Tàn Tồn

Chương 40

Mặc dù là ở trong Lăng Lạc cung, thế nhưng mỗi ngày vẫn đều biết đến chuyện trong chốn giang hồ, sau khi Đồng Phượng bị thương đi đến Lăng Lạc cung, ở đây liền tăng mạnh phòng thủ, ngay cả Đồng Phượng võ nghệ cao cường như vậy cũng bị đánh thành trọng thương, có thể thấy được người này không chỉ lai lịch không nhỏ, phía sau nhất định còn có một thế lực không tầm thường.

“Này, tiểu quỷ, ngươi mỗi ngày đều giương cái mặt người chết đó ra, có thể đổi một cái biểu tình khác hay không?”

Đồng Phượng nửa nằm ở trên ghế, gương mặt tái nhợt miễn cưỡng hiện lên một nụ cười, Lăng Nguyệt Vụ đang ngồi đối diện hắn uống trà chiều, nâng mắt nhìn quét hắn, sau đó chậm rãi cúi đầu.

“Uy, tốt xấu gì ta cũng là ca ca, ngươi đừng lạnh lùng như vậy được không, sư phụ ta thỉnh thoảng còn có thể nổi giận, ngươi tại sao kém xa như vậy?”

Đồng Phượng đắp lên áo khoác lông chồn mà thuộc hạ từ quan ngoại đem đến, một người rất hăng hái muốn tìm Lăng Nguyệt Vụ trò chuyện, thế nhưng người nói vẫn luôn là một mình hắn, hơi mất hứng thú bưng lên chén trà nóng mà Lăng Nguyệt Vụ trong lúc vô ý rót nhiều hơn một chén, “Rất thơm, Hồng Tuyết, ở chỗ chúng ta có loại trà này không?”

Hồng y mỹ nhân đứng bên cạnh hắn vẻ mặt nghiêm lạnh, một lát sau mới trả cho Đồng Phượng một chữ, “Không.”

“Ngươi cũng không thú vị giống y như Lăng Nguyệt Vụ, đi giúp ta đem sáo ngọc tới đây.”

“Giáo chủ muốn thổi sáo?” Bên cạnh có thêm một nữ tử nhàn nhạt hỏi, “Nhưng hiện tại trời lạnh, giáo chủ hay là…”

“Hồng Doanh ngươi khi nào trở nên dong dài như thế, đi lấy là được, ta thổi sáo cho tiểu Nguyệt Vụ nghe.”

Đồng Phượng nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Nguyệt Vụ vẫn đang cúi nửa đầu đem mình như không hề tồn tại, Nguyệt Vụ không nói lời nào, thế nhưng không ai xem hắn như là không hiện diện, là cái gì tạo nên một người hài tử phong khinh vân đạm như vậy?

“Giáo chủ, sáo.”

Đồng Phượng tiếp nhận cây sáo, gương mặt yêu mị hiện lên nhàn nhạt u sầu, ngón tay dài mảnh cầm lấy sáo ngọc, hướng lại gần cửa sổ, bên trong một mảnh trầm tĩnh, khí tức trên người Lăng Nguyệt Vụ vẫn băng lãnh như trước, lò lửa nhỏ mà Đỗ Hiền chuẩn bị cho hắn cũng đặt ở một bên.

Tiếng sáo dằng dặc vang lên trong mùa đông hàn lãnh, mang đến không phải khoan khoái, cũng không phải mừng vui, mà càng lạnh hơn, càng băng giá, càng hàn khí bức người.

Đôi môi hồng nhạt của Đồng Phượng thổi nên tiếng sáo ưu mỹ, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi bay một thân bạch y của hắn. tiếng sáo tựa hồ biểu thị sự cam chịu, cùng với mối tình mà hắn vọng không thể thành, sư phụ chưa bao giờ quay đầu lại nhìn hắn, sư phụ đối với hắn chỉ có nghiêm khắc mà thôi, gương mặt trắng như tờ giấy nổi lên một tia cười nhàn nhạt, tựa như hoa mai trong mùa đông, hoa mai hữu sắc, nhưng hắn vô sắc, hoa mai thể hiện kiên cường, nhưng hắn không được như vậy.

Tiếng sáo vẫn tiếp tục, nhưng đã có người lặng lẽ rời đi.

Một người bạch y đột nhiên hiện ra trong tuyết trắng, mặc cho hoa tuyết tung bay, chậm rãi ngẩng đầu, cảm giác thật băng lãnh, có lẽ thân thể này vẫn luôn rất lạnh, cho nên hiện tại cũng không thấy lạnh nữa.

Mấy hôm trước có người từ phía sau mềm nhẹ ôm lấy, trong giây phút đó cảm nhận được ấm áp, hiện tại chỉ chờ mong một thân ảnh đến đây, còn có hơi ấm mà chỉ người kia mới có, và còn một mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

Sương.

Dưới đáy lòng hắn nhẹ nhàng gọi.

“Sương.”

Hắn lặng lẽ thì thầm.

“Tứ thiếu gia!”

Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, thanh âm cực lớn cũng kinh động Đồng Phượng đang ở một bên thổi sáo, cây sáo đột nhiên gãy đứt, Lăng Nguyệt Vụ nhìn về phía Tuyết Lộ một thân thương tích cùng với mệt mỏi bất kham.

Lăng Nguyệt Vụ hơi cau mày, trong lòng vang lên một âm không ổn.

“Cung chủ muốn gặp người, xin lập tức đến tiền sảnh.”

Tuyết Lộ che lấy cánh tay chảy đầy máu nói cho Lăng Nguyệt Vụ, sắc mặt Lăng Nguyệt Vụ vẫn không thay đổi, nhìn Tuyết Lộ một chút, “Đỗ Hiền, băng bó cho hắn.”

Lãnh âm trấn định quá mức, sắc bén quá mức, chỉ là không giống với người thường nên có, người có thể có khí thế mạnh mẽ như vậy lại chỉ là một tiểu hài tử mười ba tuổi.

“Dạ, thiếu gia.”

Đỗ Hiền đứng một góc chờ phân phó không chút suy nghĩ, nàng biết thiếu gia mặt lạnh nhưng tâm không lạnh, chỉ có những người ở lâu bên cạnh thiếu gia mới biết, tứ thiếu gia…

Bóng trắng chợt biến mất, tuyết trên mặt đất chỉ để lại vết chân nhợt nhạt cùng với mọi người đang ngơ ngác.

Võ công của tứ thiếu gia quả thật so với cung chủ còn xuất thần nhập hoá.

Đồng Phượng cũng hơi sửng sốt, bản thân tựa hồ cũng so ra kém tên ấy, đem cây sáo giao cho thuộc hạ, hắn cũng vận khinh công hướng về phía phòng khách, phía sau đương nhiên có mấy người bảo hộ đi theo, đối với chuyện hắn trọng thương lần này bọn họ bảo hộ không chu toàn mà áy náy vạn phần.



Tiền sảnh một trận vắng vẻ, tĩnh đến mức cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được rõ ràng, thân hình nho nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ chợt hiện, đối với tất cả những gì trước mắt tựa hồ có cảm giác quen thuộc.

Lạnh nhạt nhìn trong phòng, nam nhân cao ngạo lúc này đang bưng ngực mà nhìn hắn, khoé miệng lưu lại một vết máu, Lăng Nguyệt Vụ bước từng bước hướng về phía hắn, “Vụ nhi, ngươi không cần phải đến.”

Vừa đi về phía Lăng Sương Nhược vừa lắc đầu, cho đến khi ngừng lại trước mặt Lăng Sương Nhược, chậm rãi ngồi xuống tựa vào cột trụ bên cạnh nhìn thẳng vào người kia, nâng tay, dùng ngón tay nho nhỏ lau đi tơ máu còn ở khoé miệng Lăng Sương Nhược.

“Ngươi bị thương.”

Hôm trước chính miệng hắn đã nói sẽ không bị thương, hắn đã nuốt lời rồi.

“Không có việc gì, một chút tiểu thương.”

“Lăng Nguyệt Vụ, ta cũng đã đợi được ngươi, không nghĩ đến Lăng Sương Nhược dù thế nào cũng không chịu giao ngươi ra, hừ!”

Thanh âm tự đại từ bên trái Lăng Nguyệt Vụ truyền đến, hắn chỉ hơi ngẩng đầu nhìn Đạm Viên tóc rối như ma, sau đó vươn tay nâng dậy Lăng Sương Nhược.

“Ai phái ngươi tới?”

Thanh âm đạm mạc lạnh lùng truyền ra không nhanh không chậm, Lăng Sương Nhược nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lăng Nguyệt Vụ, đôi môi càng lúc càng trắng, trọng lực toàn thân đều áp về phía Lăng Nguyệt Vụ.

“Ha hả, ta cũng không biết hắn vì sao chỉ muốn tìm ngươi, tuy rằng ta rất muốn giết ngươi, nhưng ngày hôm nay phải phụng mệnh đem ngươi đi gặp hắn.”

Bạch y của Đạm Viên dính máu, gương mặt nở ra một cười gian nịnh so với Đồng Phượng còn muốn yêu khí tận trời, ngữ khí cuồng vọng làm cho nghe thấy không hề dễ chịu.

Lăng Nguyệt Vụ nhìn mọi người ở xung quanh, tất cả người ở Lăng Lạc cung hầu như đều xụi lơ trên mặt đất, nếu không ngả xuống thì là đứng dậy không được, ngoại trừ hắn cùng với Đồng Phượng, còn lại tất cả mọi người đều như vậy.

“Ngươi hạ độc dược.”

Lăng Nguyệt Vụ tự mình nâng Lăng Sương Nhược dựa lên ghế, Lăng Sương Nhược tha thiết nắm chặt tay hắn, thấp giọng ôn nhu nói, “Vụ nhi, đừng đi.”

“Chuyện rất rõ ràng, còn có, nói cho ngươi một bí mật, chính là độc cha ngươi trúng đặc biệt hơn so với bất luận kẻ nào, ha ha…”

Lăng Nguyệt Vụ lần thứ hai nhíu chặt lông mày, lãnh ý toả ra trên người càng mãnh liệt, “Hắn ở nơi nào!”

Hắn biết, chỉ có tìm được người kia mới có thể lấy được giải dược.

“Vụ nhi, đừng nghe hắn, ta không sao.”

Lăng Sương Nhược đôi môi dần trở nên tím, cưỡng chế thân thể không khoẻ, hắn không mong muốn Vụ nhi rời khỏi hắn, hắn vẫn luôn bảo hộ Vụ nhi, tại sao lại có người muốn cướp đi, Vụ nhi là của hắn.

Lăng Nguyệt Vụ dùng ánh mắt dịu dàng nhất từ trước tới nay nhìn Lăng Sương Nhược, mười ngón nắm chặt vào nhau.

“Chỉ cần ngươi đi theo ta, giải dược của bọn họ sẽ được để lại, khi ngươi nhìn thấy người kia giải dược của Lăng Sương Nhược sẽ được đưa đến đây, độc hắn trúng thiên hạ không người có thể giải, ngươi nếu hiện tại chậm trễ đi gặp người kia, sáu ngày sau hắn chắc chắn bị mất mạng, ta có thể nói rõ với ngươi võ công của ta cao không bằng ngươi, nhưng nếu như ngươi hiện tại giết ta, tất cả bọn họ đều phải chết!”

Đạm Viên giống một người trần thuật nói rõ mọi chuyện.

“Nguyên nhân.”

Lăng Nguyệt Vụ chưa từng lưu ý tới danh tiếng của mình, nhưng đoán thế nào cũng không có khả năng vì muốn hắn tới đó mà làm ra nông nỗi này.

“Huyết tàn!”

“Huyết tàn?” Nam Cung Phó rất nghi hoặc, “Thế nào có thể?”

“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, chỉ có ngươi hiểu Huyết Tàn.”

“Vụ nhi, ngươi khi nào luyện qua Huyết Tàn?”

Lăng Sương Nhược đổi hai tay nắm chặt lấy một bàn tay nhỏ bé, trên y phục trắng đạm bạch nổi lên một chút ấn hồng.

Lăng Nguyệt Vụ rốt cuộc đã hiểu, người kia cũng đã tới.

Tựa hồ nên cho người kia giải thích, “Mang ta đi gặp hắn.”

“Vụ nhi, không được, ngươi không thể đi!”

Lăng Sương Nhược có cảm giác sẽ mất đi Vụ nhi.

Lăng Nguyệt Vụ nhìn hắn, “Ta sẽ trở về.”

Cúi đầu liếm đi tơ máu ở khoé miệng Lăng Sương Nhược, “Ta chỉ thích nếm máu ở khoé miệng của ngươi, một mình ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment