(Ba lần gặp định sẵn chung thân)Lần đầu tiên Tương Vân Chu nhìn thấy Nghiêm Tích, là lúc anh hai mươi có lẻ.
Khi đó anh đã sống ở thành B được một đoạn thời gian, vừa khéo làm hàng xóm của Nghiêm Tích, cũng đúng lúc chứng kiến cha Nghiêm Tích qua đời.
Nghiêm gia tuyên bố với bên ngoài rằng cha Nghiêm Tích là bởi vì bệnh tật nên ra đi bất ngờ, nhưng Tương Vân Chu lại nghe được đôi câu vài lời bàn luận đằng sau, rằng tình hình thực tế tàn khốc hơn rất nhiều.
Trong gia tộc có tiền luôn luôn có những mối liên hệ thiên ti vạn lũ (rối rắm, phức tạp), Nghiêm gia thiết trí linh đường, Tương Vân Chu lúc ấy theo một vị trưởng bối trong nhà đến phúng viếng.
Thời điểm ấy, Tương Vân Chu thấy Nghiêm Tích.
Kỳ thật bất kỳ một người nào cũng khó mà bỏ qua Nghiêm Tích được, không phải bởi vì dung mạo hắn quá mức tinh xảo, mà là hắn đứng ở nơi đó, trước di ảnh cha mình, không khí quanh thân hoàn toàn không giống với những người khác.
Hầu như trên mặt mọi người đều mang theo bi thương hoặc thật hoặc giả, bày tỏ thương tiếc với người ra đi và thông cảm với người ở lại.
Nhưng Nghiêm Tích không phải.
Hắn đứng thẳng tắp ở nơi đó, diện vô biểu tình, những người bên cạnh đều đang khóc, nhưng hắn một ít phản ứng cũng không có.
Loại cảm xúc này không phải là đờ đẫn, ngược lại giống như lạnh lùng không quan tâm. Người trong phòng đang khóc, hắn lại lạnh mặt đối diện.
Tương Vân Chu bày tỏ lòng thương tiếc với người đã khuất xong liền rời đi.
Cho dù Nghiêm Tích khi đó thực đặc biệt, nhưng Tương Vân Chu đối với cậu thiếu niên mới gặp một lần kia cũng rất khó có ý tưởng gì, đến tận lần thứ hai tình cờ gặp hắn.
Đó là một ngày thu, lá vàng rơi rụng lả tả, nhưng đã được nhân viên vệ sinh kịp thời quét sạch, thành phố bận rộn bất luận là thời tiết có biến hóa như thế nào cũng ít có người để ý.
Ngày đó Tương Vân Chu đang đi trên đường, tất cả đều thong thả như mọi ngày, đến khi anh thấy một thiếu niên nghênh diện chạy tới.
Áo khoác của thiếu niên mở rộng, giống như vừa đụng độ với ai, quần áo tóc tai có chút hỗn độn.
Hắn vội vã chạy tới, nhưng không phải bị người ta đuổi theo, cũng không giống đuổi theo cái gì, mà là như đang phát tiết, vẻ mặt tức giận.
Tương Vân Chu nhớ rõ khuôn mặt này, khi đó hắn đứng trên linh đường của cha, vẻ mặt lạnh lùng, hiện tại lại nổi giận đùng đùng, trong mắt dường như lóe lên ánh lửa, hai gò má cũng vì phẫn nộ và chạy nhanh mà ửng hồng.
Thiếu niên thế này, hoàn toàn bất đồng với lần đầu tiên gặp, tươi tắn xinh đẹp.
Nghiêm Tích chạy qua sát bên người Tương Vân Chu, hoàn toàn không dừng lại, Tương Vân Chu xoay người, nhìn hắn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mình. Anh quay đầu lại, nhìn về phía thiếu niên chạy đi, ở nơi đó có dinh thự của Nghiêm gia, cũng có ngôi nhà mà mình trụ tại thành phố này.
Qua vài ngày, Tương Vân Chu nghe nói Nghiêm gia có chuyện, rằng con trai trưởng đập phá nhà tổ của Nghiêm gia, đánh cả thân thích nhà mình, sau đó quả phụ của Nghiêm gia đại náo một hồi rồi mang theo đứa con sang Mĩ.
Cặp mẹ con mất đi sự che chở của người chồng người cha, trái ngược lại tỏ ra cường hãn bất khuất.
Tương Vân Chu đoán rằng người trong Nghiêm gia chỉ mong sao Nghiêm Tích biến đi thật xa, cho nên mới nói đây là chuyện vặt.
Thế nhưng phạm vi nói lớn cũng không lớn, luôn luôn có người khua môi múa mép sau lưng, bảo rằng thằng cha không bình thường, thì đứa con cũng sẽ không bình thường.
Mà sau khi chuyện vặt này phát sinh, cũng đã qua mười năm.
Mười năm sau, Tương Vân Chu ngồi trong một quán cà phê nằm sâu bên dưới dãy nhà cao tầng, ngẩng đầu nhìn không trung bị những tòa cao ốc vây lại, chờ đợi thiếu niên kinh diễm anh gặp hai lần kia.
Sau khi anh thấy Nghiêm Tích, phát hiện lần thứ ba còn hơn hẳn hai lần trước.
–
“Thánh logic”(*)
(*) Có 2 nghĩa: 1 là logic hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, 2 là logic không còn bình thường. Trong này đương nhiên là ý thứ 2.
Bác sĩ nói hắn bởi vì có khát vọng sâu sắc với người mẹ, cho nên thích mặc nữ trang.
Nghiêm Tích cảm thấy thiệt vớ vẩn, hắn rõ ràng bị mất chính là cha, mẹ hắn không chỉ khoẻ mạnh còn đối với hắn rất tốt, hơn nữa phong thái yêu kiều thướt tha, không xoi mói chỗ nào được.
Chẳng qua là mặc nữ trang có thể ngăn lại cảm giác bất an cùng nóng nảy trong lòng hắn mà thôi, chứ thật hắn không hề muốn biến thành phụ nữ.
Cho nên mặc dù mục tiêu hắn hướng tới không bình thường mà lại càng đi càng xa, mẹ cũng không trách móc hắn, điều này khiến cho hắn càng thấy áy náy.
Hắn từng vô số lần muốn sửa lại điểm này của mình, nhưng đều kết thúc bằng thất bại.
Mà mỗi lần thất bại, đều khiến người khác hãi hùng khiếp vía.
Vì thế tất cả mọi người nói rằng, hắn đừng ép mình quá, cứ vậy thôi, muốn thế nào làm thế ấy là được.
Nghiêm Tích lại càng bướng bỉnh hơn, cụ thể thể hiện ra ngoài đúng là vượt khỏi giới hạn của người bình thường, gọi tắt là “thánh logic”.
Cái “thánh logic” này bản thân hắn rất khó ý thức được, có khi khiến người ta cảm thấy thực đáng yêu, thực thích, có lúc lại khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Nghiêm Tích vốn cảm thấy chán ghét thì chán ghét, không liên quan đến ông đây, đến tận khi Tương Vân Chu xuất hiện.
Hắn rốt cục bắt đầu học được cách chiếu cố người khác.
Tuy rằng vẫn còn một quãng đường dài phải đi, nhưng hắn luôn luôn nỗ lực, hắn chưa muốn vì sự tùy hứng trước đây mà phải trả một cái đại giới.
Ví dụ như hắn tự cho là đúng mà đi cắt tóc, hiện tại kết cục có hơi thê lương.
Đúng vậy, mỗi ngày phải đội tóc giả thật sự rất thê lương, đặc biệt gần đây mọi người thường thích đánh lên đầu hắn.
Nhưng mà ̣tóc dài ra quá chậm, hắn hằng ngày đều bôi lên tóc một đống bí phương dài tóc, đến nỗi Tương Vân Chu phải có ý kiến.
Thời điểm thân mật, Tương Vân Chu ôm Nghiêm Tích, âu yếm thân thể hắn, vuốt ve tóc hắn, sau đó cảm thấy trên tay dinh dính.
“Trên đầu em là cái gì vậy?” Tương Vân Chu nhìn lòng bàn tay mình.
“À, bôi kem dài tóc.”
“……”
Sau đó Tương Vân Chu lôi hắn đi gội đầu.
“Gội sạch rồi sẽ vô dụng.”
“Vô dụng thì khỏi dùng.” Còn hơn sờ chỗ nào cũng thấy dính dính.
Vì thế tóc của Nghiêm Tích tiếp tục dùng tốc độ chậm chạp dài ra. Trong lúc đó, tác phẩm tiểu thuyết đầu tiên của Nghiêm Tích cũng xuất bản.
Là câu chuyện về nữ sát thủ.
Câu chuyện này cho dù đã được Tương Vân Chu sửa lại, được qua cửa sau cường lực trải thảm tuyên truyền, nhưng lượng tiêu thụ so với thông thường vẫn kém một chút.
Nhưng Nghiêm Tích không sao cả, chỉ cần xuất bản được là tốt rồi.
Hắn bắt đầu xây dựng bộ tiểu thuyết tiếp theo của mình.
Hắn tự nhốt mình trong phòng đóng cửa cắm đầu làm việc, quán bar cũng không quản, Tương Vân Chu thấy tình trạng này của hắn, cảm thấy lo lắng.
Lần này hắn sẽ không viết ra một cái nam sát thủ đấy chứ?
Qua một đoạn thời gian sau, Nghiêm Tích giao một cái usb cho Tương Vân Chu, không phải cái trước kia.
Tương Vân Chu nghiêm túc tiếp nhận, nghiêm túc đọc đại tác phẩm thứ hai của Nghiêm Tích.
Lần này vẫn viết về một thiếu niên, vẫn viết về những chuyện xảy ra trên con đường của hắn, nhưng lần này không hề có nữ sát thủ, mà là “nhân sinh phụ khuyển”(*), mỗi người phụ nữ hắn yêu cuối cùng đều sẽ không yêu hắn hoặc là bỏ hắn mà đi, cuối cùng hắn cứu vớt thế giới, lại cảm thấy đời không còn gì luyến tiếc.
(*) Nhân sinh phụ khuyển [人生负犬] ý nói một cuộc sống đầy thất bại, thảm hại.
Vì thế hắn đành phải cùng “cơ hữu” rời đi.
(*) Cơ hữu [基友] là người bạn đồng tính (hoặc dị tính) có quan hệ đặc biệt tốt.
Tương Vân Chu lúc này mới tìm được trọng điểm, trọng điểm là “cơ hữu” cuối cùng kia đi?
Tương Vân Chu kéo Nghiêm Tích qua, xoa bóp lòng bàn tay hắn.
Cho dù thế nào, chẳng sợ phải trải qua hết chuyện này đến chuyện khác, nhân vật chính “thánh logic” kia, cuối cùng cũng sẽ cùng ” cơ hữu” lưu lạc thiên nhai.
–
Quà tặngSáng sớm hôm đó, Tương Vân Chu thấy chiếc ghim cài áo trên tủ đầu giường.
Anh cảm thấy chiếc ghim kia có chút kỳ quái, giống như nó vốn không phải là ghim cài áo, mà là một vật khác vậy.
Nhưng bất kể thế nào, cũng nhìn ra được Nghiêm Tích thực thích chiếc ghim cài áo này.
Tương Vân Chu không hiểu sao có hơi khó chịu, đợi sau khi Nghiêm Tích rời giường, anh hỏi Nghiêm Tích: “Chiếc ghim cài áo em hay đeo là thiết kế riêng à? Thoạt nhìn có chút không giống.”
Nghiêm Tích hiện tại học khôn nhiều rồi, nếu nói đây là kẹp cravat của La Huyên sửa lại, quả thực là tìm chết.
Vì thế hắn nói: “Cái này à, là lúc em còn ở nước ngoài, thấy rất đặc biệt nên mua đó, không tồi ha?”
Tương Vân Chu nhìn hắn, nói: “Là của người khác tặng phải không?”
Chết tiệt, có cần nhạy bén như vậy không.
May mắn Tương Vân Chu không có hỏi tiếp là ai tặng, nhưng anh lại nói: “Có một lần em muốn tôi tặng quà cho em, kết quả tôi chỉ đưa cho em một quyển catolog.”
Lịch sử đen tối không cần phải nhớ rõ như vậy chứ, Nghiêm Tích đầu đầy mồ hôi.
Nhưng đó là suy nghĩ riêng của Tương Vân Chu, lại nói anh cứ trách Nghiêm Tích không hiểu anh, kỳ thật lúc đó anh chẳng phải cũng không hiểu Nghiêm Tích sao.
Nhà Dương Giản có một con cún, Nghiêm Tích thích lắm, có một hôm Tương Vân Chu tận mắt nhìn thấy con cún kia thiếu chút nữa là chết trong lòng Nghiêm Tích, vẫn có chút đăm chiêu.
Nghiêm Tích còn tưởng vụ tặng quà lần trước cứ như vậy mà vạch lên quá khứ, nhưng qua một lúc, Tương Vân Chu đột nhiên nói: “Tôi có một món quà muốn tặng em.”
Nghiêm Tích ngẩn người, hỏi: “Sinh nhật em qua rồi mà?”
“…….” Tương Vân Chu dừng một chút, nói, “Tôi chỉ là muốn tặng cho em thôi.”
“À, vậy được rồi, anh muốn tặng cái gì?”
“Bí mật, mai em sẽ biết.”
Tặng quà còn phải thông báo…….
Ngày hôm sau, Tương Vân Chu ôm một chiếc hộp tới, bên trong có một con mèo con màu trắng.
Nghiêm Tích vừa thấy, đứng hình.
“Em hình thư rất thích động vật nhỏ.” Tương Vân Chu nói, Hơn nữa chúng ta chỉ có hai người, nuôi một con thú cũng tốt.”
Nghiêm Tích trừng mắt nhìn mèo con trong hộp, mèo con hơi ngẩng đầu, cũng nhìn Nghiêm Tích, hé miệng “meo” một tiếng.
Nghiêm Tích lui về phía sau một bước, nói: “Nhưng em muốn một con chó!” Một con giống Tiểu Thiên Thiên của Dương Giản kìa!
“Tôi cảm thấy mèo hợp với em hơn.” Tương Vân Chu giống mèo con cũng ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tích, thản nhiên nói, “Không vui sao?”
Mèo con trong hộp chậm rãi bò lên, kêu meo meo, Nghiêm Tích không trả lời Tương Vân Chu, mà xoay người, chạy mất.
Tương Vân Chu ôm cái hộp, trong hộp có mèo con.
Nếu Nghiêm Tích không muốn nuôi, thì một mình anh nuôi, nếu trả về thì rất đáng thương.
Qua năm phút, Nghiêm Tích trở lại, Tương Vân Chu đang định ôm mèo con ra, mèo con bám trên gan bàn tay anh, vẻ mặt vô tội.
Nghiêm Tích ngồi xổm xuống trước mặt một người một mèo, Tương Vân Chu kinh ngạc phát hiện hốc mắt hắn hồng hồng.
“Em….” Tương Vân Chu hoảng hốt nhìn hắn.
Nghiêm Tích tiếp nhận mèo con từ trong tay anh, mèo con leo lên tay hắn, nằm trên cổ tay hắn.
Nghiêm Tích đỏ mắt, thấp giọng nói: “Thực ra em thích lắm, nhưng em không biết làm thê nào hồi báo lại món quà này.”
Tương Vân Chu nở nụ cười, đỡ lấy cổ hắn, cùng hắn hôn môi, nói: “Em chỉ cần có tâm là được rồi.”
Chỉ cần có tâm, tất cả mọi trở ngại đều không còn tồn tại nữa.
–
Phu phu vấn đápNghiêm Tích: Chào mọi người, hưởng ứng yêu cầu của quần chúng, hôm nay chúng tôi cũng thực hiện khâu một trăm câu hỏi.
Tương Vân Chu: Người ta vẫn là lần đầu tiên viết cái này đó, hảo kích động.
Nghiêm Tích: ……..
Tương Vân Chu: Tôi chỉ đang đọc cảm nghĩ của tác giả.
Nghiêm Tích: ….. Bên dưới là người chủ trì chúng tôi mời tới, keng keng keng keng~
Người chủ trì lên sân khấu.
Nghiêm Tích: ….. Tại sao lại là các người?!
An Đạt: Không biết, tác giả yêu cầu chúng tôi tới.
Quan An Viễn: Cô ta nói tìm hai cái mặt liệt tới, nói ít, có thể chuẩn bị ít chữ.
Nghiêm Tích: …….
An Đạt: Chúng ta bắt đầu đi, tác giả nói vì chuẩn bị ít chữ, một trăm câu hỏi là do chúng tôi chọn.
Quan An Viễn: Tôi cảm thấy vài vấn đề có thể gộp lại. Ví dụ như ấn tượng đầu tiên đối với đối phương, ghét điểm nào ở đối phương nhất, cảm thấy tính cách của mình với đối phương có hợp không này nọ rất ngược tâm.
Quan An Viễn nhìn Nghiêm Tích, Tương Vân Chu: Các người cảm thấy tính cách của nhau thế nào, sau mười lăm vạn chữ các người có còn cãi nhau không?
Nghiêm Tích: ……..
Tương Vân Chu: Từ trong khúc chiết tiến tới, tìm cái chung gác lại cái riêng.
Quan An Viễn gật đầu: Có thể thừa nhận hiện thực.
An Đạt: Chúng ta chính thức bắt đầu đi.
1. An Đạt: Đầu tiên, xưng hô với đối phương như thế nào?
Nghiêm Tích: Lão Tương.
Tương Vân Chu: Nghiêm Tích.
An Đạt: Thật không có ý nghĩa.
Nghiêm Tích: Bọn tôi đều biết cậu bị gọi là “Tiểu Đạt Đạt” thành quen rồi đó.
2. An Đạt: Có bất mãn chỗ nào với đối phương không? Thông thường là chuyện gì?
Nghiêm Tích: …… Cái này cùng với cái Quan An Viễn vừa hỏi có gì khác nhau, chúng ta có thể nhảy qua vấn đề này được không? Vất vả lắm mới HE, đừng nhắc tới nữa.
Tương Vân Chu: Không sao, từ trong khúc chiết tiến tới, tìm cái chung gác lại cái riêng.
3. An Đạt: Đối phương làm chuyện gì sẽ khiến mình không hài lòng? Mình làm chuyện gì sẽ khiến đối phương không hài lòng?
Nghiêm Tích: ………………….. Cậu tuyệt đối là cố ý.
Tương Vân Chu: Đừng lo, từ trong khúc chiết tiến tới, tìm cái chung gác lại cái riêng.
4. Quan An Viễn: Tôi hỏi cho, nếu cảm thấy đối phương có nghi vấn thay lòng, sẽ làm thế nào?
Nghiêm Tích: Thiến ảnh.
Tương Vân Chu: Dẫn cậu ấy tới sân bay.
Quan An Viễn: Tôi cũng không cách nào phân biệt được hai người ai ác hơn.
5. Quan An Viễn: Biểu tình khêu gợi của đối phương?
Nghiêm Tích: Lúc làm tình.
Tương Vân Chu: Lúc cậu ấy sơn móng tay.
Nghiêm Tích nhìn anh: Biến thái~
Quan An Viễn: Lúc hai người ở bên nhau, lúc nào khiến mình cảm thấy tim đập gia tốc?
Nghiêm Tích: Lúc làm tình.
Tương Vân Chu: Lúc cậu ấy sơn móng tay.
Quan An Viễn: Làm chuyện gì thì cảm thấy hạnh phúc nhất?
Nghiêm Tích: Làm tình.
Tương Vân Chu: Chúng ta sau này sẽ làm nhiều nhiều.
Nghiêm Tích: Được nha, thích quá đi~
6. Quan An Viễn: Từng cãi nhau chưa? Cãi nhau vì chuyện gì? Sau đó hòa hảo thế nào?
An Đạt: Tôi thấy đọc truyện là biết hết rồi, bọn họ vẫn ầm ĩ tới tận kết cục đấy thôi.
Nghiêm Tích: …….
7. Quan An Viễn: Sau khi chuyển thế có hy vọng được làm người yêu không?
Nghiêm Tích: Hy vọng.
Tương Vân Chu: Tôi là người theo thuyết vô thần, khoa học là tín ngưỡng của tôi.
Nghiêm Tích: Anh chỉ cần trả lời hy vọng hay không là được.
Tương Vân Chu: …… Hy vọng.
Nghiêm Tích hài lòng gật đầu.
8. Quan An Viễn: Khi nào thì cảm thấy mình được yêu?
Nghiêm Tích: Khi làm tình.
Tương Vân Chu: ……. Có lẽ là giống cậu ấy.
9. Quan An Viễn: Phương thức biểu hiện tình yêu của mình là gì?
Nghiêm Tích: Làm tình a~
An Đạt: Cậu đủ rồi đó.
10. Quan An Viễn: Giữa hai người còn chuyện gì giấu diếm nhau không?
Nghiêm Tích:??? Không có, tôi ngay cả trên người ảnh có mấy cái nốt ruồi đều biết, có thể có chuyện gì giấu diếm chứ?
An Đạt: Đúng ha, vậy cậu nói cho chúng tôi biết anh ta rốt cuộc sau khi đi WC có dùng nước ấm rửa mông không?
Nghiêm Tích: Mẹ kiếp, đây là riêng tư! Các người đủ rồi đó!
11. Quan An Viễn: Quan hệ của hai người là công khai hay bí mật?
Nghiêm Tích: Tôi còn muốn thuê màn hình ở Thế Mậu Thiên Giai(*), phát sóng rầm rộ quan hệ của chúng tôi đó.
(*) Thế Mậu Thiên Giai là hành lang buôn bán sầm uất nhất trong CBD khu Tây ở Bắc Kinh.
An Đạt: Cậu xuyên việt đấy à, trong tiểu thuyết này không có cái thứ Thế Mậu Thiên Giai đó.
12. Quan An Viễn: Cảm thấy tình yêu với đối phương có thể duy trì vĩnh cửu được hay không?
Nghiêm Tích: Tình yêu cùng dũng khí vĩnh không nói bại.
An Đạt: Cậu có thể để cho anh Tương nói được không? Anh Tương anh cảm thấy thế nào?
Tương Vân Chu: Giống cậu ấy.
An Đạt: ………..
13. Quan An Viễn: Bên dưới chúng ta sẽ bước vào phần trẻ nhỏ không nên nghe.
An Đạt: Vậy thì Nghiêm Tích sẽ không thể đáp.
Nghiêm Tích:??? Có ý gì?
Tương Vân Chu: ………
Nghiêm Tích: Đợi đã! Cậu đang nói tôi là trẻ nhỏ sao? @#$%^&!!!
Quan An Viễn: Được rồi, hiện tại bắt đầu. Xin hỏi là bên công hay bên thụ?
Nghiêm Tích: Thụ.
Tương Vân Chu: Công.
14. Quan An Viễn: Vì cái gì lại quyết định như vậy?
Nghiêm Tích: Tự nhiên vẫy gọi a.
Tương Vân Chu: ……. Thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này.
15. Quan An Viễn: Nơi lần đầu H?
Nghiêm Tích: Tôi không nhớ rõ, chắc là nhà ảnh….
Tương Vân Chu: Đúng vậy, chính là nhà tôi.
16. Quan An Viễn: Cảm giác ngay lúc đó?
Nghiêm Tích: Tôi nói không nhớ rõ.
Tương Vân Chu: ……… Cảm giác cậu ấy rất dâm đãng.
Nghiêm Tích quay đầu trừng Tương Vân Chu, một lát sau hài lòng nói: Cảm ơn khích lệ nha.
Tương Vân Chu: ………..
17. Quan An Viễn: Câu đầu tiên nói vào lúc sáng sớm sau đêm đầu tiên?
Nghiêm Tích: Đợi một chút a, để tôi copy paste lại. “Mẹ kiếp, anh mẹ nó còn ngủ! Ngủ con em anh a!” Tôi nhân tiện paste luôn câu nói đầu tiên của lão Tương luôn, “Mặc dù phong cảnh tư thế không tồi, nhưng nếu muốn giết người diệt khẩu, có thể mặc quần áo vào trước đã được không?” Đáng ghét, anh không phải rất thích bộ dáng không mặc quần áo của người ta sao.
Tương Vân Chu: ……
18. Quan An Viễn: Nơi mẫn cảm nhất của mình?
Nghiêm Tích: Toàn thân.
An Đạt: Quả thật là trùng cỏ, đơn bào (ý bảo tiểu Tích đơn giản sao?)
Tương Vân Chu: …… Bụng.
Nghiêm Tích: Trách không được em vừa sờ chỗ đó, anh liền động đặc biệt nhanh.
Quan An Viễn: ………. Tôi đột nhiên cảm thấy hỏi không nổi nữa.
An Đạt: Để tôi tới.
19. An Đạt: Nơi mẫn cảm nhất của đối phương?
Nghiêm Tích: Bụng~
Tương Vân Chu: Sau thắt lưng.
Nghiêm Tích: Ế, phải không?
Tương Vân Chu: Ừm, sờ sau thắt lưng thì chỗ đó của em rút lại.
An Đạt: ……. Áp lực có chút lớn.
20. An Đạt: Có từng cùng ai khác ngoài người yêu quan hệ không?
An Đạt: Quên đi, mọi người đều là người trưởng thành rồi, vấn đề này tổn thương tình cảm, pass.
21. An Đạt: Đối với cách nghĩ “Nếu không chiếm được tâm, ít nhất cũng muốn chiếm được thân thể”, đồng ý hay phản đối?
Nghiêm Tích: Đương nhiên là đồng ý.
Tương Vân Chu: Đồng ý.
Quan An Viễn: Anh Tương vậy mà lại đồng ý?
Tương Vân Chu: Bởi vì chiếm được thân thể Nghiêm Tích là có được tâm cậu ấy.
An Đạt: Không thể phản bác, Nghiêm Tích chính là đơn bào như vậy.
Nghiêm Tích: An Đạt cậu vì sao hôm nay cứ phỉ nhổ tôi vậy.
An Đạt: À, tôi mang theo nhiệm vụ của Tạ Khánh tới.
Nghiêm Tích: ………
22. An Đạt: Nếu đối phương bị côn đồ cưỡng gian, thì sẽ làm sao?
Nghiêm Tích: ………
Tương Vân Chu: ……….
An Đạt: Tôi cảm thấy Nghiêm Tích không đi cường bạo người khác là mừng lắm rồi.
Nghiêm Tích: Ai nói, tôi chỉ cường bạo lão Tương.
23. An Đạt: Trước lúc H có cảm thấy xấu hổ không? Hay là lúc sau?
Tương Vân Chu: Tôi vì vấn đề này mà cảm thấy xấu hổ…..
Quan An Viễn: Tôi cảm thấy Nghiêm Tích ngay cả “xấu hổ” là cái gì cũng không biết.
24. An Đạt: Nếu bạn tốt nói “Tôi rất cô đơn, cho nên chỉ tối nay thôi, xin hãy…” muốn cầu H, thì?
Nghiêm Tích tinh thần tỉnh táo: Ai a ai a, cậu nói thì tôi làm a~ Tạ Khánh thì không, Vương Cẩm Trình và Thủ Trữ thì làm~ Dương Giản ~ cũng không~
Quan An Viễn: Cậu lặp lại lần nữa?
Nghiêm Tích: ………
25. An Đạt: Khi H hy vọng đối phương nói gì?
Nghiêm Tích: Hảo lớn nha, hảo thô nha, hảo thoải mái hảo thích~
An Đạt: ………. Đây là cái gì?
Nghiêm Tích: Là lão Tương hy vọng tôi nói đó.
An Đạt: Thật sao anh Tương?
Tương Vân Chu: ……….. Ừm.
26. An Đạt: Có hứng thú với SM không?
Nghiêm Tích: Có a có a, cậu không biết tôi rất nữ vương sao?
Tương Vân Chu: Có.
Nghiêm Tích: Em là S sao?
Tương Vân Chu: Không, em là M.
27. An Đạt: Bên công có hành vi cường bạo không?
Nghiêm Tích: Không có.
Tương Vân Chu: ……. Trên cơ bản, tôi đánh không lại cậu ấy.
28. An Đạt: Lần đầu tiên phát sinh lúc nào?
Nghiêm Tích: A, đó là một đêm nguyệt hắc phong cao……
Tương Vân Chu: Quên đi, cái này pass, nói tổn thương tình cảm.
29. An Đạt: Đối tượng khi đó có phải là người yêu hiện tại không?
Tương Vân Chu: …….
Nghiêm Tích: An Đạt cậu chính là cố ý.
30. An Đạt: Xin hãy nói với người yêu một câu.
Nghiêm Tích lấy ra một tờ giấy nhỏ, đọc theo: Nếu em yêu anh, tuyệt không giống cây lăng tiêu leo tường, mượn anh một cành cao khoe ra chính mình……. (Trích từ bài thơ Lăng tiêu thụ của Thư Đình)
An Đạt: Từ từ, một câu thôi.
Nghiêm Tích: Tôi chưa chấm câu mà.
Tương Vân Chu: Tôi yêu em.
Nghiêm Tích: Chết tiệt, về nhà nói sau.
Tương Vân Chu: Về nhà không còn nữa.
Nghiêm Tích: @#$%^! Về nhà nói một trăm lần!!!
An Đạt: Anh Quan, chúng ta về thôi, vụ này lần sau mặc kệ.
Quan An Viễn: Không có lần sau, hệ liệt kết thúc rồi.
An Đạt: Nói cũng đúng, vậy thì có duyện gặp lại.
–
TOÀN VĂN HOÀN
–
Lời cuối truyệnPhiên ngoại xem như là giao thời giữa quá khứ, hiện tại và tương lai, mặc dù có hơi mờ mịt…..
Về chuyện xảy ra trong nhà Nghiêm Tích….. Kỳ thật việc này không quan trọng lắm, quan trọng hơn là tác giả chưa nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì….. Hơn nữa vấn đề này mà viết ra khẳng định sẽ khiến người ta có cảm giác sấm to mưa nhỏ, dù sao thì chuyện phát sinh trước kia tương đối nghiêm trọng, tạo thành ảnh hưởng tới tính cách của Nghiêm Tích.
Sau nữa là quản lí….. Tôi thật sự không biết làm thế nào để hắn tự tha thứ cho bản thân, hận không thể xuyên không đi ngăn cản chính hắn, nói vậy thì lại xé to quá, dù sao thì tạm thời không viết tới.
Hệ liệt kết thúc, bất kể có tiếc nuối thế nào, nhưng tôi cách nhiều năm như vậy lại đem thiên này viết tiếp, cũng coi như cho bản thân một cái tổng kết. Tôi biết có nhiều người lúc đó còn đang học sơ trung, bây giờ đều đã lên đại học (móa, quá lâu)……. Dự tính ban đầu cho hệ liệt này khi ấy, chính là viết vài truyện ấm áp, tôi năng lực có hạn có thể không truyền đạt được cảm giác này cho đúng, nhưng tôi tận lực.