gần đây cũng không giải quyết được gì.

Mà thời gian này, trên giang hồ đột nhiên dậy sóng vì Huyết Tàn, nguyên nhân đương nhiên rất đơn giản, Nhật Hồng giáo giáo chủ hiện nay mười chín tuổi đã luyện thứ võ công giống như trong bí kíp này, tất cả mọi người cho rằng hắn vốn có một bản hoàn chỉnh, mọi người đối với hắn trẻ tuổi như vậy mà làm Nhật Hồng giáo giáo chủ, đương nhiên có oán hận.

Người này không chỉ nguy hại võ lâm, đồng thời làm cho võ lâm chướng khí mù mịt, ngay cả Lăng Lạc cung luôn luôn mặc kệ mọi chuyện cũng bị cuốn vào trong đó, có thể thấy được Nhật Hồng giáo giáo chủ uy lực có bao nhiêu, nếu như hắn luyện thành công Huyết Tàn nghe nói có thể xưng bá võ lâm, vậy võ lâm nhất định sẽ nhấc lên một mảnh huyết vũ tinh phong, đến lúc đó chẳng biết có bao nhiêu người chết trong tay Đồng Phượng, Huyết Tàn không thể để Đồng Phượng luyện thành.

Đây là suy nghĩ của hầu hết mọi người trong chốn giang hồ, cũng là lý do ban đầu bọn họ tấn công Nhật Hồng giáo. Mà hôm nay biết được Đồng Phượng vì tập Huyết Tàn mà võ công mất hết, người trong giang hồ nửa vui nửa sầu, vui vì Đồng Phượng tạm thời không có có năng lực dấy lên võ lâm phong ba, sầu vì giang hồ xuất hiện bạch y thiếu niên ai nghe cũng sợ vỡ mật, thiếu niên này chuyên giết võ lâm cao thủ, đồng thời thủ pháp cực kì tàn nhẫn, người trong võ lâm suy đoán, vị thiếu niên kia có luyện Huyết Tàn hay không?

Chữ ‘Tàn’ trong Huyết Tàn không nhất định phải giải thích là ‘tàn’ phá huỷ hoại, còn có ‘tàn nhẫn’ hai chữ, võ công hắn sử dụng dị thường kỳ quái, rất nhiều lão nhân gặp qua cũng không rõ chiêu thức, mọi người phỏng đoán, Huyết Tàn lần đầu tiên hiện ra trong chốn giang hồ. Càng làm cho mọi nơi kinh ngạc chính là, Huyết Tàn không phải trong tay một lão nhân, cũng không phải trong tay một nam nhân tuổi trẻ cường tráng, mà là lọt vào tay của một tiểu nam hài khoảng chừng mười hai mười ba tuổi.

Lẽ nào võ công này có cao nhân chỉ điểm, hoặc nói có người dồn hết tâm trí muốn gây ra một chút rắc rối trong chốn giang hồ, khiến cho mọi người chú ý cao độ, nhưng mục đích của người kia là gì?

Khi Lăng Nguyệt Vụ trở lại trong tầm mắt mọi người ở Lăng Lạc cung, hiềm nghi của hắn đã bị rửa sạch, bọn họ cũng sẽ không tin vị thiếu gia ngay cả cửa lớn cũng không muốn bước ra này lại chạy ra ngoài giang hồ giết người, tuy rằng bọn họ đã tận mắt nhìn thấy hắn giết người, nhưng đều chỉ vì cứu Lăng Sương Nhược.

Hiện tại những người chết trong giang hồ, có Liên Phẩm bình sinh được xưng Độc thánh, có khoái đao chi ma Hạ Nguyên, và nhiều vị tiền bối địa vị cao đều lần lượt bị thiếu niên giết hại.

Sau khi Lăng Nguyệt Vụ trở lại Lăng Lạc cung, giang hồ còn tiếp tục truyền ra một vị tiền bối nào đó lại lần nữa bị đao pháp tàn nhẫn kia giết chết. Đương nhiên oan tình của Lăng Nguyệt Vụ liền được rửa sạch, Lăng Sương Nhược càng không thể tin bảo bối Vụ nhi của hắn lại buồn chán đến mức đi giết người, tiểu quỷ này ngay cả ai với ai trong giang hồ cũng không biết phân biệt, càng không muốn tìm hiểu, làm sao có thể sát hại mấy lão già kia được.

Đồng Phượng được người do Lăng Sương Nhược phái đến bảo vệ, trở về nơi ở bí mật của Nhật Hồng giáo tĩnh dưỡng, về phần sau này hắn làm gì Lăng Sương Nhược quản không được, dù sao hắn không còn nhỏ nữa, không cần người dạy, những gì nên dạy đều đã dạy hết rồi.

Hiện tại trong chốn giang hồ còn một chuyện khác mà người người đều nói đến, đó là nữ nhi của Lăng Sương Nhược – nam nhân tuổi đã ba mươi nhưng bề ngoài chỉ hơn hai mươi – sẽ gả cho đại công tử của Phong Nguyệt sơn trang Lâm Văn Sanh, đương nhiên bọn họ được người chúc phúc, nhưng cũng có người không biết rõ sự tình ở sau lưng nói này nói nọ.

Bởi vì Lăng Thu Nhi sắp thành thân, Lăng Lạc cung thường ngày lạnh nhạt yên tĩnh nhất thời trở nên náo nhiệt, nơi nơi đều tràn ngập bầu không khí hớn hở, hai nhi tử của Lăng Sương Nhược lúc mười tuổi bị đưa vào Ác quỷ cốc cũng được Ác Tửu mang về Lăng Lạc cung.

Ngũ đại môn chủ bởi vì Lăng Sương Nhược mất đi võ công mà bận đến long trời lở đất, rốt cuộc cũng có một khắc nghỉ ngơi, một tháng qua, võ công của Lăng Sương Nhược đã khôi phục đến trình độ như trước, mọi người rất là vui mừng, cũng cảm giác được cung chủ lạnh lùng của bọn họ đã trở về, không có võ công hắn hoàn toàn mất đi một thân băng lãnh, tính tình dường như trở nên hỉ nộ vô thường, tuy rằng hắn lúc trước cũng hay hỉ nộ vô thường, nhưng khi có võ công hắn hỉ hay nộ đều chỉ có một biểu tình, không có võ công hắn biểu hiện khá rõ ràng, ngay cả nói cũng nhiều hơn bình thường. Mọi người suy đoán, có lẽ võ công và tính nết của hắn có liên quan lẫn nhau.

Thế nhưng Lăng Lạc cung mọi người lại nghĩ đến Lăng Nguyệt Vụ so với cung chủ vĩ đại của bọn họ càng lãnh đạm hơn nhiều, hắn sánh với cung chủ càng kinh khủng, hỉ nộ vĩnh viễn đều chỉ có một biểu tình, mỗi ngày cũng chỉ có một biểu tình, khi không có võ công chỉ có một biểu tình, khi có võ công cũng chỉ một biểu tình.

Hắn có biểu tình cũng là không có biểu tình, không có cũng là có biểu tình, dù sao kết luận cuối cùng của mọi người là, suy đoán về việc tính nết cùng võ công của cung chủ có quan hệ với nhau không được thành lập.

Hôm nay Ác Tửu mang theo Lăng Phượng Nhi cùng Lăng Tiêm Nhi trở lại Lăng Lạc cung, hai người đã trưởng thành không ít, nhi tử đầu tiên là hướng về Lăng Sương Nhược vấn an, sau đó sẽ cùng mẫu thân bốn năm không gặp trò chuyện, tình cảnh này càng làm không ít lão nô cảm động đến khóc, có lẽ xúc động vì trong lòng các nàng vốn có mẫu ái, thiên tính của nữ nhân luôn luôn không thiếu tình thương của mẹ.

Tới buổi cơm tối, trên bàn cơm ngồi đầy người, ngũ đại môn chủ, Nam Cung Phó, Diệp Hạ là những nhân vật không thể thiếu, mà nay lại thêm một Ác Tửu, khung cảnh càng thêm náo nhiệt. Không ít tiểu nha đầu mới đến đứng ngoài cửa, khuôn mạt nhỏ nhắn ửng hồng len lén vươn đầu nhìn vào bên trong.

Lăng Sương Nhược như trước ngồi ở vị trí chủ thượng, bên cạnh là Đỗ Hiền hầu hạ hắn đã lâu, mà vị trí bên người hắn lại rỗng tuếch, không có ai ngồi, tất cả mọi người đều thấy kỳ quái, Lăng Phượng Nhi cùng Lăng Tiêm Nhi đã sớm từ trong miệng Ác Tửu biết được chuyện của đệ đệ, bọn họ cũng không đố kỵ, chỉ là càng nhiều hâm mộ.

“Vụ nhi đâu?”

Lăng Sương Nhược vẫn hàn khí lạnh lùng bức người, quay đầu hỏi Đỗ Hiền bên cạnh hắn.

“Hồi cung chủ, tứ thiếu gia sau khi ngủ trưa đã không thấy hình bóng, nô tỳ đã tìm toàn bộ Lăng Lạc cung cũng không gặp.”

Đỗ Hiền nói đương nhiên là lời nói thật, Lăng Sương Nhược gật đầu, Vụ nhi không muốn người khác tìm được mình dĩ nhiên sẽ không cho ai tìm được, trừ phi hắn có ý định để cho người ta tìm thấy, nhưng tình huống thứ hai sẽ không bao giờ phát sinh.

“Tiểu Nguyệt Vụ càng ngày càng thích cùng mọi người chơi trốn tìm, thật nghĩ không ra hắn càng lớn càng nghịch ngợm, ta nói nha Nhược, ngươi tại sao không hảo hảo giáo dục hắn?” Nam Cung Phó ngồi bên cạnh Tuyết Lộ thoải mái dự lưng vào ghế, cười gian nhìn về phía Lăng Sương Nhược, “Nếu như ngươi luyến tiếc, không bằng đem hắn giao cho ta để ta làm sư phụ hắn.”

Lăng Sương Nhược giương mắt lạnh lùng nhìn phía Nam Cung Phó, “Ngươi rất nhàn?”

Ba chữ làm cho lời nói kế tiếp của Nam Cung Phó bị ngăn lại, nếu như trả lời phải chắc chắn ngày mai sẽ có nhiều chuyện bắt hắn làm, nếu như nói không vậy hắn phải làm khổ sai cho Lăng Sương Nhược, bắp đùi đột nhiên bị nhéo một cái, khẽ cắn môi, nhìn phía Tuyết Lộ ngồi bên cạnh.

“Đáng đời.”

Tuyết Lộ chuyển đầu qua một bên không phát hiện lời cầu cứu của hắn, là do hắn tự tìm, không chiếm được thương hại của người khác.

“Sương Nhược, tại sao không gặp tiểu tử khả ái hôm trước, ta thực là nhớ hắn, nhớ đến cơm cũng ăn không vô a.”

Ác Tửu uống nữ nhi hồng mà người hầu đưa lên, hắn cũng tò mò tiểu quỷ khả ái kia ở nơi nào, trên giang hồ đồn đãi hắn không biết có phải thật không.

Giữa lúc tất cả mọi người suy đoán Lăng Nguyệt Vụ đi đâu thì, cửa lớn đột nhiên thoáng hiện một bạch sắc thân ảnh, quần áo đơn bạc nới lỏng khoác ở trên người, thắt lưng hững hờ vừa nhìn là biết chưa cài kĩ, trên mặt còn có một chút uể oải, bàn chân trắng nõn non mịn lộ ra, bước chân mềm mại, giương đôi mắt sáng như ánh sao vừa mới tỉnh ngủ hướng Lăng Sương Nhược đi đến, người kia trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

“Vụ nhi, tại sao lại không mang hài?”

“Địch nhi tha đi mất.”

Một hồi sau, Lăng Nguyệt Vụ lười biếng ngồi vào chỗ của mình bên cạnh Lăng Sương Nhược, đồng âm nhàn nhạt mới yếu ớt vang lên.

“Đỗ Hiền, hài.”

“Dạ, cung chủ.”

Mọi người khó tránh khỏi kinh ngạc, cung chủ trước sau như một cưng chiều tứ thiếu gia, Ác Tửu miệng càng mở rộng, đầu óc hắn ảo tưởng làm sao giáo dục Lăng Nguyệt Vụ, đáng tiếc đều là mơ tưởng hão huyền.

“Buổi tối trời lạnh không được không mang hài.”

Lăng Nguyệt Vụ không gật đầu cũng không lắc đầu, nhìn quét qua đôi hài trên tay Đỗ Hiền, dụi dụi đôi mắt đẹp vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn có chút mông lung, nâng hai chân đặt lên đầu gối của Lăng Sương Nhược, người kia đáy lòng thở dài, rất phối hợp cầm khăn lau chân cho hắn rồi mang hài vào.

“Nếu không mang hài sau này cấm rượu.”

Nghe thấy được mùi rượu nhàn nhạt trên người Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Sương Nhược sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh, Lăng Nguyệt Vụ lại cầm lấy đũa của mình đưa cho nam nhân đang tức giận kia, đường nhìn đương nhiên là nhìn về phía Lăng Sương Nhược đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.

Lăng Nguyệt Vụ mặt không chút thay đổi nhàn nhạt mở miệng nói, “Đói bụng.”
Bình Luận (0)
Comment