"Chủ tử, Tả tiên sinh có việc gấp cầu kiến ngài, hiện đang chờ ở chủ sảnh."
"Hửm? Ta đã dặn bao lần rồi, riêng hắn không cần thông báo. Mau mời Tả tiên sinh vào thư phòng." Nam tử trong phòng đầu cũng không ngẩng lên, vẫn chăm chú xử lý đống công văn xếp thành chồng trên bàn. Mái tóc dài che khuất sườn mặt tuấn mỹ được thắt lại rủ xuống bên vai, trường bào màu trắng mềm mại bó lấy thân hình thanh mảnh cao gầy.
"Chủ tử, Tả tiên sinh có dẫn theo người, không tiện vào đây."
"Dẫn theo người?" Nam tử khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn tiểu Tư.
"Dạ vâng, chủ tử. Là người lạ, chưa bao giờ thấy qua." Tư Văn cung kính hồi đáp.
Lục Tân nghi hoặc nhìn điệu bộ kính cẩn của Tư văn, đáy lòng cảm thấy tên nô tài này lại đang dấu diếm cái gì vô cùng quan trọng. Nhưng người là do Tả Ý dẫn đến, y trước giờ vẫn hiểu rõ bạn tốt của mình, hắn không bao giờ làm chuyện dư thừa.
Hôm nay lại có thể bỏ dở việc cứu trị Mạt Hạ để dẫn người đến đây, chắc hẳn là việc vô cùng quan trọng. Lục Tân nhanh gọn cất sạch đống thư văn trên bàn, ngay cả văn phòng tứ bảo cũng xếp đặt tử tế rồi mới sửa soạn quần áo rời khỏi thư phòng.
Thư phòng không xa chủ sảnh là bao, mới vài bước chân là tới. Lục Tân càng tiếp cận chủ sảnh, cảm ứng huyết mạch trong lòng càng thêm rung động. Huyết mạch lực nồng đậm và thân cận thế này, y chỉ cảm thấy trên thân đồng lứa biểu huynh muội và mấy đứa cháu dòng chính mới có.
Lục Tân nhíu mày suy tư, huyết mạch lực thì nồng đậm mà sao hơi thở lại yếu ớt thế này, chẳng lẽ cái tên biểu huynh Lục Kì lại trêu chọc Tả Ý, lần trước bị hắn dần cho một trận ném tới đây, tiểu tử này vẫn chưa chừa. Rõ ràng sau chuyện đó, y đã cảnh báo mấy tên phế vật đấy đừng có dây dưa Tả Ý, nếu đã không nghe lời thì cũng đừng trách y vô tình.
Cái mạng này của y nợ Tả Ý nhiều lắm rồi, hắn muốn y khuynh đảo Lục gia, y cũng bằng lòng. Nếu đã đắc tội Tả Ý thì dù là dòng chính, thiếu vài con phế vật cũng không thành vấn đề.
"Tả Ý, sao hôm nay lại có thời gian đến thăm ta thế này?"
Giọng nói vui cười của Lục Tân có chút khựng lại khi thấy đứa bé trên tay hắn. Y chắc chắn đó là con cháu dòng chính của Lục gia, chỉ là không biết của tên phế vật Lục Duệ hay Lục Kì, lại dám để huyết mạch lưu lạc đến tận tay Tả Ý.
Lục gia vốn là thế gia vọng tộc, tạm không nói đến bàng chi huyết mạch đã loãng đến ít kẻ còn cảm ứng đặc biệt là vẫn còn sinh sôi nảy nở, thì Lục gia quả là âm thịnh dương suy. Cả dòng chính chỉ có gia gia của y là dương nam, đến đời phụ thân y thì có thêm một bá bá. Dòng chính bao đời nay mới chấm dứt tình trạng độc tôn, gia gia sủng ái bá bá và phụ thân hết mức, chỉ chăm chăm nạp thêm lão bà cho hai đứa con trai, mong sao sinh thêm mấy đứa dương nam nữa.
Bá bá quả thật không phụ mong mỏi của gia gia, đưa bao nhiêu người thì sòn sòn sinh bấy nhiêu đứa, chỉ là phần lớn lại là âm nam, âm nữ. Mãi đến khi biểu huynh biểu muội của Lục Tân ngót nghét chục người, bá bá mới đại phát thần uy cho ra đời hai dương nam là Lục Duệ và Lục Kì. Bá bá đầu óc đơn giản, 2 tên này còn đơn giản hơn cả cha mình, cuối cùng gia gia cũng đành tiếc nuối buông tha cho trưởng tử mà bồi dưỡng thứ tử thành người đứng đầu Lục gia, thậm chí bồi thêm cả lão bà.
Chỉ tiếc phụ thân lại nguyện chỉ treo cổ trên một cái cây, cưới được mẫu quân là tuyệt nhiên dầu muối không vào, gia gia có thuyết phục thế nào cũng không được. Mẫu quân thân thể yếu đuối chỉ sinh cho phụ thân một dương nam là y, phụ thân lo sợ sức khỏe mẫu quân, mau chóng tài bồi y rồi buông gánh mặc kệ, dắt tay nhau đi tìm Lam Lang thần y chữa bệnh. Cũng tại đó y mới có thể gặp được Tả Ý, may mắn cứu hắn một mệnh.
"Lục Tân, mau độ nó ít dương khí đi. Nó yếu lắm rồi." Tả Ý vội vàng lao đến chỗ Lục Tân, gương mặt lo lắng đẩy đứa bé vào lòng y.
"Tả Ý, phụ thân nó là ai? Ta không phải cha nó, cùng tộc độ dương khí sao sánh bằng ch..." Lục Tân phản xạ ôm lấy anh nhi, nghe lời mà bốc lên dương khí của mình nhưng vẫn không quên tra hỏi xuất thân đứa bé. Dương khí vừa bốc lên đã được hấp thụ ngay lập tức làm y nghẹn họng trân trối, gương mặt tái nhợt của anh nhi ửng hồng lên trông thấy.
Đồng tông đồng nguyên dương khí mới không cần trải qua bài xích và tiếp nhận, hiệu suất nhanh chóng thế này, chỉ có thể là phụ tử với nhau. Lục Tân muốn vả vào miệng mình một cái, chẳng lẽ phế vật lại chính là y sao, lại còn là một đứa bé dương nam nữa, quả này mà để gia gia biết thì lĩnh đủ.
Y vô tội nhìn khuôn mặt thả lỏng của Tả Ý, hàm ý không cần nói cũng biết. Y sống trong sạch bao năm nay, người anh em hơn 20 tuổi mới chỉ được năm cô nương chăm sóc mà thôi, tiểu tử Mạt Hạ kia lại càng chẳng phải nói, chưa qua cửa đã trúng độc nằm liệt giường kia kìa, không biết sờ với chạm lúc nào mà ra đứa bé này đây.