Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 42


Thời đại này tuy rằng cũng giữ đạo hiếu, nhưng không quá chú ý, các đại quý tộc chú ý, nhưng ở tiểu địa phương như Lý gia trang, không cần như thế.
Hơn nữa người nào không biết ngũ thiếu gia là bị nữ chủ nhân đưa ra ngoài a? Rốt cục là đưa ra ngoài học tập, hay là đưa ra ngoài chờ chết? Chỉ có nữ chủ nhân đã chết mới biết được.
Lý Quý Dương không tuân thủ, không ai dám hé răng!
Hiện giờ Lý gia trang chỉ có hai chủ nhân, một là Lý Quý Dương, một còn bú sữa mẹ, còn chưa được trăng tròn đâu!
Ai hé răng?
Lấy nô tố cáo chủ chính là tử tội!
Lý do của Lý Quý Dương làm cho Lý Trung không lời nào để nói.
Dù sao từ nhỏ rời khỏi nhà, hiện giờ đã trở lại, vừa ra tay liền thu thập xong những người mà nữ chủ nhân từng lưu lại.
Hiện tại người hầu đi theo Lý Quý Dương ăn hai ngày thịt, lập tức đem nữ chủ nhân đã chết ném ra sau đầu, hiện tại ai còn dám không nghe lệnh của thiếu gia?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Liễu Vũ Tịch Nhan
2.

Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em

3.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
4.

Tớ Nguyện Ý Bên Cạnh Cậu
=====================================
Có thể thấy được hai ngày thịt không có ăn uổng phí!
Buổi tối Lý Trung được đưa về nghỉ ngơi, rạng sáng hôm sau hắn đã thức dậy, đã thành thói quen buổi sáng đứng lên đi vệ sinh, kết quả đi nhà vệ sinh công cộng mới xây, sau khi đi ra, đối với an bài của Lý Quý Dương không bao giờ tiếp tục phản đối.
Tối hôm qua đi ngủ đắp mền thật sạch sẽ, chiếu cũng được phơi nắng qua, người trong nhà đều ăn mặc chỉnh tề, trên người, trong phòng đều sạch, mặt đất còn trải chiếu thô, mà không phải trực tiếp là bùn đất.
Mỗi ngày nhà vệ sinh đều có người rửa sạch, ai không thích nha!
Bên trong lại sạch sẽ còn vệ sinh, đi nhà cầu tâm tình cũng khoan khoái.
Buổi sáng ăn cơm canh, càng làm Lý Trung ngậm miệng, bởi vì điểm tâm là canh thịt bò, bên trong có cục xương thịt, còn có đôn bính.
Người trong nhà ăn thật ngon lành, ngay cả con nhỏ nhất của hắn, trước kia vô cùng hư yếu, hiện tại đều có thể cười nói lớn tiếng, khẩu khí mười phần.
Ăn no cũng chưa đáng vào đâu, còn phải ăn ngon mới tính tốt, Lý Trung cả buổi sáng đều nghe người trong nhà cảm kích mang ơn thiếu gia.
Dù sao là mùa xuân, mọi người cố sức làm việc, hiện giờ có chút ăn ngon bổ dưỡng, đều thập phần hưởng thụ.
Lý Trung lúc này mới cảm giác được, thiếu gia cũng không phải tùy tiện cấp cho người ăn thịt!
Buổi sáng ăn cơm xong, Lý Quý Dương lại đi xem nhi đồng.
Chơi trong chốc lát hắn quay về phòng mình.
Vừa định vào hệ thống, chợt nhớ Lý Trung cũng đang ở nhà, cho nên không dám dùng thân thể đi vào, nằm trên giường cũng không dám đi ngủ.
Quả nhiên không bao lâu sau Lý Trung lại đến.
Nhưng lại bị Thuần Nhã ngăn cản:
- Quản gia, thiếu gia nói, cửa này phải đợi hắn đi ra, không cho người đi vào.
Lý Trung chăm chú nhìn Thuần Nhã, tiểu nha đầu này hắn là lần đầu tiên nhận chân xem nàng, một tiểu nha đầu cùng dám ngăn đón hắn!
- Thiếu gia nói?
Thanh âm Lý Trung tràn ngập bất mãn lẫn uy hiếp, dù sao cũng quản Lý gia trang hơn nửa đời người, trước kia lão gia còn hắn chính là đại quản gia thậm chí cũng không cần để ý tới chủ mẫu.
- Dạ, thiếu gia mệnh lệnh Thuần Nhã ở đây trông cửa.
Tuy Thuần Nhã sợ hãi quản gia, nhưng càng không dám chống lệnh của thiếu gia.
Kỳ thật Lý Quý Dương đã tỉnh, nhưng hắn không lên tiếng.
- Ngay cả quản gia như ta cũng không thể đi vào sao?

Lý Trung tiếp tục tiến lên một bước.
Thuần Nhã đứng nguyên tại chỗ:
- Dạ, thiếu gia dặn chỉ có thiếu gia mở cửa, người bên ngoài không được mở cửa.
- Thật không được?
Lý Trung ra vẻ cứng rắn hỏi nàng.
- Thật sự không được!
Thuần Nhã đứng ở nơi đó, quật cường không chịu tránh ra.
- Được rồi, nếu là thiếu gia mệnh lệnh, bỏ đi.
Lý Trung không xông vào mà xoay người đi ra cửa.
Tuy rằng nàng phản đối hắn, nhưng hắn lại xem trọng nàng hơn một bậc.
Chờ quản gia vừa đi, Thuần Nhã ngồi bệch luôn xuống đất.
Lần đầu tiên a!
Lần đầu tiên nàng cứng rắn đuổi đi quản gia đại nhân!
Chủ yếu chính là quản gia thật sự bị đuổi đi!
Lý Quý Dương cười cười, ôm mền ngủ tiếp!
Sau khi ngủ đủ, hắn nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, phát hiện ngoại trừ Thuần Nhã ở cửa, trong phòng phía đông là tiểu anh nhi cùng Lan nãi mẫu, trong viện còn có hai người hầu, không còn người nào khác.
Vì thế hắn xoay người đi vào trong hệ thống, cùng Al làm giao dịch, sau khi hoàn thành giao dịch Al cũng cùng hắn tán gẫu hàn huyên về hệ thống.
Hệ thống giao dịch này, kỳ thật chỉ cần thoát khỏi thân phận người thay mặt màu trắng, vẫn có không gian thi triển rất lớn!
- Chủ yếu là anh cần thói quen quy tắc hệ thống.
Al chỉ điểm:
- Lần đầu tiên anh giao dịch với tôi, hoàn hảo, chờ sau này anh tiếp tục giao dịch, đầu tiên cần xem danh tiếng người thay mặt, hiện giờ tôi cho anh một điểm danh dự, đã là đánh giá tốt nhất cho người thay mặt màu trắng như anh..

Al dạy Lý Quý Dương rất nhiều, lúc nghe Lý Quý Dương cũng tự hiểu thành ý mình, trước khi buôn bán với đối phương, cần trước tiên xem danh tiếng của nhà hắn, sau đó là tư chất.
Về lượng tiêu thụ hàng hóa, cũng đừng có tính toán, bởi vì đó không phải là hàng đã mua trên mạng.
Đây là việc mua bán giữa tinh tế cùng tinh tế, nghe nói loại Thánh Vực hệ thống này, mỗi tinh hệ chỉ có một cái, không có cái thứ hai!
- Tinh hệ của tôi cũng chỉ có một cái sao?
Lý Quý Dương có cảm giác không chân thật.
- Đương nhiên!
Al rất có bộ tịch của tiền bối:
- Tôi từng giao dịch với những người của tinh hệ khác, bọn hắn đều tự có tinh cầu của mình, thậm chí là mấy tinh cầu, còn có một người là hoàng tử tinh hệ đâu, cả tinh hệ có bao nhiêu tinh cầu? Lại có bao nhiêu dân cư? Nhưng hệ thống chỉ có một! Có thể thấy được thứ này trân quý.
Năm đó Al cũng không nghĩ tới mình lại có may mắn này, đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn, ngay cả "thân ái" của hắn cũng không biết.
Ước định xong ngày mai tiếp tục giao dịch với Al, đóng cửa màn hình thông tin, thanh âm máy móc vang lên:
- Hắn nói thật có đạo lý, anh đều phải ghi nhớ cho kỹ.
- Ân!
Lý Quý Dương gật đầu, loại chuyện này đương nhiên nhớ kỹ!
Sau đó hắn đi tới không gian, trong không gian lại thành thục!
Lý Quý Dương mệt chết việc cực bắt đầu thu thập cây nông nghiệp, còn có đủ loại hoa quả, hắn đã tích góp rất nhiều.
Có lẽ do có cảm giác không an toàn, Lý Quý Dương cảm thấy thời đại này tùy thời sẽ phát sinh thiên tai nhân họa, nhất định phải bảo tồn tốt cái ăn!.

Bình Luận (0)
Comment