Tháng chạp đi qua, đã đến cuối năm.
Lúc này qua cuối năm đều chỉ có đại quý tộc mới có tâm tình, các tiểu quý tộc đi theo náo nhiệt, mà tiểu quý tộc nhỏ như Lý gia, nhiều lắm là ăn ngon một chút, uống tốt một chút, mà bình dân, có ai qua năm mới? Chỉ biết qua một năm, đầu xuân cần làm ruộng.
Lý Quý Dương cũng biết không có khả năng ăn tết phong phú, cho nên chỉ đốt chút pháo, mà pháo cũng chỉ là cây trúc rỗng ruột, lúc đốt sẽ có tiếng vang, nghe nói như vậy có thể dọa chạy thú tịch cuối năm.
Cho nên ngày này, cũng được gọi là "trừ tịch" (giao thừa).
Đốt pháo xong, trong nhà dọn cơm.
Ăn thịt dê nướng, uống canh nhạn.
Lý Quý Dương nhìn bông tuyết bên ngoài, đây là giao thừa đầu tiên hắn trải qua ở nơi này, giao thừa thật đơn giản, thậm chí không có được một viên kẹo.
Bởi vì thời đại này còn chưa có mía đường sinh ra, mà nơi sản xuất cây mía nằm ở Guinea, về sau truyền tới quần đảo Nam Dương cùng Ấn Độ.
Theo tư liệu lịch sử ghi lại, ước chừng ở Chu triều Chu Tuyên Vương truyền vào phía nam Trung Nguyên, cũng chính là chỗ của Sở quốc.
Tới thời kỳ Hán triều mới có con đường tơ lụa, trong tàn cuốn Đôn Hoàng có một đoạn ghi lại về thuật chế đường Ấn Độ, nói tới Ấn Độ sản xuất cây mía, có thể tạo ra "Sát Cát lệnh".
Sát Cát lệnh chính là âm dịch từ sakara Phạn văn, chứng minh thuật chế đường Ấn Độ đích xác trải qua con đường tơ lụa truyền vào Hán triều.
Mà bây giờ nơi phát ra vị ngọt chỉ có mật, kết thành khối gọi là mật đường.
Lý Quý Dương trải qua một giao thừa đơn giản nhất kể từ khi lọt lòng cho tới nay, sáng hôm sau liền gọi đại thẩm nhà bếp đi tới.
- Dùng sữa dê cùng bột mì chưng, bỏ thêm mật trong sữa dê, khử một chút mùi tanh.
Sữa dê tanh nồng, mà mật thật thơm, mang theo mùi hoa, vừa lúc trung hòa mùi tanh của sữa dê, hắn đã sớm muốn thử xem một lần.
- Như vậy a, có thể thử một lần.
Đại thẩm nghĩ nghĩ, có lẽ ăn ngon.
- Còn nữa, từ hôm nay trở đi mỗi ngày một chén sữa, tóm lại không thể bớt cái ăn cho nữ nhân có thai, nhưng cũng không thể bổ nhiều quá, đến lúc đó nhi đồng bộ dạng quá lớn không dễ sinh nở.
Lý Quý Dương nói:
- Hiện tại rửa sạch mấy gian phòng ốc, bên trong quét sạch sẽ, chờ đầu xuân tiếp tục tiêu độc.
.
Nga, chính là tẩy xui, tiêu tiêu độc khí, chờ lúc sinh con sinh ở trong đó.
- Thiếu gia nói đùa, việc sinh con ai mà không ở nhà mình sinh a?
Quản gia đại thẩm cười khan nói.
Lý Quý Dương:
- Vậy xem ai sinh trước thì đem nhà ai quét sạch trước, nam nhân tạm thời dời ra ngoài ở, chờ nhi đồng được trăng tròn rồi nói sau!
- Đây là đương nhiên, chờ bảy tháng phải tách ra ngủ, còn phải làm cho người có kinh nghiệm ở cùng người có thai, vạn nhất nửa đêm cần sinh phải có người nhìn thấy.
Quản gia đại thẩm cao hứng vì thiếu gia chiếu cố cho nữ nhân có thai, trong cái ăn không nói, ngay cả sinh nở cũng lo lắng tới.
- Ân, thời gian mùa đông còn dễ nói, chờ đầu xuân cũng đừng làm cho bọn họ làm việc nặng, mỗi ngày cần có đủ thời gian nghỉ ngơi, các nam nhân cần chiếu cố người vợ của mình nhiều hơn.
Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:
- Nói cho Lý Phúc, chú ý một chút sữa trong nhà, đến lúc đó sản phụ cũng cần uống nhiều sữa, tương lai mới có sữa cấp cho nhi đồng ăn!
Quản gia đại thẩm liên tục gật đầu.
- Loại chuyện này tự nhiên để cho nữ nhân tự mình đi thu xếp, thiếu gia không cần quan tâm!
Lý Trung là người theo đại nam tử chủ nghĩa, xen lời nói.
- Sao vậy?
Lý Quý Dương kinh ngạc:
- Ta vẫn không thể quan tâm nữ nhân có thai trong thôn chúng ta sao?
- Đó đều là chuyện của các nữ nhân, thiếu gia, giao thừa cũng đã qua, ngài xem khi nào thì ngài thỉnh tiên sinh trở về?
Lý Trung lo lắng nói.
Tuy rằng không biết tiên sinh của thiếu gia là ai, nhưng hắn cảm thấy lão gia bọn họ chết thật không phải lúc, nếu để thiếu gia học thành tài, thiếu gia nhất định sẽ làm lớn mạnh Lý gia.
- Đầu xuân đi, lúc này quá lạnh ta cũng không muốn đi ra ngoài!
Lý Quý Dương rất muốn đi Hàm Dương thành nhìn xem một chút, nhưng không phải là hiện tại.
Bên ngoài quá lạnh.
Xe trâu trong nhà ngay cả mái che cũng không có.
Hơn nữa còn là loại xe đơn giản nhất.
Hắn phải tìm một chiếc xe tốt nhất cho mình.
Buổi tối vào hệ thống, giao dịch một túi trữ vật, Thanh Linh Tử cũng có mặt.
- Anh mua còn rất tích cực.
Thanh Linh Tử nhìn số liệu giao dịch của mình thăng lên, còn rất cao hứng.
- Đồ vật của anh tốt, tôi đương nhiên tích cực.
Lý Quý Dương nói:
- Trừ bỏ những thứ này, anh còn có vật gì cần xử lý hay không?
- Anh không phải một lần chỉ giao dịch được một loại vật phẩm sao?
Thanh Linh Tử ngơ ngác, cho dù hắn có đồ vật, Lý Quý Dương có thể mua được sao?
Còn không phải một ngày chỉ bán được một loại hàng hóa?
- Bởi vậy nói anh ngu ngốc đâu!
Lý Quý Dương bĩu môi:
- Anh không biết đặt vào trong túi trữ vật, trực tiếp bán cho tôi sao!
Thanh Linh Tử chợt vỗ đầu:
- Cũng phải!
Vật phẩm tu chân không thể giao dịch, vật phẩm bình thường không sao cả!
- Anh nghĩ muốn cái gì?
Thanh Linh Tử hỏi hắn.
- Một chiếc xe ngựa.
Lý Quý Dương vươn đầu ngón tay:
- Không cần tinh xảo, nhưng nếu có thể che gió che mưa, đông ấm hè mát, vẫn không thể quá nặng, một con ngựa đều có thể kéo nổi.
- Như vậy đi, tôi dùng tài liệu đầu thừa đuôi thẹo làm xe cho anh, ngày mai giao dịch!
Thanh Linh Tử chưa từng ngồi xe, nhưng không có nghĩa hắn không biết làm.
Lý Quý Dương đổ túi trữ vật, bên trong đổ ra không ít thỏi vàng, kim chuyên, còn có chút bạc, thật nhiều xuyến đồng tiền, một bộ trang sức bằng ngọc, mười hai cây trâm vàng hoa hình, hai mươi bốn trâm bạc.
Còn có bốn bộ quần áo, ba kiện áo khoác lông chồn!
Hắn thật thích áo khoác lông chồn, màu đen, cổ áo làm theo bộ dáng hồ ly.
Nội bộ là một loại vải dệt vuốt như là tơ lụa, thật trơn thuận, nhưng không có thêu hoa, cũng là màu đen như là da hồ ly.
- Không sai.
Thanh âm lên tiếng:
- Da lông động vật nguyên thủy.
- Đương nhiên rất tốt, ở thời đại của tôi bán cũng rất mắc tiền.
Lý Quý Dương vuốt ve nói.
Hắn cảm thấy thời đại của mình tốt lắm, trên tinh võng nhìn qua thì lại khác, vị diện công nghệ cao, người ta vô luận làm gì đều rất ít dùng nhân công, đánh giặc đều thắng thua trong vũ trụ, quân đội đều là dị năng giả, lợi hại vô cùng.
.