Vượt qua vách đá trước mặt, từ trong mật đạo đi ra ngoài, từ bên trong yên lặng trở lại bình thường không có động tĩnh, Trương Siêu Quần cho là mình nghe lầm, lắng tai nghe, quả nhiên, ầm âm tiếng đá rơi đã không còn, cùng Tiểu Chiêu hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt, Trương Siêu Quần thầm nghĩ︰ “ Này con bà nó người nào thiết kế cái mật đạo này! Tiểu gia mới có dùng một chưởng thì đã sụp, đây không phải là thứ bã đậu xây cất sao? “
Tiểu Chiêu thắp sáng lại cây đuốc, trước mắt một hành lang chật hẹp, Tiểu Chiêu chỉ chỉ đỉnh đầu, nhỏ giọng nói︰
– Chúng ta từ nơi này lên đi đến trên đỉnh là tới!
Trương Siêu Quần cười nói︰
– Cô ương làm gì mà nhỏ giọng thế? Chẳng lẽ còn sợ ta đem cô nương ăn sao?”
Tiểu Chiêu mặt hiện lên mây đỏ dưới ánh lửa chiếu rọi, làm rung động lòng người, hạ thấp cái cổ trắng, nói︰
– Trương công tử, mới vừa rồi ở trong mật đạo, đa tạ công tử xả thân cứu giúp, Tiểu Chiêu chẳng qua là tiểu nha hoàn, mà công tử cũng không để ý chính mình…
Nói tới đây, Tiểu Chiêu hai mắt mông lung, sự cảm kích biểu lộ rỏ trên nét mặt..
Trương Siêu Quần ha ha cười một tiếng︰
– Nói gì mà là tiểu nha hoàn, Tiểu Chiêu có muốn từ giở trở đi sẽ không làm nha hoàn nữa?
Tiểu Chiêu gật đầu nói︰
– Có…
Trương Siêu Quần nói︰
– Vậy thì Tiểu Chiêu dứt khoát không phải là nha hoàn từ bây giờ, để ta đi gặp Dương Tiêu xin hắn tặng Tiểu Chiêu cho ta, đối với hắn, ta cũng có chút ân tình, có lẽ hắn sẽ không có cự tuyệt đâu.
Tiểu Chiêu trừng lớn đôi mắt chử, nói︰
– Trương công tử cũng muốn tiểu nữ làm nha hoàn sao cho Trương công tử sao? Tiểu Chiêu tay chân vụng về, mà Trương công tử cũng nhận à?
Trương Siêu Quần vui tươi nói︰
– Tiểu nha hoàn xinh đẹp như thế, tại sao không nhận?
Tiểu Chiêu đỏ ửng hai gò má, trái tim như hươu chạy, nàng mặc dù không biết lai lịch Trương Siêu Quần, nhưng ở trong bí đạo, hắn không chút do dự liền đưa Càn Khôn Đại Na Di cho mình, Tiểu Chiêu trăm phương ngàn kế đi tới Quang Minh đỉnh, chính là vì tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di này, khi mới nhận được, trong lòng mừng rở như điên, mới đầu nàng còn thầm nghỉ hắn là kẻ ngu dại mới dễ dàng đưia cho mình, nhưng sau đó nàng xúc động khi bí đạo bị cơ quan làm cho sụp đổ, cấm địa Minh Giáo sẽ bị cự thạch chôn vùi, hắn không màng tới tự thân an nguy, đem theo mình chạy đi ra ngoài, lúc này trong lòng nàng mới cảm động, vừa rồi hắn càng không để ý đến mũi chân va vào vách đá đau đớn, đầu tiên là hỏi thăm mình, Tiểu Chiêu lại càng cảm động, lúc này chỉ cảm thấy ở trước mặt hắn, không hiểu vì sao lại có loại cảm giác rất an toàn, tiểu cô nương tình cảm ôm ấp nảy mầm, nghĩ đến hắn nội công cao cường, đối đãi chính mình lại tốt, trong tâm trí không khỏi sinh ra dựa vào.
Theo cửa bí đạo vừa chui ra ngoài, một mùi hương thơm nồng nàn vờn quanh, đây chính là khuê phòng của Dương Bất Hối, Tiểu Chiêu thấy bộ dạng Trương Siêu Quần không có chút nào kinh ngạc, đối với hắn cảm thấy vô cùng thần bí.
Hai người đang muốn từ dưới giường leo ra, chợt nghe tiếng động ở bên ngoài, tiếng nước chảy ào ào, một thanh âm non nớt kêu lên︰
– Hương nhi, cho ta thêm chút ít nước nóng nữa.
Một giọng người khác đáp ứng, tiếng bước chân nhỏ vụn, rồi ngay sau đó lại truyền đến tiếng rào rào nước trút vào, qua giọng nói non nớt, Trương Siêu Quần liền nhận ra đó chính là Dương Bất Hối.
Lão Đại, đây không phải là chơi ta sao? Dương Bất Hối lại đang tắm? Làm sao đi ra ngoài? Trương Siêu Quần len lén vạch trần một góc tấm màn, đập vào đôi mắt hắn, một bàn trang điểm màu đỏ tím, mé trên nến đỏ chiếu sáng rực, trong phòng sắc màu rực rỡ lộng lẫy, mặt trước một tấm thảm treo tường tinh xảo, sương mù bốc hơi nghi ngút, bên trong cái thùng tắm, đương nhiên đó là một tiểu cô nương, tóc tai bù xù, đang giơ lên cao cánh tay ngọc tinh tế, dùng một khối nhỏ có mùi hương thơm đang vẽ loạn trên người.
Trương Siêu Quần thấy nàng đưa lưng về phía cái giường, nhưng nếu hắn cùng Tiểu Chiêu xuống giường bước đi, nhất định sẽ kinh động đến nàng, lúc này đã là ban đêm, nhưng nếu Dương Bất Hối tắm xong, nói không chừng sẽ leo lên giường ngủ, lúc vạch tấm màn nhìn lên, thấy mình đang cùng Tiểu Chiêu nằm cùng một nơi, há không xấu hổ?
Đang chưa biết tính làm sao, thì một làn mùi thơm mê người chui vào lỗ mũi, Tiểu Chiêu đang để sát vào bên tai hắn, thanh âm ép tới rất thấp, nói︰
– Tiểu thư đang tắm, chúng ta làm sao đây?
Trương Siêu Quần vừa quay đầu lại định nói chuyện, đôi môi đúng lúc cùng gò má Tiểu Chiêu chạm nhau, trên khuôn mặt trắng mịn kiều mềm, dâng lên hai đóa mây đỏ, kinh hô một tiếng…
Mặc dù thanh âm ép tới cực thấp, nhưng trong đêm khuya lúc yên tỉnh, tiếng vang vẫn là rất rõ ràng, từ trong thùng tắm Dương Bất Hối giật mình, quát lên︰
– Là ai?
Trương Siêu Quần thầm kêu hỏng bét, nếu bị Dương Bất Hối nhìn thấy như thế này, chẳng phải là hình tượng tốt đẹp, chính trực, thiện lương, của mình.. bị phá hủy sao?
Lúc này, chỉ nghe tiếng đạp chân, bức trướng màn chợt bị vén lên.
– Ô…Siêu Quần ca ca!
Một tiếng tiểu cô nương che miệng hô lên.
Dương Bất Hối đang cả người tóc mai còn ướt sũng, toàn thân cao thấp không có nửa điểm quần áo che đậy, trơn tuột đứng ở trước giường, tiểu cô nương so với hơn lúc trước cao hơn khá nhiều, có thể là đến ở cùng Dương Tiêu được bồi bổ ăn ngon mặc đẹp nên trổ mả tốt hơn rất nhiều, nàng có chút có chút dấu hiệu phát dục, bên trên hai khỏa anh đào nho nhỏ y, đầu núm vú phấn hồng đặc biệt đáng yêu be bé xinh xắn, trước khu vực tam giác chỉ có mấy sợi lông ngắn ngủn tinh tế mọc trên gò mu, đồi núi lúp xúp nhô lên thành hình cái bánh bao nhỏ, có một khe thịt hở nhỏ màu hồng tươi.
Ba người cùng lúc ngây dại, Dương Bất Hối bỗng nhiên nhớ đến chính mình còn chưa có mặc quần áo, hoảng hốt quay lại như gió xoáy lao ra, nhảy vào lại trong thùng tắm.
Trương Siêu Quần nhìn thấy Tiểu Chiêu mặt đỏ bừng lúng túng, hắn cười khổ︰
– Chúng ta đi ra ngoài đi!
Tiểu Chiêu vừa thẹn lại sợ, gật đầu, cngoan ngoãn đi theo sau lưng Trương, trong thùng tắm, Dương Bất Hối một đôi mắt to chuyển động, chỉ lộ ra cái đầu, mặt tròn khả ái vậy mà cũng mang theo mấy phần ngượng ngùng.
– Siêu Quần ca ca… đến khi nào vậy? Sao lại ở trên giường của tiểu muội? Nàng…nàng còn nàng là ai?
Dương Bất Hối liên tiếp đặt câu hỏi.
Trương Siêu Quần kéo lấy Tiểu Chiêu đang đứng lo lắng, ngạc nhiên nói︰
– Tiểu muội… không nhận ra nàng sao?
Dương Bất Hối nói ︰
– Làm sao muội biết nàng được? Được… Siêu Quần ca ca không tốt a, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ ngày nào cũng nhắc tới ca ca, bây giờ ca ca lại mang thêm một tỷ tỷ nữa!
Lúc này, Tiểu Chiêu mới run giọng nói︰
– Tiểu thư, là ta.
Dương Bất Hối đôi chân mày cau lại, giọng nói này quen thuộc bất quá, nàng nhất thời há to miệng︰
– Ngươi là Tiểu Chiêu?
Tiểu Chiêu gật đầu, nàng bỗng nhiên đưa tay ra ở trên mặt, chỉ vài động tác, thì thấy khuôn mặt nàng đã là con mắt nhỏ, con mắt lớn, lỗ mũi cùng khóe miệng tất cả cũng vặn vẹo lấy, hình dáng cực kỳ kinh người, Trương Siêu Quần cũng sợ hết hồn, vội vàng nói︰
– Tốt lắm, Tiểu Chiêu cũng đừng giả ma giả quỷ dọa ta, muốn hù chết ta à…
Tiểu Chiêu bật cười, trên khuôn mặt xinh đẹp đã khôi phục lại bình thường.
Dương Bất Hối ngó lấy Tiểu Chiêu nhìn sang, vừa nhìn xem Trương Siêu Quần, bỗng nhiên nói︰
– Siêu Quần ca ca, mau giết nàng đi!
Trương Siêu Quần cười nói:
– Tại sao? Nàng cũng không phải là người xấu.
Dương Bất Hối nói︰
– Phụ thân nói, nàng lai lịch không rỏ ràng, sợ là không hảo ý.
Tiểu Chiêu thân thể mềm mại khẽ run, nói︰
– Tiểu thư, Tiểu Chiêu đối với tiểu thư cùng Dương tả sứ không bao giờ có ác ý.
Trương Siêu Quần cũng nói︰
– Thôi được rồi muội tử, nguyên nhân trong chuyện này, bản thân ta cũng có biết vài phần, chắc chắn là sẽ Tiểu Chiêu sẽ không hãm hại ngươi.
Dương Bất Hối bán tín bán nghi, chần chừ︰
– Nếu ca ca đã nói như thế, thì… tiểu muội đây tạm thời tin, nhưng cẩn thận vẫn là hay hơn.
Nàng lại nói tiếp︰
– Siêu Quần ca ca, ca ca giúp muội cầm y phục đến đây, xong rồi muội dẫn ca ca đi gặp Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ.
Trương Siêu Quần ngẩn người ra, Dương Bất Hối mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là một tiểu cô nương, chính mình ở trong khuê phòng nàng vô tình nhìn thấy nàng tắm cũng đã lá quá lắm rồi, bây giờ lại cầm lấy y phục của, vậy cũng quá là khó nhìn đấy.
Tiểu Chiêu vội nói︰
– Tiểu thư, để ta giúp cầm cho tiểu thư.
Dương Bất Hối kêu lên︰
– Không cần ngươi cầm, ta muốn Siêu Quần ca ca cầm cho ta!
Tiểu Chiêu vẻ mặt buồn rầu, dừng bước không tiến, Trương Siêu Quần hướng nàng khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai nàng, nói︰
– Tiểu Chiêu chớ để ý, nàng vẫn còn là hài tử.
Tiểu Chiêu gật đầu, mặc nhiên im lặng, Dương Bất Hối nghe thấy bĩu lấy cái miệng nhỏ nhắn, nói︰
– Muội không còn là hài tử, nhưng ca ca vẫn cứ xem muội như vậy.
Trương Siêu Quần thấy nàng thần thái ngây thơ khả ái, không khỏi ha ha cười, nói︰
– Đúng vậy …đúng vậy, không nhỏ…
Trương Siêu Quần đối tiểu cô nương như thế cũng không để ở trong lòng, thuận miệng trêu đùa y, đi tới thùng tắm bên cạnh để y phục nàng trên cái ghế tròn nhỏ, đưa tới, lại thấy Dương Bất Hối hầm hừ ngó lấy chính mình, tay nhận lấy, khẽ kêu lên︰
– Tốt lắm, muội biết ca ca xem muội như hài tử! Hừ…quay đầu đi, chẳng lẽ ca ca còn muốn nhìn bổn tiểu thư mặc quần áo sao?
Trương Siêu Quần ha hả cười, quay đầu ngó qua vách tường, Dương Bất Hối một bên mặc quần áo, vừa nói︰
– Siêu Quần ca ca… ca ca đi lên Quang Minh đỉnh khi nào vậy? Phụ thân có nói, Quang Minh đỉnh hiện nay có đến mười lăm đường phòng tuyến, trừ phi là bay vào, nếu không thì khó mà lên nổi, ca ca làm sao đi lên?
Trương Siêu Quần suy nghĩ một chút, quyết định là không đem chuyện bí đạo nói ra, nói︰
– Trước đó ít lâu, Siêu Quần ca ca ta mới luyện xong một môn tuyệt thế khinh công, nên ta chính là bay lên.
Dương Bất Hối trợn lấy mắt to mếu máo nói︰
– Nào có khinh công lợi hại như vậy sao? Đây chẳng phải là so sánh với Vi Bức Vương còn lợi hại hơn? Siêu Quần ca ca lại gạt tiểu muội! Hừ..hừ.. ca ca không nói cũng được,muội sẽ đi nói với Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ, là ca ca cùng Tiểu Chiêu ở trên giường của muội.. hừ hừ… rình coi muội tắm!
Trương Siêu Quần ngẩn ra, tiểu quỷ này, sao lại điêu ngoa giống cây ớt vậy, bực này quả thật là lợi hại?
– Ha ha… ha ha… ta cùng Tiểu Chiêu đúng là có ẩn núp ở trên giường nhưng để thương lượng việc lớn đấy, cho nên cũng không tính là nhìn lén tiểu muội tắm, mà cho là ta có ta nhìn, dù sao tiểu muội cũng còn là tiểu hài tử, thì ta sợ gì chứ?
Dương Bất Hối bị chọc giận tức lệch miệng, oán hận nói︰
– Được rồi, lần sau ca ca có cùng Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ ngủ, tiểu muội cũng đi nhìn lén giống vậy!
Trương Siêu Quần nghẹn họng nhìn trân trối, này… đây là loại người gì a, chuyện như vậy mà cũng nói được?
Hắn làm sao biết được, Dương Bất Hối cùng một lúc đến Quang Minh đỉnh với ngũ cô Kỷ Yên Nhiên, Trương Vô Kỵ, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn nên rất gần gủi, cùng hai chị em sonh sinh Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn lại có quan hệ càng tốt hơn, thường xuyên cũng đi theo tỷ muội các nàng ngủ chung, có mấy lần lúc nửa đêm bị tỷ muội các nàng xầm xì nói chuyện đánh thức, qua câu chuyện kể các nàng cùng Trương Siêu Quần tách ra thời gian lâu như vậy, trong lòng thương nhớ vô cùng, hai tỷ muội cũng có lúc nói chuyện khi cùng Trương Siêu Quần ngủ chung, nào ngờ nhìn như đã ngủ say Dương Bất Hối đã nghe hết, Dương Bất Hối đối với chuyện nam nữ kiến thức còn nông cạn, nào biết gì chỉ tự nhiên thuận miệng nói ra.
Trương Siêu Quần nhìn thấy Tiểu Chiêu co rúm người vì xấu hổ, cười hắc hắc, nói lảng sang chuyện khác︰
– Trương Vô Kỵ ra sao rồi? Ta lần này tới đây, là trị thương cho hắn.