Mỹ nữ ở trong ngực thì Trương Siêu Quần làm sao đình chỉ được? Đầu ngón tay vừa không ngừng kích thích đầu âm vật nhỏ bé của nàng, vừa lắng nghe nàng uyển chuyển rên rỉ.
Trong lúc lơ đãng, ngón tay trợt xuống chạm vào hai môi nhỏ mềm mại màu mỡ vẫn còn đang sưng phồng do cuộc giao hoan hôm qua còn để lại, nhưng mặt trên đã dính đầy dịch nhờn trơn trợt.
Trương Siêu Quần liếm nhẹ vào thùy tai nàng, nhẹ giọng nói︰
– Muội thật mẫn... cảm a! Nơi đó đã chảy thật nhiều nước nhờn…
Võ Thanh Anh cong miệng lại, phong tình vạn chủng liếc chéo người xấu này, sẵng giọng︰
– Còn không là do huynh làm ra? Huynh không đưa tay xuống chỗ đó của muội, tự nhiên nó cháy nước nhờn sao?
Trương Siêu Quần cười ha ha, ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra hai môi nhỏ, đem cửa miệng âm đ*o lầy lội một mảnh mở ra, nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay vào.
– Ừm…
Võ Thanh Anh e thẹn vô hạn, nói︰
– Nó…nó còn đau, huynh nhẹ tay một chút…
Bỗng nhiên, Trương Siêu Quần đầu đột nhiên nhấc lên nói︰
– Có tiếng động!
Vừa nói dứt lời, ngoài cửa một cái đầu thò vào dò xét, Trương Siêu Quần chính là con vượn trắng kia quay lại!
Võ Thanh Anh duyên dáng “ ư..” gọi lên, vội vàng dùng tay che lại cái âm hộ mình phía dưới, thân thể cuộn lên, Trương Siêu Quần cười nói︰
– Cái con Bạch Viên này vậy mà lại háo sắc, cứ mỗi lần Võ Thanh Anh của ta thân thể trần truồng là nó liền đến.
Võ Thanh Anh tức giận liếc mắt một cái, nàng nghĩ con vượn trắng này tuy không phải là người, nhưng khi bị nó nhìn thấy thân thể mình, cũng thấy xấu hổ, nên vội núp ở phía sau Trương Siêu Quần mặc lại quần áo, Trương Siêu Quần hướng về con vượn trắng vẫy vẫy tay, chỉ chỉ một bên trong, con vượn trắng dường như nghe hiểu ý, chần chờ một chút, chui vào đi tới.
Trương Siêu Quần quay đầu lại hướng về Võ Thanh Anh nói︰
– Trên người của muội có mang theo kim chỉ không?
Võ Thanh Anh lắc đầu nói︰
– Làm gì mà có kim chỉ? Huynh muốn làm cái gì?
Trương Siêu Quần chỉ về phía con vượn trắng đang ngồi ở bên bức tường nói︰
– Ta đoán nó không chỉ là đến tránh mưa, mà còn có khả năng muốn nhờ chúng ta trợ giúp, muội xem trên bụng nó kìa.
Võ Thanh Anh cũng nghe thấy được một mùi hôi mùi từ trên thân thể con vượn trắng trên đến, đôi mi thanh tú cau lại, nói︰
– Hóa ra là mùi hôi của vết thương, vậy mà muội còn tưởng rằng từ trong người nó thì hôi như thế đây, muội không có mang theo kim chỉ, nhưng muội có cái này.
Nàng gỡ từ trên mái tóc dài lấy ra một cái trâm gài dài tóc tinh xảo nói︰
– Không biết cái này có sử dụng được không!
Trương Siêu Quần cười nói︰
– Cũng có thể được rồi.
Nói xong hắn xăn tay áo lên, rút ra từng sợi vải nhỏ trên tay áo, giao cho Võ Thanh Anh, bận bịu một hồi lâu, thì đã chuẩn bị kỹ càng những sợi chỉ.
Trương Siêu Quần đi tới trước mặt con vượn trắng, nó cũng không tránh né, Trương Siêu Quần vỗ vỗ trên cái vai ướt nhẹp của nó nói︰
– Ngươi đừng sợ, ta đến trị thương cho ngươi.
Từ trên người hắn lấy cây chủy thủ, sờ sờ vết loét, vuông vức một khối, xem theo hình dạng, đó là hình dáng của quyển sách, vật này ngăn chặn khí huyết vận hành, đến nỗi cơ bụng như muốn tan vỡ, nếu không cứu chữa kịp thời lấy Cửu Dương Chân Kinh ra, nó cũng khó mà giữ được tính mạng.
Trương Siêu Quần ra hiệu co con vượn trắng nằm xuống, chậm rãi cắt những sợi chỉ khâu trên bụng nó, con vượn trắng tuổi đã là cực lớn, cho nên rất có linh tính, nó biết Trương Siêu Quần chữa bệnh cho nó, tuy rằng trên bụng đau nhức, nhưng vẫn mạnh mẽ nhẫn nhịn, cũng không nhúc nhích.
Trương Siêu Quần cắt xong chúng quanh lớp chỉ, thì thấy trong bụng nó cất giấu một miếng vải dầu bọc lại, hắn lấy ra, để ở một bên, quay đầu hướng về Võ Thanh Anh nói︰
– Muội mau tới mau tới, khâu lại vết thương nó, chúng ta đã đại công cáo thành rồi!
Võ Thanh Anh gật gật đầu, đi tới, đôi mắt linh lợi con vượn trắng nhìn nàng, trên bụng không ngừng chảy máu, Trương Siêu Quần điểm huyệt cầm máu, tuy rằng cấu tạo của nó không giống với thân thể người, nhưng phần lớn vẫn là tương thông, hắn liên tiếp điểm đến 7, 8 lần, cuối cùng máu cũng ngừng lại, Võ Thanh Anh loay hoay hơn cả canh giờ, mới đem vết thương của con vương trắng hoàn toàn khâu lại xong, con vượn trắng này tuy là cường tráng to lớn, nhưng lúc này cũng nằm dưới đất không thể động đậy.
Võ Thanh Anh nhìn thấy dưới lòng đất cái miếng vải dầu đẫm máu đang bọc lại bên trong vật gì đó, cau mày nói︰
– Để muồi đi ra lấy chút nước mưa, đem nơi này tẩy sạch một chút, cái túi vải dầu này là từ trong bụng nó lấy ra hôi bẩn quá, để muội đem đi ném nhé.
Trương Siêu Quần đang bị kích động đến điên cuồng, sắc mặt vui mừng, vội vàng nói︰
– Đây chính là thiên hạ chi bảo khó tìm, làm sao có thể ném được?
Võ Thanh Anh ngạc nhiên nói︰
– Đây là bảo bối gì vậy?
Trương Siêu Quần cười hì hì, nói︰
– Muội đi lấy nước mưa đi, ta lập tức nói cho muội biết.
Võ Thanh Anh đáp một tiếng, lấy cái bát ra ngoài bên cạnh mái hiên hứng nước, không lâu đã đầy, rửa sạch vết máu trên đất, Trương Siêu Quần cũng tẩy sạch vết máu trên bọc vải dầu, lúc này mới ngồi trên giường, nói với Võ Thanh Anh︰
– Muội biết đây là đồ vật gì không?
Võ Thanh Anh lắc đầu không biết, Trương Siêu Quần đắc chí nở nụ cười, nói︰
– Muội đã từng nghe qua Cửu Dương Chân Kinh chưa?
Thấy Võ Thanh Anh lắc đầu, nhân tiện nói︰ “Năm xưa ta giác viễn đại sư trước khi viên tịch đã đọc tòn bộ kinh văn Cửu Dương Chân Kinh trong đó có thái sự phụ Trương Tam Phong, Quách Tường nữ đại hiệp, và Vô Sắc thiền sư đều nghe rõ mồn một, nhưng thiên tư và căn bản mỗi người khác nhau sự ghi nhớ và lãnh hội cũng có phần sai biệt, nên ba người truyền cho môn hạ đều có nhiều điểm khác nhau, nhưng Võ Đang, Nga Mi, Thiếu Lâm ba phái võ công say này đều tiến nhanh, mấy chục năm qua hùng bá thiên hạ, danh chấn võ lâm, muội thử suy nghĩ xem, chỉ cần biết có một phần, thì ba người đã danh dương thiên hạ, đứng ngạo nghễ với đỉnh cao võ học, mà hiện ở trong tay ta, chính là nguyên bản Cửu Dương Chân Kinh năm xưa, vậy thì vật này có tính là võ lâm chí bảo hay không?
Võ Thanh Anh hai mắt phát sáng, kinh hỉ nói︰
– Thật sự sao? Cửu Dương Chân Kinh! Vậy huynh mau mau luyện đi!
Trương Siêu Quần cười nói︰
– Ha ha, đây là đương nhiên, bất quá, muội sẽ theo ta cùng luyện tập võ công này, đến khi thành công, hai chúng ta võ công đệ nhất thiên hạ, dắt tay nhau hành tẩu giang hồ, trừ nhược phù mạnh, á lộn.. là đánh mạnh giúp yếu, muội thấy tốt không?
Võ Thanh Anh cười gật đầu, trong ánh mắt pha lẫn niềm vui sướng vô hạn. đột nhiên nàng cảm giác thấy có chỗ không đúng nên hỏi︰
– Huynh còn chưa có mở ra, làm sao biết được nhất định đó là Cửu Dương Chân Kinh?”
Chợt nàng hiểu được, kinh hô lên tiếp︰
– Thì ra..thì ra… huynh sớm đã biết rồi! Huynh đến đây là sớm đã biết có Cửu Dương Chân Kinh ở trong bụng Bạch Viên, có đúng không?
Trương Siêu Quần nói︰
– Đúng đấy, ta sớm đã biết, chỉ có điều không thể chứng thực mà thôi, hiện tại đã đúng rồi, trong truyền thuyết là thật sự có.
Thấy Võ Thanh Anh sắc mặt có chút nghi ngờ, hắn vội vàng nói tiếp︰
– Ta tuy rằng gạt muội, chỉ là sợ cuối cùng không tìm được bản kinh thư này nên không nói trước, ta đối với muội là chân tâm thành ý, chẳng lẽ muội không tin tưởng ta sao?
Võ Thanh Anh mỉm cười nói︰
– Muội làm sao không tin huynh đây? Nếu huynh đối với ta không có chân tâm, thì làm sao lại bảo để muội cùng luyện Cửu Dương Chân Kinh?
Nói xong nhào vào trong lồng ngực của hắn….
Trương Siêu Quần ôm lấy vòng eo mềm mại nàng, nói︰
– Nhưng sau này bất cứ lúc nào cũng không thể hoài nghi ta đối với muội tốt, biết chưa?
Võ Thanh Anh ôn nhu nói︰
– Muội biết rồi, võ công tuyệt thế thì muội cũng không để ý lắm đâu, vì có huynh bảo vệ cho muội rồi.
Khi bọn họ mở ra cái bọc vải dầu, bên trong có bốn bản kinh thư mỏng manh, nhờ vải dầu bao bọc vô cùng kín, cho nên giấu ở trong bụng con vượn trắng rất lâu rồi, những trang sách vẫn cứ hoàn hảo không chút tổn hại nào, bên trong văn tự viết quanh co khúc khuỷu, hắn một chữ cũng không biết được, mở ra nhìn, trong bốn trang kinh văn này tất cả đều là những quái văn, nhưng mỗi một hàng, đều có chú thích chữ cực nhỏ tràn ngập văn tự Hán.
Hắn ổn định lại tâm thần, từ đầu nhìn kỹ, văn tự bên trong tất cả chủ yếu là bí quyết luyện khí vận công, hắn đã tu tập qua công nội tâm pháp Cổ Mộ Phái, hai loại võ công tuy rằng khác nhau, nhưng về cơ bản đại khái cũng khá giống, lập tức, Trương Siêu Quần đem đệ nhất bản kinh thư đọc qua một lần, cùng Võ Thanh Anh bắt đầu tập luyện.
Từ đó, bọn họ mỗi ngày đi đánh bắt cá, hái trái cây, chính là nghiên cứu về Cửu Dương Chân Kinh, hơn mười ngày sau, con vượn trắng cũng đã tạm khỏe lại, tự động rời đi, nó bỏ đi qua hai ngày sau, quay lại mang theo hai trái đào đỏ tươi cho bọn họ, trái đào to bằng nắm tay bàn đào, ăn rất ngon ngon miệng, cắn một cái, mùi hương thơm phân tán, hai người âm thầm lấy làm kỳ lạ, con vượn trắng ở trong gian nhà nhỏ dưỡng thương mười mấy ngày, Trương Siêu Quần cũng là mỗi ngày hái hoa quả tươi cho nó ăn, con vượn trắng lại hiểu được có qua có lại, cũng coi như là chuyện lạ