Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn! Tên này trong võ lâm có thể nói thanh danh lừng lẫy, không ai là không biết không người này, quần hào liền xôn xao ồn ào.
Trương Siêu Quần nói:
– Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn hơn 30 năm trước, cùng giáo chủ Minh Giáo Dương Đỉnh Thiên kết thành thù hận, cho nên trăm phương ngàn kế tìm cách đối phó với Minh Giáo, hắn lập kế hoạch châm ngòi Lục Đại phái cùng Minh Giáo bất hòa, sau đó đầu nhập làm đệ tử Thiếu Lâm, có pháp danh là Viên Chân. Tối hôm qua hắn lẫn vào tổng đàn Minh Giáo, chính miệng mình nói với các nhân vật đầu não Minh Giáo về việc này, Quang Minh Tả Sứ Dương Tiêu, Vi Bức vương, Ngũ Tán Nhân v.v. tất cả đều nghe hắn nói, việc này kinh thiên động địa ảnh hưởng đến tánh mạng vạn người, nếu vãn bối nói ngoa, thì trời tru đất diệt, vạn kiếp không được siêu sinh!
Tiếp sau đó, hắn kể lại Thành Côn sắp xếp âm mưu vô cùng thâm độc như thế nào để hại chết một nhà Tạ Tốn, khiến cho Tạ Tốn điên cuồng, bản tính mê loạn khủng hoảng, lại đem chuyện Thành Côn lừa Không Kiến thần tăng ra mặt giúp hắn điều đình với Tạ Tốn, rồi bị chết ra sao kể ra.
Tất cả quần hào đều rúng động, bất chợt nghe tiếng niệm phật hiệu chậm rãi, rồi bước ra một người mặc tăng bào màu vàng sậm, tướng mạo uy nghiêm, trái tay cầm một chuỗi tràng hạt, chính là Không Tính đại sư.
– Thí chủ, ngươi nhiều lần nói xấu đệ tử Viên Chân, đến tột cùng là có dụng ý gì! Danh tự phái Thiếu Lâm, há để cho thí chủ xàm ngôn loạn ngữ sao?
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Đại sư, nói vãn bối xói xấu danh dự Thiếu Lâm? Oan uổng thật là oan uổng, Võ Đang, Thiếu Lâm, cùng là danh môn chính phái, lại riêng có sâu xa có chung nguồn gốc, tại sao vãn bối lại làm ra chuyện như thế? Vãn bối vừa rồi cũng đã nói, tất cả đều là do Thành Côn âm thầm mưu đồ, chính là muốn để Minh Giáo cùng Lục Đại phái đối chọi thành thế nước với lửa, tranh đấu ngươi chết ta sống, nếu đại sư không tin, vãn bối sẽ có cách để cho hắn sống lại, chứng minh mọi chuyện!
Nói xong, hắn lấy một tay để trước ngực Thành Côn, dùng nội lực đẩy vào người Thành Côn, thấy thân thể của Thành Côn bỗng nhiên run lên một cái, rồi vẫn như cũ không nhúc nhích, Trương Siêu Quần lấy làm kỳ lạ, chẳng lẽ y thật đã chết rồi sao?
Không Tính đại sư cả giận nói:
– Đừng có nhục mạ pháp thể của đệ tử Viên Chân! Cư cho rằng hắn thật sự là Thành Côn, Ma giáo nhiều năm qua cũng làm xằng làm bậy, việc ác bất tận, người trong chính phái cũng phải diệt trừ yêu tà! Thành Côn có xúi giục, có âm thầm mưu đồ i hay không cũng đều không trọng yếu!
Trương Siêu Quần biến sắc, quát:
– Đại sư, vãn bối kính đại sư là bậc tiền bối, chỉ là phân tích làm rõ kẻ đã gây ra chuyện sai trái, thì ra đại sư cũng là người muốn gây giá họa cho người khác!
Quần hào ồn ào, bất kể là thân phận gì! Không Tính đạu sư là một trong tứ đại thần tăng Thiếu Lâm trong chốn võ lâm uy vọng ai không kính ngưỡng, lại bị hắn nói vậy, các tăng nhân Thiếu Lâm đều muốn tiến lên vây đánh Trương Siêu Quần.
Tống Viễn Kiều phẫn nộ quát to:
– Trương Siêu Quần, hôm nay Tống mỗ thay mặt gia sư trục xuất ngươi ra khỏi sư môn! Mọi chuyện hôm nay người gây nên điều gì, cùng phái Võ Đang không quan hệ nữa!
Lúc đó, Trương Tam Phong tuy là Võ Đang chưởng môn, nhưng Trương chân nhân sớm đã giao cho Tống Viễn Kiều quản lấy mọi sự vụ trong phái, lời Tống Viễn Kiều vừa nói ra, tăng chúng Thiếu Lâm càng thêm ra vẻ hành động, chỉ đợi Không Trí ra lệnh, liền sẽ đem tiểu tử nói năng lỗ mãng cuồng vọng này chém thành muôn mảnh.
Diệt Tuyệt sư thái đứng gần đó lắc đầu thở dài tiếc nuối, một anh tài như vậy, lại là lầm đường gia nhập ma đạo, nàng mặc dù yêu thích hắn, nhưng lúc này cũng không thể mạo hiểm giữa quần hùng thay hắn ra mặt trong lúc nguy hiểm như thế này.
Trương Siêu Quần ngẩn ngơ, ngó Tống Viễn Kiều, trước ngực hắn phập phồng kịch liệt lộ ra vẻ vô cùng tức giận, nhìn qua phái Nga Mi thì thấy Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân cùng Chu Chỉ Nhược mặt mũi đầy lo lắng, riêng Chỉ Nhược càng nước mắt đã ứa ra, không khỏi sinh lòng thương yêu.
Mắt thấy tăng chúng Thiếu Lâm đã muốn hợp lực tấn công, Trương Siêu Quần tập trung chân khí, nói lớn dũng mãnh:
– Đại sư luôn miệng nói dạy tránh ác làm thiện, vãn bối vừa rồi đã nói rõ ràng, tất cả là do Thành Côn âm thầm điều khiển, đại sư có biết, Chu Tử Vượng cùng Hồ Nhuận năm xưa khởi binh chống quân Nguyên nhưng sau đó bị thất bại bỏ mình là lọai người gì không?
Không Tính, lắc đầu nói:
– Đó là loại người gì?
Không Tính từ trước đến nay không màng để ý tới thế sự, chỉ chuyên tâm luyện võ, cho nên kiến thức cũng hạn hẹp, Không Trí liền tiếp lời nói:
– Chu Tử Vượng mấy năm trước tại Viên Châu khởi sự, tự xưng Chu vương, sau đó thất bại bỏ mình, tại Hà Nam Hồ Nhuận, tại tín Dương khởi binh, một năm sau, cũng binh bại bỏ mình.
Trương Siêu Quần khen:
– Không Trí đại sư kiến văn quảng bác, vãn bối bội phục, nhưng Không Trí đại sư có biết là hai vị nghĩa sĩ này đều là xuất thân từ Minh Giáo không?
Không Trí khẽ giật mình, nói:
– Lão nạp nghe nói Chu Tử Vượng tựa hồ là cùng Ma giáo có chút liên quan, chẳng lẽ ông ta cũng là người Ma giáo… người trong Minh giáo sao?
Không Trí đổi giọng xưng là Minh Giáo, đó là đại sư đối với Chu Tử Vượng tôn kính. Kỳ thật, Chu Tử Vượng cũng tốt, Hồ Nhuận cũng được, bọn họ lúc khởi binh, bởi vì lo lắng liên luỵ đến Minh Giáo, cho nên đều không có công khai thân phận mình là người trong Minh giáo, do đó trong giang hồ, những người biết rõ cực kỳ ít.
Nghe nói như thế, người trong Minh Giáo, ai ai vẻ mặt thần sắc cũng lộ vẻ tự hào.
Trương Siêu Quần gật đầu nói:
– Vâng.. bọn họ đều là giáo đồ của Minh Giáo. Lục đại phái trong chốn võ lâm đều là có uy vọng danh môn, nhưng mọi người lại không biết, Minh Giáo cũng là làm việc thiện diệt ác, cứu vớt thế nhân, bây giờ triều Nguyên hà khắc, thiên hạ bách tính dầu sôi lửa bỏng, xin hỏi, khi mấy vạn huynh đệ Minh Giáo đang cùng quân Nguyên chiến đấu vì thiên hạ không sợ hi sinh, thì người của danh môn chính phái đang ở nơi nào? Mấy vạn hảo hán đầy bầu nhiệt huyết liều chết chiến đấu! Đây mới là đại nghĩa! Muốn vãn bối bàn về danh môn chính phái, thì Minh Giáo mới thật sự là danh môn chính phái!
Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu cùng mấy người giáo đồ Minh Giáo còn lại, từng người hào khí dâng cao cuồn cuộn, Minh giáo xưa nay bị những môn phái cái gọi là danh môn xem như là yêu tà, có ai vì bọn họ mà nói qua như thế một phen?
Lúc này những giáo chúng của Minh Giáo đã gượng bò dậy, chỉ có những người bị thương nặng không sao cử động thành phải chịu nằm yên thôi, còn ai nấy đều ngồi xếp bằng tròn, hai tay duỗi thẳng mười ngón giơ lên trước ngực làm như ngọn lửa bốc cháy vậy, rồi tất cả cùng theo Dương Tiêu đọc kinh của Minh Giáo:
– Ðốt tàn xác của ta, ngọn lửa thành bốc cháy hồng hồng, sống đã chắc gì sướng, chết chắc gì mà khổ. Vì thiện trừ ác, chỉ vì Quang Minh mà nên. Hỉ, lạc, ái ố đều trở về cát bụi, tội nghiệp thay người đời gặp hoạn nạn quá nhiều…
Các giáo chúng của Minh Giáo từ Dương Tiêu, Nhất Tiếu, Ngũ Tản Nhân các người trở xuống cho tới bậc thấp nhất đều có thái độ trang nghiêm, không ai coi cái chết vào đâu hết và cũng không thấy bọn họ sợ hãi chút nào.
Không Trí đại sư chắp tay trước ngực:
– Thiện tai! Thiện tai!
Trương Siêu Quần lại nói:
– Minh giáo từ trước đối kháng chính sách tàn bạo của triều đình, do đó triều đình đã nói loạn đổ cho Minh giáo là tà ma ngoại đạo, thật ra đều là vu khống, nếu như mọi người hôm nay cứ muốn tiêu diệt Minh Giáo, sẽ chỉ làm cho kẻ thù là triều Nguyên vui mừng, chẳng khác nào là trợ Trụ vi ngược, vãn bối cả gan, hy vọng chư vị có thể hóa giải hận thù, cùng với Minh Giáo đồng chung đối kháng với quân Nguyên tàn bạo, vì thiên hạ bách tính mà làm việc nghĩa.
Giây khắc này, Trương Siêu Quần ngang nhiên đứng thẳng, quang minh lẫm liệt, tăng thêm với bề ngoài anh tuấn tiêu sái, ngay cả Diệt Tuyệt sư thái trong lòng cũng là trong lòng hơi động, nàng cất cao giọng nói:
– Trương thiếu hiệp đại nhân đại nghĩa, vì thiên hạ bách tính suy nghĩ, bần ni kính nể! Nếu như Ma… Minh giáo quả nhiên là đúng như Trương thiếu hiệp nói như vậy, bần ni nguyện vì thiên hạ bách tính tận sức đem phần lực lượng nhỏ bé trợ giúp!
Diệt Tuyệt sư thái mặc dù uy vọng không sánh kịp Không Trí cùng Tống Viễn Kiều, nhưng lại vượt xa Côn Lôn, Không Động cùng Hoa Sơn ba phái, nàng là người đầu tiên biểu lộ lập trường mình, ai vốn là muốn phản đối, cũng đều phải trầm ngâm suy nghĩ.
Trương Siêu Quần hướng về phía Diệt Tuyệt sư thái ôm quyền, cất cao giọng nói:
– Sư thái có đức độ hiểu rõ đại nghĩa, vãn bối ở đây xin đa tạ sư thái!
Không Trí lần này là thủ lĩnh cùng Lục Đại phái vây công Quang Minh đỉnh, mắt thấy tình thế trước mắt như thế, trong lòng hết sức khó xử, Ma giáo sắp bị diệt tới nơi, lại để cho gã thiếu niên này nhúng tay cản trở, nếu như cứ như thế này mà thu tay lại, lả nào sẽ không bị thiên hạ hào kiệt chê cười rơi? Vì thế trong lúc này không quyết định dứt khoát được, nên liếc mắt nhìn về chưởng môn nhân phái Hoa Sơn Tiên Vu Thông ra ý qua một cái.
Tiên Vu Thông là người đa mưu túc trí, lần này vây công Minh Giáo làm quân sư, trước đốt cháy tổng đàn Quang Minh đỉnh, dẫn tới Minh Giáo liều chết cứu viện, lại trúng mưu kế Lục Phái, bị tổn thất nặng nề, cũng đều là do kế hoạch của Tiên Vu Thông, y thấy Không Trí đại sư nháy mắt hướng mình cầu cứu, lúc này vung khẽ cái quạt xếp, chậm rãi bước ra.
– Tại hạ là chưởng môn phái Hoa Sơn Tiên Vu Thông, chỉ bằng dựa vào câu nói của người, chúng ta liền phải tin tưởng sao? Cái trò này quá trẻ con, ngươi nói Viên Chân chính là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn, ngươi cũng có thể tùy tiện chỉ đại một người nào đó nói là Thành Côn, dù sao cũng không có chứng cứ, mặc cho ngươi nói sao cũng được. Chúng ta Lục Đại phái đại công sắp cáo thành, mắt thấy Ma giáo ở tại trước mắt chúng ta sắp bị tiêu diệt, không còn tồn tại, nhiều năm qua Ma giáo độc hại võ lâm…”
Trương Siêu Quần thầm nghĩ: “ Nguyên lai là ngươi, Tiên Vu Thông tầm bốn mươi tuổi, mi thanh mục tú,, phong độ nhẹ nhàng, nếu không biết nội tình bên trong con người thật của y, ai gặp y cũng dễ có hảo cảm.”
Người này nói rất là êm tai, nói đến mức nước miếng tung bay, Trương Siêu Quần đột nhiên cắt ngang hắn lời nói, hỏi:
– Người chính là Tiên Vu Thông?
Một tên đệ tử tại phái Hoa Sơn từ phía sau quát lớn:
– Nói càn! Tục danh của sư phụ, há để cho ngươi có thể gọi sao?
Năm xưa, Tiên Vu Thông cùng Hồ Thanh Dương muội muội của Điệp cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu dự định chung thân, nhưng vì ham mê vị trí chưởng môn phái Hoa Sơn cho nên bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ Hồ Thanh Dương, khiến cho nàng không chịu nổi sư ô nhục, tự vận mà chết, sau đó sư huynh Bạch Bồn phát hiện ra việc ác này của Tiên Vu Thông, muốn vạch trần ra cho mọi người biết, nhưng lại bị Tiên Vu Thông tiên hạ thủ vi cường trừ bỏ giết chết.
Trương Siêu Quần không quan tâm gì đến cái chết của Bạch Bồn sư huynh của Tiên Vu Thông, nhưng hắn lại thống hận nhất cái loại đứng núi này trông núi nọ, bạc tình bạc nghĩa.
Ngay sau đó Trương Siêu Quần hướng về phía Tiên Vu Thông cười nói:
-A…thì ra là chưởng môn phái Hoa Sơn cũng là một trong Lục đại phái, không biết lần này Bạch đại hiệp trong quý phái có đến? A, còn có phu nhân, ưm… tôn phu nhân có phải là họ Hồ …? Hình như là tên gọi Hồ… Thanh…
Tiên Vu Thông nghe hắn nhắc đến sư huynh Bạch Bồn, đã là chấn động toàn thân, rồi lại nghe được hắn nói ” …tôn phu nhân hình như là họ Hồ..” trên lưng y mồ hôi lạnh chảy ròng, tai nghe hắn muốn nói ra tên Hồ Thanh Dương, vội vàng nói:
– Trương thiếu hiệp cũng nhận biết Bạch sư huynh của ta à? Bạch sư huynh đã bất hạnh qua đời, chính là bị những yêu nhân Ma giáo này làm hại chết, tphái Hoa Sơn lần này vì vậy nên mới đến đây.
Trương Siêu Quần nói:
– Bạch đại hiệp thật là bị Minh Giáo giết chết sao? Tiêu chưởng môn, người khác người thì không biết, nhưng tại hạ lại là rất rõ ràng.
Ngay sau đó, hắn vận nội lực đem thanh âm ép thành một đường khí, đưa vào trong tai Tiên Vu Thông.
– Tiên Vu Thông, ngươi tốt nhất nên thông minh chút, hiện tại lập tức mang theo người phái Hoa Sơn rời đi, bằng không, ta sẽ kể lại câu chuyện của ngươi đã được Hồ Thanh Ngưu cứu giúp như thế nào, rồi vì tại làm sao mà tiểu muội của Hồ Thanh Ngưu bị chết….
Trương Siêu Quần sử dụng chiêu này, chính là truyền âm nhập mật, trước đó hắn chưa có đủ khả năng, nhưng sau khi tu luyện Càn Khôn Đại Na Di, thì có thể làm được.
Tiên Vu Thông toàn bộ thân thể chấn động, trên trán trôi mồ hôi hột nhỏ ra, liền nói:
– Trương thiếu hiệp, nếu như đã biết toàn bộ câu chuyện trong đó, xin… xin đừng tiết lộ ra, tại hạ vô cùng cảm kích.
Trương Siêu Quần, lấy truyền âm nhập mật trả lời:
– A, Tiên Vu Thông, ta tường ngươi còn không sợ chết, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Hắn nhìn thấy Tiên Vu Thông trong đôi mắt lộ ra vẻ cầu khẩn, trong lòng hơi động, lại nói:
– Nếu người muốn ta chưa cho người một lối thoát, thì gật đầu….
Tiên Vu Thông vừa rồi bị hắn dọa cho suýt nữa nhịp tim đình chỉ, gặp hắn hiểu ra được, thở phào một hơi dài, khẽ gật đầu.
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Cái chết của Bạch đại hiệp quý phái, thật ra là do Thành Côn giết chết, việc này vãn bối cùng Dương tả sứ Dương Tiêu chính là tận mắt nhìn thấy, lúc ấy ta niên kỷ còn nhỏ, cũng muốn cứu Bạch đại hiệp, khi ấy Dương tả sứ có nói việc này là chuyện giữa Thiếu Lâm và Hoa Sơn, ai….thật là đáng tiếc đáng tiếc…
Trong miệng hắn nói đáng tiếc, nhưng khuôn mặt không biểu lộ gì có chút là tiếc hận, quay đầu hướng Dương Tiêu nói:
– Dương tả sứ, việc đó có đúng hay không?
Dương Tiêu mặc dù không biết hắn hỏi là có ý gì, nhưng cũng liên tục gật đầu:
– Trương thiếu hiệp nói là sự thật.
Một tăng nhân của Thiếu Lâm nói:
– Tiêu chưởng môn, Dương Tiêu chính là người Ma giáo, chuyện này... chuyện này chớ vội tin, Trương thí chủ này cũng là lai lịch không minh bạch, há có thể tin tưởng sao?
Tiên Vu Thông trong lòng âm thầm kêu khổ, trong lòng y tự nhủ “ tánh mạng ta đang bị người nắm, ngươi con lừa trọc biết cái gì!”
Y cũng đành gật đầu một cái, nói theo Trương Siêu Quần:
– Lời này của Trường thiếu hiệp cũng có lý.
Câu nói này của Tiên Vu Thông cũng là gian nan chi cực.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ: “ Bây giờ phải giải quyết ngay cái con lừa trọc nhiều chuyện này!”
Con ngươi hắn liền đảo quanh, cười to nói:
– Vị đại sư này không tin vãn bối và Dương tả sứ, cũng khó trách, Lục Đại phái cùng Minh Giáo ở giữa đã có sự hiểu lầm cực sâu, cho nên không phải là tuỳ tiện trong tức khắc có thể hóa giải, nhưng xin hỏi đại sư có tin vào chưởng môn phái Võ Đang Trương chân nhân không vậy?
Huynh đệ Võ Đang thất hiệp thần sắc khẽ động, lúc này tăng nhân Thiếu Lâm nói:
– A di đà phật, Trương chân nhân đức cao vọng trọng, đương nhiên là tin.
Trương Siêu Quần nghiêm trang nói:
– Vậy thì được rồi, việc này vãn bối sớm đã sớm bẩm báo qua sư phụ, nếu ai không tin, cứ việc tìm đến sư phụ hỏi thì sẽ hiểu rỏ.
Trương Siêu Quần tin rằng dù sao các người cũng không có khả năng ngàn dặm xa xôi để đến hỏi một việc như thế.
Quả nhiên, Thiếu Lâm tăng kia không còn lời nào để nói, nên lui trở về, Tiên Vu Thông nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói:
– Trương thiếu hiệp, cám ơn ngươi đã nói cho tại hạ biết rỏ chân tướng, từ nay cừu oán phái Hoa Sơn cùng Minh Giáo như vậy sẽ bỏ qua.
Lời Tiên Vu Thông vừa nói ra, quần hào đều là kinh ngạc, lần này Lục Đại phái vây công Quang Minh đỉnh thì Tiên Vu Thông là tham mưu quân sư, nào ngờ lại bị tiểu tử này nói đôi câu vài lời thì liền hóa giải hận thù, lúc này từ bên phái Không Động lại đi ra một lão già thon gầy, mặc bộ quần áo màu xám, tướng mạo khắc khổ, lộ ra vẻ có chút khó coi.
-Tiêu chưởng môn, hình như là có mức qua loa rồi? Sao lại dễ dàng tin tưởng lời của hắn?
Trương Siêu Quần nghiêm nghị nói:
– Tiền bối không tin vãn bối cũng không sao, nhưng chẳng lẽ tiền bối cũng hoài nghi chính ngay sư phụ vãn bối sao!
Lúc này lão già gầy phái Không Động sắc mặt cứng đờ, thấy Tống Viễn Kiều trên mặt không vui, lão liền lúng túng lấy, chắp tay nói:
– Lão phu cũng không dám, tôi đối với Trương chân nhân, xưa nay đều rất là kính trọng.
Nói xong thì lui trở về.
Tiên Vu Thông hướng Trương Siêu Quần ôm quyền, quay người trở lại, cất cao giọng nói:
– Chư vị võ lâm đồng đạo, Trương thiếu hiệp nói, tại hạ có thể là không tin, nhưng Trương chân nhân phái Võ Đang thì lại không thể không tin, tại hạ nghĩ, Minh Giáo lần này dưới sự vây công của Lục đại phái chúng ta tử thương cũng là không ít, tại hạ cũng cảm thấy, chúng ta đã là người trong chính phái, cũng nên lấy tha thứ làm khoản đãi, oan oan tương báo cho đến khi nào… chỉ càng tăng tăng thêm sát nghiệt, cũng đâu có ích gì? Phật ngữ có câu: Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật, nếu như Minh Giáo thật là vì nước vì dân, chúng ta hôm nay hành động lần này chẳng phải là bất nghĩa sao? Tại hạ đức mỏng nhìn cạn, nhưng cũng không muốn trợ Trụ vi ngược, hôm nay tôi đại diện cho phái Hoa Sơn, cùng Minh Giáo dừng tay giảng hòa!
Tiên Vu Thông nói mấy câu nói đó thấy thật là quang minh lẫm liệt, với khí chất ngoại hình nho nhã, quần hào bên trong nghe qua rất có thuyết phục, có người âm thầm gật đầu, có người kinh ngạc, cũng có người phẫn nộ.
Tất cả mọi người đều bị lời nói này của Tiên Vu Thông khiến cho kinh ngạc sững sờ, Trương Siêu Quần theo dự tính ban đầu của hắn, chỉ là cầu mong cho Tiên Vu Thông một phái rời khỏi, nào ngờ y thế mà còn mua một lại tặng thêm một, không chỉ có một mình tuyên bố rời khỏi, mà còn mở miệng thuyết phục người Lục Đại phái, Trương Siêu Quần lúc nãy còn muốn trừng trị y về tội hại chết Hồ Thanh Dương, giờ mắt nhìn thấy Tiên Vu Thông hướng về phía mình mỉm cười, Trương Siêu Quần dùng truyền âm nhập mật nói ra:
– Tiên chưởng môn, cám ơn..chuyện của Hồ Thanh Dương cùng với cái chết của Bạch Bồn, Tiên chưởng môn an tâm, tại hạ sẽ giữ kín mãi trong lòng cho đến chết.
Lúc này, Diệt Tuyệt sư thái qua qua Tống Viễn Kiều nói:
– Tống đại hiệp, phái Nga Mi và phái Hoa Sơn, cùng Minh Giáo giảng hòa, Tống đại hiệp có ý như thế nào không cứ nói.
Tống Viễn Kiều lại nhìn Không Trí, rôi lại quay qua mấy vị sư đệ, Ân Lê Đình cùng Mạc Thanh Cốc cùng lúc gật đầu, Trương Tùng Khê cùng Dư Liên Chu cũng lập tức đồng ý, thần sắc Tống Viễn Kiều rất là phức tạp nhìn lướt qua Trương Siêu Quần, vừa rồi mình trước mặt mọi người tuyên bố trục hắn khỏisư môn, hiện nay phong hồi lộ chuyển, đúng là không thể nói trước, vừa rồi mình có lời nói kia đã xuất ngôn rồi, nên không có cam lòng, dù sao trong Lục Phái, đã có hai phái biểu thị rời khỏi, phái Không Động cùng phái Côn Lôn chỉ sợ cũng sẽ lần lượt thối lui theo sau, nên Tống Viễn Kiều nói với Không Trí:
– Không Trí đại sư, ý của đại sư tính sao?
Mắt thấy trận đại chiến này sắp công thành, đột nhiên lại xảy ra biến cố, khiến cho tình thế quay ngược trở lại, Không Trí trong lòng cũng là không biết tính làm sao, đến khi Tống Viễn Kiều hỏi mình, thì hơn phân nửa phần là cũng có ý thối lui ra khỏi.
– Thiện tai thiện tai, năm đó Gia Cát Khổng Minh dùng miện lưỡi thuyết khách, Trương thiếu hiệp quả là cổ nhân chi phong, chỉ là Trương thiếu hiệp không phải người trong Minh giáo, nên cũng không thể thay thế được giáo đồ Minh Giáo….. Ân giáo chủ, thí chủ thấy lão nạp nói có đúng hay không?
Lúc này, Dương Tiêu đứng lên, đi đến bên cạnh Ân Thiên Chính, thấp giọng nói lấy cái gì đó, khuôn mặt Ân Thiên Chính bỗng nhiên biến sắc, Dương Tiêu vừa chỉ chỉ về Vi Nhất Tiếu đang ở phía sau, Ngũ Tán Nhân và bốn cái đàn chủ, thì thấy Vi Nhất Tiếu khẽ gật đầu, Ngũ Tán Nhân cũng gật đầu không ngừng, Ân Thiên Chính chần chờ một chút, cuối cùng cũng gật đầu, đứng thẳng người lên, hướng về Không Trí vái chào, nói:
– Lão phu vừa rồi thương lượng với các huynh đệ, thì trên dưới đều nguyện ý nghe hiệu lệnh của Trương thiếu hiệp, phụng bồi Trương thiếu hiệp vì Minh giáo lên thay mặt giáo chủ đời thứ 34, vì thế bây giờ lời nói của Trương giáo chủ, có thể thay mặt cho toan bộ người bản giáo.
Lục Đại phái lại xôn xao, người người ồ lên kinh ngạc, 6 người Võ Đang thất hiệp hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cực kỳ khó coi, Không Trí cũng là là im lặng nói không ra lời, chính ngay cả phần đông giáo đồ Minh Giáo cũng là ngạc nhiên, chẳng ai ngờ rằng sự tình lại phát triển thành dạng này! Nhưng Bạch Mi Ưng Vương, Thanh Dực Bức vương, Quang Minh Tả Sứ, Ngũ Tán Nhân đều là muôn miệng một lời, há có thể là giả sao?
– Khoan đã!
Trương Siêu Quần bên trong lòng đang âm thầm rất là cuồng hỉ