Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 103

Edited by Bà Còm in Wattpad




Tạ Hộ ngồi ở dưới đèn đang thêu y phục. Ở vạt áo trước của một trường sam, nàng thêu một tiểu hoa miêu đang chơi cầu, chân trước đặt trên trái banh vải nhiều màu sặc sỡ, móng vuốt phủ lông xù xù. Tiểu miêu nghiêng nghiêng cái đầu, hai tai xinh xinh một cái dựng thẳng lên còn một cái cụp xuống nhìn ngây thơ chất phác, đôi mắt to tròn xoe thật linh động, nhìn đáng yêu cực kỳ.
Thẩm Hấp đứng sau lưng nàng ngắm nghía một hồi lâu. Tạ Hộ dừng mũi kim, giơ khung thêu lên như hiến vật quý cho phu quân xem, tự hào hỏi: "Đẹp không ạ?"
Thẩm Hấp gật đầu: "Cũng không tệ lắm. Tuy nhiên ta không thích miêu lắm, đặc biệt là . . . ấu trĩ như vậy. Lần tới nàng vẫn cứ thêu cây trúc hay lá phong gì đó cho ta là tốt rồi."
Tạ Hộ sửng sốt, thế mới biết phu quân đã hiểu lầm, đặt kim chỉ sang một bên rồi mở tung trường sam giơ lên. Lúc này Thẩm Hấp mới nhìn ra y phục này kích cỡ nhỏ hơn của hắn rất nhiều, rõ ràng không phải là y phục làm cho hắn, bèn cầm lấy đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Tạ Hộ. Tạ Hộ lấy lại trường sam rồi giải thích: "Đây là thiếp làm cho Trường Thọ. Bộ của phu quân thiếp đã làm xong, thiếp thêu chim yến tung bay giữa tầng mây, không hề kém hơn so với bộ này đâu."
Sắc mặt Thẩm Hấp hơi chút thay đổi: "Làm cho hắn? Nàng cũng quá lo lắng rồi. Ánh đèn mờ như vậy mà nàng không lo bị hư mắt."
Tạ Hộ thấy bộ dáng nổi ghen của phu quân không khỏi mỉm cười, buông y phục đi đến phía sau bóp vai đấm lưng cho phu quân, phân trần: "Thiếp chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm, cảm thấy y phục của hắn thật quá đơn giản, không giống y phục cho hài tử mặc một chút nào, nhìn không có điểm ngây thơ chất phác. Khó coi!"
Thẩm Hấp được bàn tay trắng nõn của nàng xoa bóp đặc biệt thoải mái, dứt khoát nhắm mắt lại hưởng thụ: "Đơn giản cái gì chứ, đồ hài tử mặc đều không phải như vậy sao?"
Tạ Hộ cười phổ cập "kiến thức" cho Thẩm Hấp: "Đương nhiên không phải. Hài tử mặc y phục đầu tiên là màu vải phải tươi sáng hơn chút, sau đó thêu lên các loại tiểu động vật với sắc thái sặc sỡ, vậy thì mới đẹp. Khi phu quân còn nhỏ, Đại phu nhân không phải đã từng làm y phục kiểu vậy cho chàng sao?"
Thẩm Hấp trầm mặc trong chốc lát rồi mới thở dài, mở to mắt lắc đầu: "Chưa từng có. Nương của ta . . . cũng không thích ta lắm."
Tạ Hộ kinh ngạc nhìn gương mặt hơi nghiêng của Thẩm Hấp, hàng mi chàng rũ xuống có chút cô đơn. Tạ Hộ nhớ tới Thẩm Hấp chưa bao giờ nói về Đại phu nhân cho nàng nghe, quyết định nhoài người lên lưng của phu quân, ôm cổ chàng hỏi: "Vì sao không thích chàng? Phu quân tốt như vậy mà."
Thẩm Hấp nghe xong thanh âm dịu dàng của Tạ Hộ ở bên tai, trong lòng vô cùng ấm áp, cầm lấy bàn tay của nàng áp vào ngực mình thở dài: "Chỉ có nàng cảm thấy ta tốt. Nương của ta có khả năng từ đáy lòng đã hy vọng bà chưa từng sinh ra ta. Bởi vì . . . ta là sự sỉ nhục của bà."
Tạ Hộ nghe được có chút thất thần, dán mặt vào má phu quân cảm thụ được sự ấm áp của cơ thể, chậm rãi siết chặt vòng tay ôm chàng vào lòng.
Đời trước, nàng chỉ thấy sự phẫn nộ của chủ tử đối với Định Quốc Công phủ, nhưng lại không biết trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sự liên quan của Đại phu nhân và Thiên Hòa Đế, ngoại trừ bản thân của họ thì ước chừng cũng chỉ có một mình Định Quốc Công Thẩm Diệp là biết sự thật mà thôi. Trước đó Thẩm Diệp và Đại phu nhân Lạc thị đã có hôn ước, sau khi Thẩm Diệp thi Đình bèn đi ngao du khắp nơi một phen mãi ba năm sau mới trở về. Khi trở về liền cưới Lạc thị làm chính thê, cùng năm sinh hạ Đại công tử Thẩm Hấp. Người ở bên ngoài thoạt nhìn sẽ thấy một biểu tượng gia đình đặc biệt hạnh phúc, nhưng cất giấu trong đó là một bí văn vô cùng trơ trẽn.
Mà ở trong bí văn này, nhân vật vô tội nhất chính là Thẩm Hấp, chàng không tham dự vào vụ tình cảm gút mắc của trưởng bối, nhưng sự xuất hiện của chàng lại làm cho mỗi người bọn họ không thể quên đi căn nguyên phát sinh sự tình.
Nàng hiện tại tưởng tượng khi còn nhỏ phu quân đã phải trải qua cuộc sống như thế nào trong phủ này -- tất cả mọi người đều không tiếp nhận chàng, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng không thân cận chàng. Thẩm Hấp đã phải một mình giãy giụa trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ còn không được bằng Trường Thọ, ít nhất Trường Thọ còn có mẫu thân Lục Châu thương yêu, còn phu quân khi còn nhỏ đâu có ai ở bên người chàng?
Càng nghĩ càng đau lòng, chủ tử của nàng, phu quân của nàng, một người tôn quý như vậy, sao lại có thể hứng chịu lạnh nhạt? Những người đó là cái thá gì?
Cảm nhận được cảm xúc của người ghé vào lưng hắn tựa hồ có chút không đúng, Thẩm Hấp kéo nàng đến trước người của mình, để nàng ngồi trên đùi rồi mới nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt đã hơi phiếm hồng của nàng. Cặp mắt kia so với sao trời còn lộng lẫy mỹ lệ hơn, bên trong truyền tải ôn nhu khiến cho toàn thân của hắn vô cùng ấm áp, ấm từ đôi mắt ấm vào trong tim. Thẩm Hấp mỉm cười vuốt ve gương mặt của nàng, nhéo nhéo một chút, thấy nàng cũng không giống như những lần trước nhẹ nhàng phản kháng, mà là thuận theo để hắn vuốt ve. Biểu tình này làm hắn vô cùng vui sướng, cúi đầu hôn lên cánh môi căng mọng của nàng mà nàng cũng không né ra. Khó có được sự phối hợp như vậy, Thẩm Hấp bèn dứt khoát hôn ngấu nghiến, ôm sát nàng vào trong ngực, gắt gao siết chặt, dịu dàng nghiền ngẫm, thẳng đến khi hai người đều suýt không thở nổi mới bằng lòng buông ra.
"Ta chưa mặc qua y phục như vậy. Ngày mai nàng cũng làm cho ta một bộ, được không?" Thẩm Hấp thì thầm bên tai Tạ Hộ.
Tạ Hộ kinh ngạc: "Làm y phục nào ạ? Thêu tiểu miêu?"
"Ừ. Cũng giống như vậy." Thẩm Hấp trả lời vô cùng nghiêm túc nhưng Tạ Hộ lại rất muốn cười: "Không phải phu quân đã nói thiếp nên thêu cho chàng cây trúc hay lá phong sao? Tiểu hoa miêu . . . không thích hợp cho chàng lắm đâu."
"Thích hợp mà." Thẩm Hấp kiên trì giữ nguyên ý định, rồi lại bổ sung một câu: "Nàng thêu trên trung y cho ta, ta mặc ở bên trong không phải tốt rồi sao."
". . ."
Trong đầu Tạ Hộ tưởng tượng bộ dáng Thẩm Hấp mặc trung y thêu tiểu miêu tiểu cẩu tiểu hồ điệp đi lại ở trong phòng, liền cảm thấy nhịn không được muốn phì cười. Nàng che miệng lại, bả vai run rẩy không ngừng. Thẩm Hấp cảm thấy có chút lúng túng, hắn đương nhiên biết Tạ Hộ đang cười cái gì, lại không hề hối hận đưa ra yêu cầu này -- nếu nàng có thể thêu cho tên tiểu tử kia, không lý do gì lại không thêu cho hắn là phu quân chính quy. Dù sao nàng đã thêu đồ cho người khác, mặc kệ là hình gì thì hắn đều phải có một phần mới được.
Thấy Tạ Hộ cười đến lợi hại, Thẩm Hấp dứt khoát bế xốc nàng lên. Tạ Hộ sợ hãi kêu một tiếng, sau đó ôm choàng lấy cổ Thẩm Hấp phòng ngừa mình bị ngã xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của chàng. Tạ Hộ thật sự nhịn cười không được, thẳng đến khi bị phu quân khiển trách muốn áp xuống giường vẫn nhịn không được.
Thẩm Hấp nổi giận, xốc chăn lên rồi đem người nào đó không biết điều ném vào, quyết định phải hảo hảo giáo huấn một phen.
Trong phòng tiếng cười như chuông bạc dần dần yếu đi, thay vào đó là tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, thanh âm bất lực xin tha. Người nào đó lúc này có hối hận cũng đã không còn kịp rồi.
[Phu quân thực xin lỗi, thiếp không nên cười chàng! Buông tha thiếp đi!] Những lời này tuyệt đối là lời chân thật nhất xuất phát từ nội tâm của Tạ Hộ thời khắc này.
*Đăng tại Wattpad*
Lúc Tạ Hộ đưa trường sam kia cho Trường Thọ, ánh mắt của hắn sáng rực lên, nhìn chằm chằm bộ y phục thật lâu, sau đó mới không tin nổi do dự hỏi Tạ Hộ: "Đây là . . . cho ta sao?"
Tạ Hộ nâng tay hắn lên ướm thử trường sam vào người hắn, gật đầu nói: "Đúng vậy. Đây không phải là kích cỡ của ngươi sao? Lần trước ta đã đo rồi liền trở về làm. Ngươi đừng nhìn ta nghi ngờ như vậy, ta làm y phục tay nghề cũng không tệ lắm, tú công cũng không kém hơn so với tú nương đâu. Ngươi hãy mau mặc vào cho ta nhìn một cái, xem nếu có chỗ nào không vừa thì ta sẽ sửa lại cho ngươi."
Trường Thọ kỳ quái nhìn chằm chằm Tạ Hộ. Tạ Hộ lại không hề nhận ra, lôi kéo hắn đứng dậy, muốn tự mình động thủ cởi nút thắt trên ngoại y của hắn. Trường Thọ sợ tới mức vội vàng lui ra phía sau một bước, co quắp người lại lắp bắp: "Ta, ta tự mình mặc, ngươi đừng chạm vào ta."
Tạ Hộ buồn cười nhìn chằm chằm tiểu tử đang thẹn thùng trước mắt cũng không nói gì. Trường Thọ cởi nút thắt ở cổ áo và dưới nách, đối diện gương mặt tươi cười của Tạ Hộ càng cảm thấy thêm ngượng ngùng, dứt khoát quay người đi. Lúc này mới không còn xấu hổ cởi xuống ngoại y trên người, lén thò tay ra phía sau lấy trường sam Tạ Hộ làm cho hắn rồi tự mặc vào.
Tạ Hộ cũng không thúc giục, ngồi ở một bên uống trà, chờ đến khi Trường Thọ chuẩn bị tốt tâm lý xoay người lại. Tạ Hộ thấy hắn mải mê sờ sờ bên này chạm chạm bên kia trên bộ y phục, tuy nhiên lại không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Hộ. Vẫn là Tạ Hộ đứng lên chủ động tiến đến bên cạnh hắn, đi quanh người hắn hai vòng, lại nâng cánh tay hắn lên xem xét cẩn thận rồi mới lên tiếng: "Kích cỡ cũng tạm vừa, chỉ là eo hình như hơi rộng. Nếu không ngươi cởi ra, ta lấy về sửa lại một chút."
Vừa nói xong lại muốn giơ tay cởi nút thắt ở cổ áo Trường Thọ, chỉ thấy hai tay nhỏ của Trường Thọ gắt gao nắm chặt cổ áo, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vội vàng lắp bắp: "Không, không cần sửa lại, như vậy đã vừa lắm rồi. Ta mặc . . . thật, thật thoải mái. Thật đấy!"
Trường Thọ gấp đến nỗi nói cà lăm, cuối cùng còn sợ Tạ Hộ không tin, lại thòng thêm một câu 'thật đấy'.
Tạ Hộ nhìn hắn hỏi: "Ngươi xác định là thoải mái? Nếu vậy thì ta không cần sửa lại. Dựa theo kích cỡ này ta sẽ làm cho người thêm hai bộ trung y để thay đổi. Như vậy trong khoảng thời gian ngắn, y phục của ngươi hẳn là đủ mặc."
". . ."
Trường Thọ không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Tạ Hộ. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào người nàng tựa hồ tạo thành một vòng hào quang khiến người khó có thể nhìn thẳng, trên người nàng mặc bộ xiêm y trong nhà màu sắc nhã nhặn, tóc búi ngọa mã kế, cài trâm bạch ngọc, nhìn tuy đơn giản nhưng vẫn toát ra vẻ tôn quý. Trường Thọ không biết nên hình dung nữ nhân này như thế nào -- đôi khi nói chuyện ác độc muốn mệnh, nhưng đôi khi lại ôn nhu có thể vắt ra nước -- nàng tuy nói những câu rất ác ngôn với hắn, nhưng luôn luôn làm cho hắn toàn những chuyện tốt, cho ăn, cho mặc, cho ở, cho hắn trải qua một cuộc sống thật an nhàn bình thản . . . Phải biết rằng, lúc trước khi hắn còn sống với nương, hắn chưa từng trải qua thời gian thoải mái như hiện giờ, suốt ngày hắn phải lo lắng đề phòng, không phải lo lắng kẻ kia khi dễ nương thì lại sợ hãi kẻ này khi dễ hắn, tóm lại không có một khắc nào mà thần kinh không căng chặt, không có một khắc nào đầu óc được an bình.
Tạ Hộ giống như cảm nhận được ánh mắt của Trường Thọ, đưa mắt nhìn lại hắn, lại phát hiện tiểu tử kia đã sớm tránh đi, đôi mắt không biết nhìn chằm chằm vào thứ gì đó ở phía trước mà phát ngốc. Tạ Hộ cũng không hỏi hắn, tiếp tục bắt hắn xoay vài vòng, xác định trên y phục không có lỗ thủng cùng tì vết gì mới yên tâm để hắn mặc ở trên người.
Cảm xúc của hài tử này giống như phu quân khi còn nhỏ. Tạ Hộ muốn đối xử tốt với hắn, tuy nàng cũng biết tiểu tử này tính tình cổ quái, không dễ dàng thổ lộ tình cảm, nhưng tóm lại nàng tin hắn có thể nhận biết nàng sẽ không hại hắn. Cứ vậy mà ở chung một thời gian lâu thì 'đá cứng còn có thể xói mòn' huống chi là một hài tử. Nàng tin tưởng, chỉ cần nàng có thể thật tình đối đãi hắn, một ngày nào đó hắn có thể buông xuống tâm tư phòng ngự với nàng, cho dù không tôn kính nàng, nhưng nếu nhiều năm sau đi tới nông nỗi như đời trước, chỉ hy vọng có nàng ở bên trong điều đình sẽ khiến tiểu tử này và phu quân không cần nảy sinh hiềm khích lớn như thế.

Bình Luận (0)
Comment