Tàn Tồn

Chương 57

Hắn một khắc cũng không muốn rời khỏi bên người Lăng Sương Nhược.

Vừa nói muốn đi qua cầu bên kia, có cái gì ý nghĩa, nó không phải là cầu Nại hà.

Không quan trọng, hắn chẳng qua chỉ là muốn ở bên Sương, cùng đứng bên nhau, có một nơi thuộc về hồi ức của hai người, cho dù không ôm nhau cũng có thể cảm giác được đối phương tồn tại.

Nếu như chia lìa cũng có thể nhớ, đã từng, có người đem hắn ôm vào lòng.

Lần đầu tiên, Lăng Nguyệt Vụ tự mình mặc y phục, nhu thuận ngồi cạnh bàn chờ Lăng Sương Nhược.

“Tại sao không ngủ thêm chút nữa? Không mệt sao.”

Lăng Sương Nhược chỉ mặc áo đơn, từ trên giường đứng lên đi về hướng Lăng Nguyệt Vụ, ôm Vụ nhi đặt trên đùi mình, thực sự, Vụ nhi ngồi trên đùi hắn mới cảm giác được cái gì là an tâm.

Chưa từng bao giờ giống như ngày hôm nay, muốn chăm chú ôm lấy Vụ nhi, muốn đem Vụ nhi khắc sâu vào trong đầu, muốn đem Vụ nhi buộc vào bên người, vĩnh viễn đều đứng cạnh hắn.

“Vừa nãy nói muốn qua cầu bên kia.”

Nhẹ nhàng xoay đầu, khóe mắt hiện ra tiếu ý hiếm thấy được, Lăng Sương Nhược tim đập thình thịch, Vụ nhi đang cười, lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười, lần đầu tiên tim đập kích động như vậy.

“Vụ nhi, đáp ứng ta, sau này không thể cười với người khác.”

“Ta không cười.”

Lăng Nguyệt Vụ khó hiểu, nhìn sắc trời, tựa hồ đã u ám, ánh chiều tà từ lâu đã trốn phía sau núi.

Lăng Sương Nhược nhìn sâu bảo bối trong lòng mình ngay cả cười là gì cũng không hiểu, hắn cái này phụ thân đích xác là thất bại, được rồi, Vụ nhi nói không cười sẽ không cười, chỉ có thể cười với một mình hắn là được, cũng chỉ có hắn biết Vụ nhi khi cười sẽ khuynh quốc khuynh thành như vậy.

“Vụ nhi, trời đã tối rồi, chúng ta ngày mai mới qua kia được không, hôm nay là nhìn không thấy phong cảnh nữa.”

Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi lắc đầu, nâng miệng cười, “Hiện tại đi.”

Vô luận có nhìn thấy phong cảnh gì hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Sương có thể cùng hắn đón gió là tốt rồi.

Nựng nựng chiếc mũi khéo léo của Vụ nhi, hiện tại, đối phương nói gì hắn cũng sẽ đáp ứng, Lăng Sương Nhược chưa bao giờ cự tuyệt Lăng Nguyệt Vụ, hôm nay, càng không có bất luận lý do gì cự tuyệt.

Ôm lấy cơ thể mềm mại của Lăng Nguyệt Vụ nhảy tới bên kia cầu.

Người dưới lầu chỉ cảm thấy một đạo bóng trắng thổi qua, bởi vì bầu trời gần tối, lại chưa hoàn toàn đốt đèn, sợ đến mấy người bán hàng rong kêu la có quỷ, mà hai vị đương sự tạo ra một màn hỗn loạn này hoàn toàn dường như không có việc gì, đứng ở trên cầu nhìn vài chòm sao toát ra trên bầu trời.

“Vụ nhi vẫn đều thích nhìn sao đúng không?”

Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu nhìn sao ở trong lòng Lăng Sương Nhược khẽ gật đầu, bàn tay nhỏ bé được một bàn tay lớn nắm thật chặt, “Thật lâu trước đây vẫn luôn nhìn, Sương, ngươi có tin luân hồi không.”

Lăng Nguyệt Vụ nói luôn luôn lơ lửng lay động, nhẹ nhàng thản nhiên, ôn nhu mềm mại, rất êm tai.

Lăng Nguyệt Vụ ở trước mặt Lăng Sương Nhược không chút nào bảo lưu, ly biệt sắp tới, đương nhiên cái gì đều có thể nói, bắt đầu hối hận vài năm này vẫn luôn bảo trì trầm mặc.

“Nếu như ngươi nói có, ta chắc chắn sẽ tin, bởi vì có, nên ta mới gặp được ngươi.”

“Ta cũng không biết ngươi có thể buồn nôn như vậy.”

Gió đêm thổi qua, Lăng Nguyệt Vụ co về phía sau, người sau lưng ôm hắn càng chặt, coi như cả đời đều không buông ra, bọn họ vẫn sẽ duy trì tư thế này cả đời.

“Ta không buồn nôn, ta đang nói lời thật tình đối với Vụ nhi.”

Không biết sau này còn có cơ hội nói hay không, cũng không biết sau này có người nào nói với Vụ nhi như thế.

Đêm nay, gương mặt Lăng Nguyệt Vụ lần thứ hai giãn ra, lần thứ ba giãn ra, Lăng Sương Nhược nhìn thấy, nhịn không được hôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn, thanh âm nhất thời có chút cứng rắn, “Vụ nhi…”

Lăng Nguyệt Vụ đương nhiên nghe được thanh âm không giống bình thường này.

“Ta tin tưởng lời thật tình của ngươi.”

Tin tưởng, chính là vĩnh viễn.

Hai người lẳng lặng đứng ở giữa cầu không hề mở miệng, tinh tế lắng nghe tiếng hít thở rất nhỏ của đối phương, cả hai đều biết, ly biệt, cả hai đã biết, mình sắp rời xa đối phương, chỉ là, bọn họ không biết đối phương có chủ ý gì, ai chết ai sống, không biết rõ, không xác định, không phân giải.

Hồ thu yên bình bị gió thổi từng mảng rung động, ánh trăng nhu hòa nhẹ nhàng rọi lên hai người, xung quanh một mảnh vắng vẻ, dường như động vật cây cỏ đều biết hai người đều sắp rời khỏi đối phương, đều không muốn quấy rối sự yên ả khó có được của bọn họ, khó có được ôm nhau, khó có được cùng nhau nói hết, khó có được nhẹ nhàng nói ra lời yêu thương.

Thật sự rất khó có được…

Không biết qua bao lâu, Lăng Nguyệt Vụ cử động, ngẩng đầu nhìn Lăng Sương Nhược cao hơn mình một cái đầu, muốn nói cái gì, nói đến bên mép nhưng nuốt trở lại, thật nhiều lời muốn nói, thế nhưng tìm không được một câu có thể nói.

Cuối cùng dưới đáy lòng lặng lẽ nói một câu: Sương, tạm biệt, ta tin tưởng mình sẽ không có lần thứ ba luân hồi.

Mà Lăng Sương Nhược vì Lăng Nguyệt Vụ quay đầu, sâu sắc nhìn khuôn mặt nhỏ bé của hắn, cũng là muốn nói lại thôi: Vụ nhi, không phải ngươi sai, ta sẽ không để cho bọn họ thương tổn ngươi, sống hay chết, đều do ta đến gánh chịu.

Lăng Nguyệt Vụ chui vào trong lòng Lăng Sương Nhược.

Lăng Sương Nhược tha thiết ôm chặt hắn vào lòng.

Cuối cùng cảm thấy được đây là lần sau cuối.

Cuối cùng cảm thấy được thời gian ngắn như vậy.

Cuối cùng cảm thấy được bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều.

Cuối cùng cảm thấy được bọn họ sẽ không còn gặp nhau.

Cuối cùng cảm thấy được tử vong cách bọn họ rất cận kề…

Vụ nhi.

Sương.

Cả hai đều chú ý tới, trong bụi cỏ xung quanh chớp động bóng người, không phải gió thổi, không phải động vật, là người, là người quen.

“Nhược, ta sẽ không cho ngươi tiếp tục làm sai.”

Từ đầu cầu bên kia truyền đến lời nói như vậy, rất rõ ràng, là Đoạn Tồn sư phụ của Lăng Sương Nhược, Lâm Tiên đứng bên cạnh hắn, cùng với đám người Lăng Lạc cung.

Có Nam Cung Phó, có Tuyết Lộ, có Thanh Y, đương nhiên ngũ đại môn chủ đều có, còn có Đồng Phượng một thân hắc y, sắc mặt trắng bệch.

“Các ngươi…”

Lăng Sương Nhược rất khó hiểu, tại sao mới một ngày đêm, những người này tụ ở bên nhau tựa như hảo huynh đệ.

Mà Lăng Nguyệt Vụ có lẽ đoán ra được bọn họ đang nói điều gì.

Hắn hiểu rõ, đó là một mê cục, mê cục đang đợi được cởi ra, đôi mắt như dòng suối nhìn Lăng Sương Nhược, rồi lại nhìn mọi người tay cầm vũ khí ở đầu cầu.

Ngay từ đầu, đã là một ván cờ.

“Cung chủ, xin lỗi, ngươi thực sự không thể tiếp tục sai.”

Gương mặt luôn lộ ra nụ cười ôn hòa của Thanh Y bây giờ tràn đầy bất đắc dĩ cùng sầu lo, hắn nắm chặt kiếm ở trong tay.

Lăng Sương Nhược còn không phản ứng được, “Chỉ là một Huyết tàn, các ngươi có cần phải như vậy, Thanh Y, các ngươi phản bội ta.”

Lăng Nguyệt Vụ không phải kẻ ngu si, hắn đoán được, ngay cả bọn người cầm vũ khí của Lăng Lạc cung, đương nhiên người cần đối phó không phải là Lăng Sương Nhược đang ôm chặt lấy hắn, mà là hắn… Lăng Nguyệt Vụ.

Không phải bởi vì ‘Huyết tàn’, mà là vì quan hệ giữa cả hai.

Có người nói, “Cung chủ, các ngươi đây là, đây là loạn luân, thiên lý bất dung!”

Mọi người nói: “Cung chủ, ngươi thanh tỉnh đi!”

Lăng Nguyệt Vụ trên người mang tuyệt học ‘Huyết tàn’, hắn cùng với mọi người Lăng Lạc cung không có quan hệ thân mật, còn cùng với cung chủ hiện nay là quan hệ tình nhân, hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Khóe miệng nở ra một nụ cười.

Hắn chưa bao giờ cười tà như thế.

Như thế đoạn tuyệt.

Như thế tươi đẹp.

Như thế lãnh khốc.

Như thế vô tình.

Tựa như sương mù gần tan biến như thế.

Tên của hắn gọi là Nguyệt Vụ, có lẽ là sương mù tan biến dưới ánh trăng.

Nhìn những người xông lên muốn chia lìa hai người, Lăng Nguyệt Vụ kéo Lăng Sương Nhược toàn thân cứng ngắc, dắt tay bay lên trên núi.

Mọi người phía sau theo đuổi không bỏ.

Bọn họ giống như ma quỷ theo sát phía sau hai người.

Hai người đang chạy trốn, cả hai đang lẩn trốn số mệnh.

Kỳ thực, người muốn chạy trốn chỉ có Lăng Nguyệt Vụ mà thôi.

Hắn chẳng qua chỉ là muốn cùng Lăng Sương Nhược bên nhau thêm vài canh giờ.

Sương, xin lỗi, không nên yêu ngươi, không nên cho ngươi phát hiện tình yêu của ta.

Yêu.

Nhưng yêu không dậy nổi.

Yêu không được.

Không thể yêu.

Bởi vì tình yêu của hai người.

Không giống người thường.
Bình Luận (0)
Comment