Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 10

Trương Vô Kỵ vẫn ở bên cạnh không nói gì, nhưng bởi vì hàn độc tái phát nên đau đớn mà hừ nhẹ lên tiếng, hắn ngã trên mặt đất run lẩy bẩy, đôi môi trở nên khô nứt trở thành màu trắng nhợt.

Trương Tam Phong cả kinh, một tay nâng Trương Vô Kỵ dậy, bàn tay chống đỡ sau ót hắn, vận lên nội lực áp chế tạm ngăn lại hàn độc.

Trương Siêu Quần đứng ở một bên im lặng không lên tiếng, trong lòng có chút kinh ngạc, thật là có loại này chữa thương theo phương pháp này, ngày hôm nay thực sự là mở mang hiểu biết nhiều điều.

Theo thời gian trôi đi, Trương Vô Kỵ khuôn mặt nhỏ trắng xám vô sắc hơi hồng hào lên, hàm răng cũng còn run lập cập, Trương Tam Phong bây giờ mới thả chưởng lực ra, ân cần hỏi han:

– Vô kỵ, con cảm thấy thế nào rồi?

Trương Vô Kỵ khẽ nói:

– Thái sư phụ, Vô Kỵ không có chuyện gì, chỉ là hàn độc phát tác càng lúc càng lợi hại, E sợ lần này con không thể đi xa.

Thường Ngộ Xuân thương thế cũng được áp chế lại, hướng về Trương Tam Phong hỏi:

– Trương chân nhân, Vô Kỵ tiểu huynh đệ vì sao như vậy, lẽ nào là bị trúng loại chưởng lực thâm độc?

Trương Tam Phong không hề có một tiếng động gật đầu, trong ánh mắt giờ tràn đầy lo lắng.

Thường Ngộ Xuân thấy vậy, tiếp theo hắn nói với Trương Tam Phong rằng:

– Vãn bối có quen biết một người y thuật rất cao, vị tiểu huynh đệ này có quái bệnh quấn quanh người, nếu như Trương chân nhân tin được vãn bối, thì sẽ mang tiểu huynh đệ này đến nơi đó để nhờ trị liệu.

Trương Tam Phong âm u lắc đầu nói:

– Đồ Tôn của bần đạo trúng rồi Huyền Minh thần chưởng, y thuật dù cao đến đâu... e rằng cũng không làm nên chuyện gì...!

Trương Siêu Quần lại nói:

– Trương chân nhân, vãn bối nghe nói trong Minh giáo có vị thần y “ kiến tử bất cưú “ thấy chết mà không cứu, tên gọi là Hồ Thanh Ngưu, chỉ là thần y tính tình cổ quái, không phải là người nào cũng sẽ trị bệnh.

Thường Ngộ Xuân nghe Trương Siêu Quần nói hơi kinh ngạc.

– Trương huynh đệ nói không sai, người quen đó chính là thần y Hồ Thanh Ngưu, không ngờ Trương huynh đệ cũng biết đến.

Trương Siêu Quần cười, hướng vềTrương Tam Phong nói:

– Trương chân nhân, Vô Kỵ tiểu huynh đệ vết thương đó có thể thần y Hồ Thanh Ngưu có thể chữa hết đấy.

Trương Tam Phong hiện tại đã hết cách rồi, vốn là đến Thiếu Lâm cùng Nga Mi xin cầu mượn quyển Cửu Dương thần công, gặp phải Thiếu Lâm từ chối, lại muốn đến Nga Mi, nhưng cho dù Nga Mi đồng ý cho mượn đọc Cửu Dương thần công thì cũng không được hoàn chỉnh…..

Y thuật của Hồ Thanh Ngưu thì Trương Tam Phong cũng có nghe danh, bây giờ cũng đành phải hi vọng vào mà thôi:

– Thường anh hùng nếu như có thể khiến cho đồ tôn của bần đạo loại bỏ được hàn độc trong người, ngày sau nếu có việc cần, môn phái Võ Đang sẽ tận lực giúp đỡ.

Thường Ngộ Xuân nói:

– Trương chân nhân xin đừng khách khí…

Nói xong tựa hồ là tác động đến vết thương, hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

Trương Tam Phong vô cùng cảm kích, lại dùng nội công thâm hậu áp chế lại nội thương Thường Ngộ Xuân, nhưng như vậy cũng bất quá là phương pháp tạm thời mà thôi.

Trương Siêu Quần lúc này nói:

– Vãn bối xem Vô Kỵ tiểu huynh đệ cùng Thường đại ca đều cần một chỗ dưỡng thương, vừa vặn có cái thuyền nhỏ cách đây mấy dặm, chi bằng đi đến nơi đó tịnh dưỡng đi.

Trương Tam Phong gật đầu đáp ứng, lão đạo sĩ vẫn tự cho rằng chính mình hổ thẹn với đệ tử Trương Thúy Sơn, cho nên đối với Trương Vô Kỵ thương yêu rất nhiều, chỉ có điều đối mặt với một thân hàn độc không thể ra sức cứu chữa, trong lòng càng thêm tự trách lấy mình.

Trở lại chiếc thuyền nhỏ của nhà Chu Chỉ Nhược, dàn xếp chỗ nghỉ cho Trương Vô Kỵ cùng với Thường Ngộ Xuân, ngồi ở mũi thuyền Trương Siêu Quần lại khó khăn, cực kỳ thương tiếc nhìn Chu Chỉ ngủ say Nhược trong lòng mình. Trương Siêu Quần không biết lúc nàng tỉnh lại, sẽ nói như thế nào, tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy vợ chồng Chu bá mẫu bị giết, nhưng...

Trương Siêu Quần không dám nghĩ tới, còn không biết Chu Chỉ Nhược khi biết tin dữ cha mẹ của mình thì sẽ ầm ĩ đến cỡ nào đây..

– Siêu Quần tiểu huynh đệ có phải đang vì chuyện của tiểu cô nương này mà phiền não?

Chẳng biết lúc nào Trương Tam Phong đã đứng ở phía sau.

Trương Siêu Quần ôm tiểu cô nương đứng lên, thấy Trương Tam Phong gọi tên mình, xem ra lão đạo sĩ đã không coi mình là người xa lạ, lập tức thành thật trả lời nói:

– Đúng vậy cha mẹ đã lành ít dữ nhiều, vãn bối không biết sau khi tỉnh lại làm sao nói với nàng đây nữa.

Trương Tam Phong quan sát Trương Siêu Quần và tiểu cô nương nằm ở trong lòng hắn rồi nói:

– Tiểu cô nương này không phải là gia muội của tiểu huynh đệ?

Trương Tam Phong thấy tiểu cô nương kia ước chừng 12-13 tuổi, quần áo cũ nát, hai chân để trần, vừa nhìn thì biết là con nhà ngư dân bần hàn, nhưng dung nhan tú lệ, mười phần là tuyệt sắc mỹ nhân, thấy Trương Siêu Quần quan tâm như vậy, nói lên hai người quan hệ không bình thường.

Trương Siêu Quần nở nụ cười cộc lốc:

– Cái này… vãn bối cùng nàng dự định chung thân...

Nói tới vấn đề này dù là Trương Siêu Quần da mặt dày đần đâu cũng không khỏi đỏ lên, lấy một tiểu cô nương là tội lớn rồi…..

– Ha ha, không cần ngại ngùng, nam đại đương hôn, nữ đại đương giá, ta xem tiểu cô nương này mười phần là mỹ nhân tuyệt sắc, mà tiểu huynh đệ lại là nhân trung chi long, hai người đúng là trai tài gái sắc, vô cùng xứng…vô cùng xứng.

Trương Siêu Quần không nghĩ tới liền Trương chân nhân cũng nói được lời này, trai lớn dựng vợ này tốt, lời lẽ chí lý! Nhưng nàng hiện giờ mới 12 tuổi a! Đúng là toát mồ hôi…!

Trương Tam Phong lại mỉm cười nói:

– Tiểu cô nương này tên gọi là gì?

Trương Siêu Quần nói:

– Chu Chỉ Nhược.”

Trương Tam Phong vuốt chòm râu rất dài của mình nói:

– Tuy là con nhà ngư dân lại đặt tên thật tốt, tiểu cô nương nhà ở tại nơi vừa bị quân Mông Cổ tàn sát này?

Trương Siêu Quần gật gật đầu:

– Vâng, nàng là thôn nữ ở đây, vì lẽ đó vãn bối đối với nàng rất là thương tâm.

Trương Tam Phong nói:

– Tiểu cô nương còn có người thân không?

Trương Siêu Quần nói:

– Không còn, nàng cũng chỉ còn có vãn bối là người thân duy nhất.

Trương Tam Phong gật t đầu, thay đổi đề tài nói:

– Siêu quần, bần đạo thấy tiểu huynh đệ vẫn chưa tu luyện nội lực, nhưng gân cốt trui rèn cứng cáp, thêm vào kiến thức không thấp, bần đạo muốn thu tiểu huynh đệ làm đồ đệ, không biết ý của tiểu huynh đệ như thế nào?

Trương Siêu Quần nghe vậy đại hỉ, vốn là hắn đang mong muốn có cơ hội bái Trương Tam Phong làm sư phụ, chỉ ngại nhân gia là một đại tông sư, võ công cái thế, sẽ không dễ đãng thu đồ đệ, hơn nữa hắn cũng không biết thế nào mở miệng cần xin, đang ôm tiểu cô nương lập tức quỳ xuống, cao giọng nói:

– Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi một bái.

Nói xong thì quỳ lạy, nhưng khi cúi đầu mới nghĩ đến mình đang ôm Chu Chỉ Nhược, Trương Tam Phong cười ha ha, dùng nội lực nâng hắn lên, Trương Siêu Quần cảm thấy một luồng sức mạnh an lành, làm hắn ưỡn thẳng lưng.

Trương Tam Phong cười nói:

– Những lễ tiết này, chờ chúng ta sau khi trở về Võ Đang sơn tiến hành cũng không muộn, hiện tại trước tiên cứ là đệ tử ký danh đi đã..

Trương Siêu Quần cũng không câu nệ, đứng dậy gật đầu.

Trương Tam Phong nói:

– Con có biết là sư phụ có mấy vị đệ tử?

– Thưa sư phụ có bảy người đệ tử!

Câu này không làm khó tới Trương Siêu Quần:

– Phân biệt là:Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu, Dư Đại Nham, Trương Tòng Khê, Trương Thúy Sơn, Ân Lê Đình, Mạc Thiên Cốc, hợp xưng là Võ Đang thất hiệp, không biết là đệ tử nói có sai không?

Trương Tam Phong vuốt cằm nói:

– Không sai, sư phụ nhiều năm qua đã không có thu thêm đồ đệ, nay nhận con làm đồ đệ là bởi vì một: gân cốt kỳ giai, là người thích hợp để luyện võ; hai: quan trọng nhất con là một người có nhiết huyết lương tri, có tinh thần trọng nghĩa, sư phụ thu người làm đồ đệ, xưa nay đều là khảo tra phẩm hạnh, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, điểm ấy con làm rất khá.

Trương Siêu Quần âm thầm lau mồ hôi, thầm kêu may mắn, chính mình đó là thấy cái gì việc nghĩa hăng hái làm? Thực ra là do hắn không ưa những tên lính kia Mông Cổ lạm sát kẻ vô tội mà thôi.

Lúc này Trương Vô Kỵ lại kêu một tiếng thái sư phụ, Trương Tam Phong lo lắng thương thế của Vô Kỵ, quay lại dặn Trương Siêu Quần tạm thời không đem việc này tiết lộ….

Trương Tam Phong lại vì Trương Vô Kỵ mà vận nội lực đưa vào cơ thể của hắn, trải qua không lâu, Trương Vô Kỵ tỉnh dậy…

Thường Ngộ Xuân ở bên cạnh Trương Siêu Quần nói:

– Chuyện đến nước này, nếu Vô Kỵ không đi tìm thần y Hồ Thanh Ngưu trị liệu, chỉ sợ trong cơ thể độc tính xâm nhập vào tâm mạch, đến lúc đó thật là nguy hiểm, chi bằng Trương chân nhân cứ cho vãn bối bồi tiếp Vô Kỵ đi đến Hồ Điệp cốc nhé!

Trương Tam Phong chần chờ một chút, Trương Vô Kỵ là cốt nhục duy nhất còn lại của ái đồ Trương Thúy Sơn, phải đem hắn giao cho trong tay đệ tử Ma giáo từ trước đến giờ nổi danh quái dị tà ác, thật là vạn phần không yên lòng, bây giờ có một đệ tử mới thu nhận cùng đi với bọn họ, thì cũng yên tâm được phần nào.

Trước mắt Vô Kỵ độc nhập nguy kịch, sinh tử chỉ còn là thời khắc, cần phải quyết định thật nhanh, cho nên nói:

– Quyết định như vậy cũng đương nhiên là được, nhưng Hồ thần y có một quy định, thề quyết không chữa bệnh cho người ngoài Ma giáo, Siêu Quần đi theo nếu là miễn cưỡng Vô Kỵ nhập giáo, thì tuyệt đối không thể đồng ý.

Trương Tam Phong biết người trong ma giáo làm việc quỷ bí, nếu dây dưa trên người, thì sau này không biết còn có bao nhiêu hậu hoạn, Trương Thúy Sơn thảm tử chính là một sự cảnh báo sờ sờ trước mắt.

Trương Siêu Quần biết là Trương Vô Kỵ sau này không chỉ là nhập giáo, hơn nữa còn làm đến giáo chủ Minh giáo, Trương Tam Phong nếu có lo lắng, thì cũng là dư thừa, gật gật đầu, nói:

– Đồ nhi đã biết.

Thường Ngộ Xuân nghe qua Trương Tam Phong nói như vậy trong lòng không vui, cất cao giọng nói:

– Trương chân nhân đánh giá người của Minh giáo quá thấp rồi, giả như Hồ sư bá không chịu chữa bệnh cho Vô Kỵ tiểu huynh đệ, Thường Ngộ Xuân này sẽ một mạng đổi một mạng với Hồ sư bá.

Trương Tam Phong vuốt râu cười nói:

– Thường anh hùng không cần chú ý, bần đạo đương nhiên bần đạo biết ngươi quang minh lỗi lạc, là một hảo hán tử đỉnh thiên lập địa, bần đạo có một câu không xuôi tai khuyên ngươi, không biết có làm phiền lòng Thường anh hùng không?

Thường Ngộ Xuân nói:

– Trương chân nhân chỉ giáo, làm sao vãn bối dám trách móc?

Trương Tam Phong nói:

– Được! Bần đạo khuyên ngươi có thể thay đổi triệt để, rời khỏi Ma giáo, nếu không hiềm bản lĩnh phái Võ Đang thấp kém, bần đạo sẽ bảo đại để tử Tống Viễn Kiều thu ngươi làm đồ đệ, ngày sau ngươi hành tẩu giang hồ, cũng không ai dám xem thường ….

Tống Viễn Kiều là người đứng đầu trong Võ Đang thất hiệp, danh chấn thiên hạ, người tầm thường trong võ lâm muốn gặp Tống Viễn Kiều một lần cũng là không dễ.

Thường Ngộ Xuân xuất thân Ma giáo, nay lọt mắt xanh của Trương Tam Phong, muốn hắn vào làm đệ tử của Tống Viễn Kiều, với người học võ mà nói, thực là hiếm thấy phúc duyên lớn lao cực điểm.

Trương Siêu Quần vừa được Trương Tam Phong nhận lời thu làm đệ tử ký danh, lại thấy Trương Tam Phong có ý nhận thêm Thường Ngộ Xuân làm đồ đệ, không khỏi lăn tăn, xem ra hôm nay Trương chân nhân này bị nghiện thu đồ đệ rồi, thu nhiều, sẽ không còn quý hiếm, nghĩ đi lại nghĩ, mình bái Trương Tam Phong làm sư phụ, nhưng Thường Ngộ Xuân là làm đệ tử của Tống Viễn Kiều, suy ra thì mình cũng trở thành sư thúc của hắn, trong lòng cũng miễn cưỡng vừa ý.

Nào ngờ Thường Ngộ Xuân cất cao giọng nói:

– Vãn bối được Trương chân nhân coi trọng, thực là vô cùng cảm kích, nhưng vãn bối thân là đệ tử Minh giáo, trọn đời không dám quay lưng.

Trương Siêu Quần lúc này mới đột nhiên nhớ lại, Thường Ngộ Xuân vẫn chưa có đồng ý vào làm đệ tử phái Võ Đang.

Trương Tam Phong lại khuyên nhủ vài câu, Thường Ngộ Xuân kiên quyết từ chối, Trương Tam Phong thấy hắn u mê không tỉnh, không khỏi lắc đầu thở dài……..
Bình Luận (0)
Comment