Tiệm châu báu này lớn hơn toàn bộ cửa hàng mà bọn họ đã đi qua, đồ vật bên trong cũng nhiều, ở bên ngoài không có bán trân châu nhưng trong này cũng có, nhưng giá cả mắc hơn rất nhiều.
Bởi vì Tần quốc không nằm ở ven biển, trân châu là mua từ quốc gia khác mang về, giá cả đương nhiên sang quý.
Hơn nữa trong thời đại Chiến quốc, xuống biển vớt trân châu không phải là chuyện dễ dàng, không có bình oxy, không ai nhân công nuôi dưỡng, toàn bộ đều là trân châu sinh trưởng trong tự nhiên, đương nhiên vớt thật khó khăn.
Cho nên những người lớn lên nơi bờ biển đều cần luyện công phu nín thở, mưu đồ xâm nhập trong biển vớt trân châu, bán được số tiền lớn.
Tần Chiêu Vương đem trân châu đặt song song với ngọc, liệt vào hàng đứng đầu "Khí sức bảo tàng"
Đáng tiếc không phải trong vỏ trai nào cũng có trân châu, cũng không phải mỗi viên trân châu đều mượt mà, loại trân châu lớn càng thêm thưa thớt.
Trong không gian của Lý Quý Dương chất đầy hơn mười hộp trân châu, mỗi viên đều bảo quang sáng ngời xinh đẹp!
Nhưng trong tiệm này đều là trân châu thời kỳ Chiến quốc a!
Tuy nhìn thấy cũng không phải tốt lắm, lúc này quốc gia sản xuất trân châu lớn nhất là Sở quốc, tiếp theo là Tề quốc, thứ ba là Yến quốc.
Ba quốc gia này đều có biên cảnh gần biển, nhất là Sở quốc, đường ven biển dài nhất, sản xuất trân châu cũng nhiều nhất.
Cửa hàng này có mua bán trân châu, bình thường một viên trân châu phải có giá năm mươi bố tệ, hơn lớn một chút mượt mà một chút đều trên trăm bố tệ, một chuỗi trân châu lớn nhỏ xuyến thành vòng cổ còn có giá năm kim!
Lý Quý Dương có chút ngẩn ra, trong không gian của hắn có rất nhiều trân châu làm thành vòng cổ, đều lớn, hơn mười chuỗi, hắn còn tính toán đưa cho Triệu Cơ!
- Mắc như vậy a!
Thuần Nhã cảm thán một câu, nàng cũng lần đầu tiên nghe nói tới "trân châu", quả nhiên là sang quý vô cùng.
Không thấy thiếu gia cũng chưa mua sao!
- Thứ này a, đến từ trong biển, trong vùng nước ngọt lại ít, vả lại.
.
Lý Quý Dương nói cho nàng nghe muốn vớt được trân châu khó khăn bao nhiêu.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy được thứ này bán vậy cũng không mắc, người trên bờ thì không cách nào hiểu được xâm nhập trong biển vất vả bao nhiêu, đều cảm thấy được không tưởng tượng nổi!
Vạn nhất chết đuối thì sao?
- Trân châu là tốt, những người đó có thể vớt châu thành công thật sự là vận may của bọn họ.
Một thiếu gia đưa tay vuốt trân châu, vẻ mặt kiêu căng, khinh thường người vớt châu, lại thích trân châu.
Lý Quý Dương liếc mắt nhìn, đây không phải là Vương thiếu gia gặp được ngày đó sao?
- Không có người vớt châu, trân châu cũng chỉ là cục đá chôn trong nước thôi.
Lý Quý Dương châm chích trở lại, mặc dù biết thời đại này bậc thềm tươi sáng, người vớt châu đa số là bình dân, thậm chí vì vớt châu còn dùng tội phạm hoặc là nô lệ tù binh thủ châu, bởi vì vớt châu nguy hiểm rất lớn, đôi khi vì một viên trân châu sẽ có vô số người táng thân biển khơi.
- Hừ! Đám người thấp hèn, có thể đụng tới trân châu đều là vinh quang vô thượng!
Vương thiếu gia lại không cho là như vậy, hắn từ khi sinh ra đã ăn trên ngồi trước, chưa từng gặp qua khó khăn, cả người đều là kiêu ngạo cao quý.
- Không có người vớt châu, ở đâu ra trân châu?
Lý Quý Dương cảm thấy được nhân dân lao động quang vinh nhất.
- Ta cảm thấy được vị tiểu thiếu gia này nói thật có đạo lý.
Bên cạnh một thiếu gia mặc hoa phục cẩm y ôm quyền hướng Lý Quý Dương, đây là đồng ý lời nói của hắn.
- Vậy cũng không nhất định, trân châu có thể nói là đứng đầu khí sức bảo tàng, há có thể làm cho người ta tùy ý đụng chạm?
Có người thích luận điệu của Lý Quý Dương, lại có người đồng ý Vương thiếu gia.
Tiệm châu báu này thật lớn, người tới cũng nhiều, vả lại đều có thân phận, chưởng quầy nghe lời tranh luận ngày càng cao cũng không ngăn cản, giống như là không nhìn thấy.
Điều này làm cho Lý Quý Dương cau mày, buôn bán làm thành như vậy, còn có thể sống yên trong Hàm Dương thành?
Cho dù chưởng quầy không ánh mắt, chẳng lẽ lão bản cũng dùng loại người như vậy trông tiệm? Nếu là hắn đã sớm thay người!
Những người này nói thanh âm càng lớn, giống như sắp cãi nhau, Vương thiếu gia nhằm vào Lý Quý Dương:
- Ngươi là người chỗ nào? Đến Hàm Dương thành làm gì? Vì sao lại nói chuyện cho đám thấp hèn kia?
Tuy hắn muốn đập tiệm châu báu này, nhưng không thể liên lụy quá nhiều người.
Theo hắn xem ra người khác hắn không thể trêu vào, cũng không thể gây ra, nhưng tiểu tử xa lạ trước mắt vẫn có thể xuống tay thu thập một chút, nếu không hôm nay hắn cũng không lên tiếng châm chọc.
- Không có nông dân làm ruộng canh cửi, ngươi ăn cái gì? Uống gì? Không có người thấp hèn đi vớt châu, chỗ nào tới trân châu? Không có thợ đào mỏ cố gắng, chỗ nào có vàng?
Lý Quý Dương bĩu môi:
- Có bản lĩnh ngươi đừng ăn đừng uống đừng mặc quần áo a? Tự nhận là cao quý thì ngươi tự đi tạo ra đồ dùng tế điện cho tổ tông nhà ngươi a?
Mệt chết ngươi đi!
- Ngươi!
Sắc mặt Vương thiếu gia đặc biệt khó xem, lời của Lý Quý Dương rất ế người.
- Ngươi nhà ai vậy?
Có thiếu gia đi cùng hắn chỉ vào Lý Quý Dương, nhất định muốn hỏi rõ ràng thân phận của hắn.
- Ta? Lý gia, thế nào?
Lý Quý Dương ngẩng đầu:
- Ngươi là nhà ai?
- Lý gia?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lý gia? Lý gia nào? Danh môn hậu nhân Tần quốc hình như không có họ Lý? Đại thần có họ Lý, nhưng quan chức không cao, cũng không nghe nói qua có tiểu thiếu gia nào như vậy.
Vừa định nói chuyện bên ngoài tiến vào một đám người, tiểu thiếu gia đi đầu thoạt nhìn còn nhỏ hơn Lý Quý Dương, chải tóc đuôi ngựa, hẳn còn chưa được mười tuổi.
Vương thiếu gia nhìn thấy hắn lập tức nở nụ cười, bước nhanh nghênh đón:
- Công tử, ngài làm sao tới đây?
- Muốn mua một ít trang sức tốt một chút cho mẫu thân của ta, nghe nói nơi này là tiệm của Lữ Bất Vi Lữ tướng bang, qua xem có hàng gì tốt.
Tiểu thiếu gia được xưng "công tử" vẻ mặt kiêu căng, nhìn cũng không nhìn Vương thiếu gia thẳng tắp đi vào bên trong.
Nhưng trong lời nói của bọn họ Lý Quý Dương nghe ra được rất nhiều tin tức!
Thứ nhất, cửa hàng này là của Lữ Bất Vi!
Chẳng thể trách tới nơi này mua đồ đều là thiếu gia, bán đều là châu báu tốt nhất, bởi vì bản thân Lữ Bất Vi là thương nhân châu báu!
Cũng chẳng thể trách chưởng quầy không lên tiếng ngăn cản cãi nhau, bởi vì cửa hàng này là của Lữ tướng bang, ai dám nháo sự tạp điếm?
Thứ hai, thiếu niên mới tới là con của quốc chủ!.