Tả Ý xách theo túi vải và hòm gỗ hành y, nhẹ nhõm ra khỏi biệt viện. Y sư đã quen nay đây mai đó, đồ đạc lúc nào cũng đơn giản và gọn ghẽ. Quần áo, đồ tư mật của y sư đều gói gọn trong tay nải này, ít ỏi đến khó tin, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn cả hòm gỗ hắn đeo trên mình.
Tư Văn đợi sẵn ngoài viện, y sư lại gần nhờ vả thư hầu truyền lời. Hắn không định chuyển dược phòng sang nội khu Lạc Dận Đình. Biệt viện cũ cách đó không xa, y sư định chế thuốc ở đấy, lúc nghỉ ngơi lại ở Lạc Dận Đình. Dù sao vẫn đúng yêu cầu của Lục gia chủ ở tại chỗ đó đấy thôi.
Tư Văn đâu dám tự quyết, đành xin chuyện này đợi gia chủ trở về mới nói. Thư hầu tươi cười mời y sư đi theo đến tư phòng dành cho hắn. Tả Ý lơ đễnh gật đầu, không hề chú tâm bước theo. Tư phòng...không phải viện riêng sao? Phiền phức thật!
Tư Văn dẫn y sư đi vào Lạc Dận Đình, nhanh chóng đi đến ngoại khu. Thư hầu vẫn không hề có ý dừng lại, băng băng lướt qua. Tả Ý kéo lấy thư hầu, cau mày dò hỏi. "Tiểu Tư, chủ tử ngươi sắp tư phòng ta ở viện nào? Đây là viện ngoài cùng ngoại khu rồi còn gì?"
Tư Văn ngớ ra, bấy giờ mới nhớ mình vẫn chưa nói tư phòng y sư ở đâu. "Xin ngài thứ lỗi, tiểu quên không báo với ngài. Chủ tử xếp ngài tại Vân Tịch Viện bên trong nội khu." Tả Ý ngạc nhiên ra mặt hỏi thư hầu. "Vân Tịch Viện, chủ phòng gia chủ...chủ tử ngươi nghĩ gì mà xếp ta vào đó?"
"Suy nghĩ chủ tử tiểu nào dám phỏng đoán. Tiểu chỉ y lệnh dẫn ngài đến tư phòng mà thôi. Nếu Tả tiên sinh có gì muốn hỏi, chờ chủ tử trở về rồi hẵng bàn, dù sao bây giờ ngài cùng một viện với chủ tử đấy thôi. Ngài để tiểu đưa ngài đến tư phòng, thuận tiện giới thiệu kết cấu Vân Tịch Viện cho ngài."
Tư phòng Tả Ý nằm ở mé phải Lạc Dận Đình, ngay sát bên chủ phòng gia chủ. Phòng này đáng lẽ dựng cho phu nhân gia chủ hưởng dụng nhưng Lục gia chủ vẫn chưa có âm nam âm nữ nào vào cửa. Lục Tân thấy phòng trống vô người lại phù hợp ý định của y nên sai thị tì sửa sang cho Tả Ý vào ở.
Tả Ý cau mày, hắn không ngờ Lục gia chủ lại sốt ruột đến mức này, dọn cả phòng phu nhân làm tư phòng cho hắn. Y sư đuổi khéo thư hầu, Vân Tịch Viện này đâu phải hắn mới một lần đến, kết cấu sân vườn cơ bản vẫn biết. Tư phòng rộng lớn, dùng bình phong tứ quý chia làm bốn gian. Không gian thoáng khí lại kín kẽ, tư mật, bài trí trang nhã gọn gàng.
Y sư quanh quẩn xem xét, bỗng nhớ ra vấn đề lớn. Viện này chú trọng không khí thanh tân, không xây trù phòng riêng, chỉ có một trù phòng phục vụ cả Vân Tịch Viện. Ẩm thực đều do thị tì đến hỏi rồi đưa thực đơn cho đầu bếp, mỗi ngày đều ghi lại tên món, danh tự chủ nhân rõ ràng.
Thực dược không thể dùng nữa rồi, hắn phải chuyển sang ngâm thuốc điều dưỡng. Đó còn chưa phải vấn đề lớn nhất, hắn ở gần Lục Tân thế này, lúc độc phát y có thể phát hiện ra. Cao thủ như Lục gia chủ, Vân Tịch Viện gió thổi cỏ lay còn rõ nữa là động tĩnh trong vòng 40 mét. Lục Tân chiêu này đúng là thoải mái đường hoàng kiểm soát hành vi của hắn, không cần mệt nhọc phái ám vệ rình coi.
Tả Ý thu xếp quần áo đặt vào ngăn tủ. Bên trong tủ gỗ đã xông hương còn cẩn thận đặt vài ba bộ ngoại y thiển màu cắt may tinh giản. Y sư ướm thử, chiều dài vừa vặn, chất liệu mềm mại, đường may kín kẽ, hoa văn ám chìm tinh tế. Nào có thể là cắt may trong ngày, chỉ sợ đã được chuẩn bị từ trước.
Chuyện ngày hôm qua vừa hay cho Lục gia chủ cái cớ bắt y sư nhập tư phòng, mà ngay cả khi không có chuyện đấy, Lục Tân cũng sẽ tìm cách buộc hắn thuận theo. Lục Tân muốn kiểm soát hắn đến vậy, bệnh đa nghi quá sâu đậm rồi. Theo lẽ thường, y sư hẳn nên kín đáo thu mình dưới cặp mắt soi mói của y, im lặng chờ con sóng dữ dịu mình.
Chỉ là trời không theo ý người, có những việc thân bất do kỷ. Như độc tố vẫn hỗn loạn ăn mòn da thịt ngũ tạng Tả Ý hằng ngày, như người ngoài phủ mà lại bên trong mắt lạnh theo dõi,...càng như nội tâm quấy phá muốn tự mình gánh chịu hiểm độc. Không có thứ gì cho phép hắn được yên tĩnh co mình, tất cả đều buộc y sư phải trở mặt với người nọ.
Y sư trằn trọc ngả người ra trường kỉ, suy tính làm thế nào để ra khỏi Vân tịch Viện. Hắn không thể ở đây, dưới con mắt Lục Tân, hắn không thể liên lạc với người đó. Tiếng chân nhỏ vụn truyền đến đánh tỉnh y sư, thị tì nhẹ nhàng gõ cửa, cung kính thỉnh y sư sang thư phòng, chủ tử cho mời. Tả Ý đáp được, phi y đi theo nàng ta. Đúng là vừa nhắc tào tháo, táo tháo tới ngay.
******************************************************
"Tả Ý, bây giờ ngươi đi theo ta đến ngoại ô kinh thành đón nương thân tiểu Minh. Mang theo cả hòm y nữa, nghe đâu nàng ta bệnh tật triền thân, suy yếu lại giường." Tả Ý vừa vào cửa, còn chưa kịp thấy mặt Lục Tân đã bị tác phong nhanh nhẹn của gia chủ làm cho ngớ người.
"Mang Ninh Tử theo là được, nàng ta đâu phải bệnh nan y khó chữa. Hậu sản suy yếu nàng ấy thông thạo hơn ta nhiều." Tả Ý hồi phục tinh thần, khó chịu cau mày. Y sư có ý tránh né mệnh lệnh của Lục Tân, tiến cử Ninh y sư thay mình chẩn trị.
"Không phải ngươi hộ sinh cho nàng ta sao? Tả tiên sinh đã hiểu rõ bệnh nhân thì nên đi cùng ta mới phải, tiện bề chăm sóc. Ta biết Tả tiên sinh luôn ân cần với bệnh nhân của mình, chẳng chậm trễ lúc nào, phải không?" Tả Ý ngoảnh đi, không tiếp lời Lục Tân. Im lặng coi như cam chịu thuận theo ý tứ gia chủ. Lục Tân không bận tâm khẽ cười, lướt qua y sư đi trước ra cổng.
Tả Ý đi theo gia chủ, tầm mắt mơ hồ dưới hàng mi thưa. Sắc mặt hắn tái nhợt, thoáng qua đau xót. Y sư đưa tay chạm vào vết thương vẫn còn sẹo trên bụng, như nhớ ra cái gì, chua chát cười khổ. Lục tân nói sai, y chẳng hay biết gì...hẳn là đảo ngược đôi bên, phải là ngược lại mới đúng.
******************************************************
"Chủ tử, tứ hợp viện ngay ở đằng trước." Tư Tam cải trang thành hộ vệ dừng cương bẩm báo. Lục Tân gật đầu, ghìm lại bốn vó sinh phong của bạch mã, lệnh cho nó chậm rãi đi tới. Lưu Vân thở phì phì, lắc đầu gợn lên lông bờm trắng mềm như tuyết của mình, tao nhã đệm bước.
Lục gia chủ quan sát tứ hợp viện tuy cũ nhưng sạch sẽ trước mắt, lệnh cho Tư Tam đi trước thăm dò. Rõ ràng y nghe thấy vó ngựa Thạch Đầu truy đuổi Lưu Vân, giờ lại ẩn ẩn hòa vào bánh xe ngựa. Hắc mã tuy không phải dòng ngựa giống quý hiếm nhưng cơ thể cường kiện, bôn chạy có lực, chỉ kém bạch mã, hai con ngựa này có ngày nào không tranh chấp. Vậy mà hôm nay lại chịu chậm bước theo mã xa, thật là kì lạ.
Phía sau, Thạch Đầu ung dung rải bước, dù chậm vẫn hơn đứt mấy con ngựa của hộ vệ đội cưỡi. Nó nhàm chán đung đưa cổ, quét đi quét lại lông bờm đen bóng sáng mượt vào tay chủ nhân, cầu vuốt ve. Chỉ là chủ nhân của nó hôm nay không được thoải mái, giấu diếm hơi thở ngắt quãng, luôn đưa tay xoa lấy lồng ngực.
Tả Ý vuốt phẳng vạt áo nhăn nhúm vì bị nắm chặt, thượng thân đau nhói nan bình. Hắn chỉ cho là tâm tình gây nên, vẫn giục ngựa đuổi theo Lục Tân. Nhưng mới được một quãng, hàn ý đã thẩm thấu tê liệt hai tay. Cơ thể này quá rách nát rồi, một chưởng của Lục Tân lại có thể khiến nó lung lay.
Nội thương vốn tưởng đã lành, giờ phút này hợp với U Minh Thảo châm chọc xung quanh kinh mạch. Hắc mã phi chạy xóc nảy càng khiến hắn thêm choáng váng. Tả Ý vội vã dừng cương, đứng sững lại giữa đường. Mãi đến khi hộ vệ đội cùng mã xa đuổi đến, hắn mới hoàn hồn, đành giục ngựa thả bước bám theo.
Bóng người thiên thanh thanh mảnh cưỡi trên bạch mã trắng như tuyết ánh vào mi mắt Tả Ý. Hắn nheo đôi mắt, đưa tay chắn bớt đi ánh nắng chói lòa. Người đó quay đầu, nhận ra y sư mà hô lên. Chất giọng ôn nhu mà mềm mại vương vấn.
"Tả Ý, ngươi đến rồi."