Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 109

Edited by Bà Còm in Wattpad




Chờ sau khi Triệu Miểu rời khỏi, Phó Thanh Lưu lại tươi cười nói với Phong Ký: “Điện hạ chờ một chút, thần kêu Xuân Dung đến đây hành lễ với Điện hạ.”
Nói vậy xem như muốn giảm bớt một ít căng thẳng ngay tại hiện trường -- Thẩm Hấp nâng chén rượu lên đặt ở bên môi nhưng lại không uống, Phong Ký cũng không nói lời nào. Phó Thanh Lưu sai gã hầu cận đi nội gian kêu Chu thị lại đây.
Gã hầu vừa rời khỏi phòng thì Phong Ký lại đột nhiên mở miệng: “Nghe nói lúc Bổn vương xuất chinh ở Bắc Đường thì Yến Tuy huynh cũng đã thành thân, không biết tôn phu nhân hôm nay có đến tham dự?”
Thẩm Hấp buông chén rượu trả lời: “Chuyết kinh ở nội gian, bất quá là một giới nữ lưu, không tiện ra đây yết kiến Điện hạ, thỉnh Điện hạ thứ lỗi.”
Phong ký nhướng mày, rất có hứng thú quyết định: “Không tiện? Có gì mà không tiện? Nếu nàng không tiện thì Bổn vương tự đi gặp nàng là được.”
Thẩm Hấp nhíu mày lại, còn chưa kịp lên tiếng thì thấy Phong Ký đã từ trên chỗ ngồi đứng lên, nhấc chân liền theo sau gã hầu cận Phó Thanh Lưu phái đi hướng về phía nội gian của đám nữ nhân đang ngồi.
Phó Thanh Lưu vỗ trán sắc mặt đại biến, không dám nhìn sang xem biểu tình của Thẩm Hấp. Một bóng áo bào chợt lóe qua mặt Phó Thanh Lưu, hắn ngẩng đầu liền thấy Thẩm Hấp đã theo sau Phong Ký đi về hướng nội gian.
*Đăng tại Wattpad*
Phong Ký đi thật mau, chỉ chốc lát đã nhanh hơn gã hầu cận một bước tới trước cửa nội gian, cũng không lên tiếng thông báo liền đẩy cửa bước vào, nhìn quanh một vòng rồi dừng ánh mắt trên người Tạ Hộ, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm. Chúng nữ vội vàng đứng dậy hành lễ cho hắn, Phong Ký cũng chỉ vẫy vẫy tay, mắt vẫn nhìn chằm chằm đi thẳng đến trước mặt Tạ Hộ.
Tạ Hộ cúi đầu không biết nên làm thế nào cho phải? Đời trước nàng chưa gặp qua vị Nhị Hoàng tử điện hạ này, Túc Vương và Liêu Vương thì thật ra đã gặp qua vài lần. Theo nàng biết, Phục Vương điện hạ này căn bản không chờ được cho đến khi phu quân đăng cơ thì đã phạm tội mưu nghịch hành thích vua, bị Thiên Hòa Đế lột hết tước vị rồi bắt lưu đày.
Bất quá, vô luận thế nào thì Tạ Hộ cũng không ngờ Nhị Hoàng tử Phong Ký lại là loại người thất lễ với nữ quyến như vậy.
Thẩm Hấp cũng đi tới cửa nội gian, vẫy tay kêu Tạ Hộ. Tạ Hộ liền cúi đầu chạy tới cạnh phu quân. Thẩm Hấp nắm tay nàng kéo đến sát bên người, sau đó mới đưa mắt nhìn Phong Ký giới thiệu: “Điện hạ, đây là chuyết kinh. Nàng vẫn là tiểu hài tử chưa hiểu việc đời. Thỉnh Điện hạ thứ lỗi.”
Ánh mắt Phong Ký lại dạo quanh người Tạ Hộ thêm vài vòng rồi mới thu hồi: “Yến Tuy huynh quá khiêm nhượng, tiểu phu nhân tuyệt sắc như vậy phải nên nâng niu thật tốt. Nếu Bổn vương có giai nhân giống thế thì cũng sẽ khẩn trương như Yến Tuy huynh.”
Thẩm Hấp không nói gì, chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm Phong Ký. Phó Thanh Lưu tới nơi, thấy bọn họ chưa đến nỗi nháo ra đại loạn gì, vội vàng chạy tới đứng xen giữa hai người kêu thị thiếp: “Xuân Dung lại đây! Nhị Hoàng tử cũng coi như là người làm mai cho chúng ta, hãy tới hành lễ với Điện hạ.”
Chu thị nghe theo tiến lại, đứng sau lưng Phó Thanh Lưu cách nửa thước rồi cùng Phó Thanh Lưu bái một đại lễ cho Phong Ký.
Phong Ký đứng yên, sau đó giơ tay đỡ Phó Thanh Lưu lên rồi nói: “Ngày đại hỉ của ngươi mà Bổn vương cũng không có gì tốt để tặng cho ngươi. Tất cả quà tặng đều đặt ở lối vào, đều là chút đồ không đáng giá, ngươi đừng ghét bỏ. Hôm nay Bổn vương còn có việc, liền đi trước một bước.”
Phó Thanh Lưu thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngoài miệng vẫn khách khí: “Đa tạ Điện hạ! Điện hạ vẫn nên nán lại uống vài chén rượu rồi đi.”
Phong Ký lại nhìn lướt qua Thẩm Hấp và Tạ Hộ, cười dứt khoát: “Uống rượu thì không cần. Chuyện cần nói Bổn vương đã cùng Yến Tuy huynh nói qua, vậy Bổn vương liền không cần lưu lại, trở về yên tâm chờ tin lành mà thôi. Yến Tuy huynh thấy đúng không?”
Thẩm Hấp không trực diện trả lời vấn đề này, chỉ chắp tay thi lễ: “Tại hạ cung tiễn Điện hạ.”
Phong Ký không để bụng hắn vô lễ, tới thế nào thì đi như vậy, mang theo người của mình rời khỏi Phù Dung Viên.
Phó Thanh Lưu và Chu thị đưa hắn xuống lầu. Thường Lâm, Ngô Tuấn, Triệu Miểu, Tô Tam Lang đều tập hợp tại nội gian. Triệu Miểu dựa vào cạnh cửa, vung nắm tay về hướng Phong Ký rời đi chửi: “Nhị Điện hạ đúng là đồ 'chó cùng rứt giậu', vội vàng muốn bức Thẩm Đại đứng về phía hắn. Bất quá chỉ đánh thắng một trận mà đã kiêu ngạo như vậy. Ai không biết trận chiến kia người khác dâng công lao cho hắn, năm vạn chỉ phải đối đầu với một vạn, nếu còn không thắng nổi thì hắn cũng khỏi cần quay về. Thắng trận bộ ghê gớm lắm sao, lão tử cũng đánh thắng trận đây nè.”
Triệu Miểu tuy rằng không cao, nhưng nói chuyện hào sảng không thua Thường Lâm, từ trước đến nay hắn không quen nhìn những kẻ ỷ thế hiếp người, càng đừng nói kẻ này hiện giờ còn muốn chèn ép bằng hữu của hắn. Ai mà không biết bọn họ và Thẩm Đại đều là bằng hữu thân thiết có thể "mặc chung một cái quần", hắn tới ép bức Thẩm Đại, vậy tương đương với ép buộc bọn họ, cho dù là Hoàng tử thì đáng giá cái cóc khô gì chứ?!
“Lần trước Đại Hoàng tử mời chúng ta không đi, hiện giờ Nhị Hoàng tử lại nháo như vậy, nếu truyền tới tai Đại Hoàng tử, chúng ta chính là 'Trư Bát Giới bị chiếu gương, hai mặt đều không phải là người'.” Ngô Tuấn thở dài, cũng cảm thấy hôm nay bị người tìm tới cửa bức bách thật khó chịu.
“Vậy làm sao bây giờ, phải tìm cách đưa lời giải thích về chuyện này đến tai Đại Hoàng tử mới được. Chiêu này của Nhị Hoàng tử quá thâm hiểm, hắn tự mình đến đây nhưng lại làm cho Đại Hoàng tử nghĩ rằng chúng ta đầu phục hắn, nên sẽ tìm cách chèn ép chúng ta, như vậy chúng ta không còn đường lựa chọn chỉ có thể đầu nhập vào Nhị Hoàng tử.” Thường Lâm tuy rằng trung hậu, nhưng đạo lý này vẫn có thể nghĩ đến.
Phó Thanh Lưu tiễn xong Nhị Hoàng tử trở lên lầu, mọi người thấy hắn và Chu thị bèn không nói gì nữa. Phó Thanh Lưu kêu Chu thị ra ngoài tiếp khách, còn mình thì chui vào nội gian cùng các huynh đệ bàn chuyện. Tô Tam Lang nhìn nhìn Chu thị đang ở bên ngoài tiếp đón khách nhân, sau đó mới đè thấp thanh âm nói: “Đúng là huynh nạp ai chẳng được, lại phải nạp ngay người Nhị Hoàng tử đưa huynh. Bây giờ tốt chưa kìa, đặt tất cả chúng ta lên giàn lửa nóng, làm chúng ta tiến thoái lưỡng nan.”
Phó Thanh Lưu cũng có chút oan uổng, bèn phân trần: “Ta và nàng đã sớm quen biết, vốn đã nói muốn nạp nàng, nhưng ai ngờ lúc đấy Nhị Hoàng tử lại xen vô. Nếu ta nói không nạp nữa thì chẳng phải là tương đương với việc nói rõ với Nhị Hoàng tử ta và hắn không cùng một đường hay sao? Huống chi nàng cũng không phải thật sự từ trong phủ Nhị Hoàng tử bồi dưỡng ra, chẳng qua năm đó Nhị Hoàng tử từng cho nàng một ân huệ nhỏ, khi tới kinh thành mới biết được ân nhân kia là Nhị Hoàng tử, bất quá lúc ấy nàng đã theo ta rồi.”
Ngô Tuấn và Tô Tam Lang đưa mắt nhìn nhau, Thường Lâm thì không thèm khách khí nói thẳng: “Dù sao huynh cũng không nên quá xem trọng nữ nhân kia, đừng để cho nàng ta biết lời nói và hành động của chúng ta.”
Phó Thanh Lưu thở dài: “Các ngươi cứ yên tâm đi, ta hiểu rõ mà. Nàng ta chỉ là thiếp thị, chơi chơi vậy thôi, huynh đệ thì trước sau vẫn là huynh đệ, cái nào nặng cái nào nhẹ, ta biết có chừng mực.”
Tạ Hộ ngồi ở sau lưng Thẩm Hấp, nghe Phó Thanh Lưu nói vậy không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó liền cúi xuống lại. Thẩm Hấp cảm thấy nàng không thoải mái, liền đứng lên nói:
“Được rồi, nếu sự tình đã như thế, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể 'binh tới thì đánh, nước lên thì chặn' mà thôi.”
Thường Lâm thấy Thẩm Hấp muốn đi, không khỏi hỏi ý kiến: “Vậy nếu chuyện này bị Đại Hoàng tử biết thì nên làm gì bây giờ?”
Thẩm Hấp nắm tay Tạ Hộ kéo lên, đích thân đội mũ rèm cho nàng rồi trả lời: “Không cần làm gì hết. Chuyện này vô luận thế nào cũng giấu không được. Nhị Hoàng tử đã trở lại kinh thành, vậy có nghĩa là cuộc chiến tranh đoạt đã chính thức bắt đầu. Ta vẫn giữ câu nói kia, mọi việc cứ đứng ở vị trí trung lập, không thiên vị ai hết, đi trật một đường thì cuối cùng đều sẽ không có kết quả tốt. Các ngươi nếu tin ta, vậy cứ tiếp tục giữ thế thủ, tương lai nhất định sẽ có một ngày mây mù được đẩy ra để lộ tiền đồ tươi sáng.”
Tô Tam Lang và Ngô Tuấn đứng ra nói: “Chúng ta đương nhiên tin huynh. Bằng không nhiều năm như vậy làm huynh đệ cũng uổng công rồi. Chỉ là lo lắng cho huynh mà thôi, hiện giờ Nhị Hoàng tử khẳng định đang theo dõi huynh, nếu hắn có hành động gì bất thiện với huynh thì phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Hấp cột lại dây mũ cho Tạ Hộ, 'vân đạm phong khinh' nói: “Hắn sẽ không dám làm gì ta.” Không đợi mọi người phản ứng, Thẩm Hấp liền dắt tay Tạ Hộ đi ra ngoài.
Ra khỏi Phù Dung Viên, Thẩm Hấp cũng không cỡi ngựa, nắm tay Tạ Hộ đi về hướng chợ.
Tạ Hộ đi theo phía sau phu quân, nhìn vạt áo với đường viền mạ vàng của chàng, thật lâu cũng không nói lời nào. Nếu nàng không biết chuyện sau này phát triển ra sao thì thôi, nhưng cố tình nàng biết được phu quân nhất định đã sớm biết thân phận của mình, hơn nữa đã bắt đầu tiến thêm một bước mưu đồ gì đó. Cho nên Thẩm Hấp mới có thể kêu bọn Phó Thanh Lưu chờ, không phải chờ cơ hội phò tá Đại Hoàng tử hay Nhị Hoàng tử, mà chính là chờ cơ hội phò tá Thẩm Hấp.
Mà Tạ Hộ biết, cơ hội của Thẩm Hấp còn phải đợi năm năm sau mới có khả năng thực hiện. Trong vòng năm năm này, Thẩm Hấp đã gặp phải những chuyện gì Tạ Hộ đều không biết. Đột nhiên nàng vô cùng hối hận, đời trước vì sao cứ đặt hết tâm trí trên người Lý Trăn, vì sao không để ý quan tâm đến thế đạo bên ngoài? Nếu nàng có thể hơi chút chú ý, có lẽ hiện tại nhờ vào trọng sinh mà nàng có thể giúp được phu quân, có thể giảm bớt cho chàng mấy năm dày vò.
“Không cần lo lắng, không cần sợ, ta sẽ không để cho người khác thương tổn nàng.” Thẩm Hấp đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại xuyên thấu qua vải rèm nhìn Tạ Hộ, như thể nhìn thấu biểu tình của nàng ở dưới mũ rèm: “Chẳng phải ta đã nói cho nàng biết, chỉ cần lúc nàng khẩn trương thì lòng bàn tay sẽ ra mồ hôi.”
“. . .”
Tạ Hộ không nói gì chỉ ngượng ngùng cúi đầu, Thẩm Hấp rút ra khăn tay sạch từ cổ tay áo của nàng, mở bàn tay nàng ra, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay nàng. Tạ Hộ nhìn tay mình, lại ngẩng đầu nhìn phu quân đang nghiêm túc lau tay cho nàng rồi buộc miệng nói: “Thiếp không sợ. Chỉ cần đi theo phu quân thì thiếp không sợ điều gì. Thiếp chỉ sợ phu quân khổ sở . . .”
Thẩm Hấp mẫn cảm ngẩng đầu, nhìn Tạ Hộ hỏi: “Sợ ta khổ sở? Nàng sợ ta khổ sở điều gì?”
Tạ Hộ thầm giật mình, chép chép miệng rồi mới nói: “Thiếp sợ phu quân khổ sở vì phụ thân của chàng không giúp chàng bất cứ chuyện gì. Cứ thản nhiên nhìn chàng phải cô độc lê bước một mình trên đường. Nếu thiếp thực sự có chỗ nào phải sợ, chính là sợ phu quân thương tâm, sợ phu quân khổ sở.”
Thẩm Hấp sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới cong môi nở nụ cười, tuấn dật như trích tiên.
“Phụ thân ta . . . Định Quốc Công Thẩm Diệp sao? Hắn không giúp ta được gì. Nàng đừng thấy hắn ngồi trên vị trí Quốc Công, thật ra hắn chẳng có bản lĩnh gì cả, cho dù học hành được mấy năm thì chữ nghĩa cũng bị chó ăn hết rồi. Trông cậy vào hắn, không bằng trông cậy vào chính bản thân của ta.”
“. . .”
Tạ Hộ không nói gì, câu ‘phụ thân’ ra khỏi miệng nàng lúc nãy cũng chỉ có nàng biết, nàng nói đến không phải là Định Quốc Công Thẩm Diệp, mà là đương kim Thánh Thượng Thiên Hòa Đế. Cũng không biết vị đó có biết Thẩm Hấp là Hoàng tử của ngài hay không? Nếu đã biết, làm sao có thể 'khí định thần nhàn' nhìn nhi tử đau khổ giãy giụa trong một hoàn cảnh như vậy?
“À, không đúng. Hiện giờ ta còn trông cậy vào nàng nữa đấy.” Thẩm Hấp đột nhiên thay đổi đề tài, nói với Tạ Hộ.
Tạ Hộ khó hiểu: “Trông cậy vào thiếp làm gì?”
Thẩm Hấp xốc lên màn sa mỏng của mũ rèm, cong lưng dí sát vào mặt của nàng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy thì thầm: “Trông cậy vào nàng sinh cho ta mấy hài tử. Ngoại trừ nàng, ta thật sự không có ai khác để trông cậy vào trong chuyện này.”
Tạ Hộ đỏ mặt lên, vôi vàng buông mành xuống, lắc mông xoay người sang chỗ khác không nhìn người nào đó mặt quá dày. Thẩm Hấp cũng không ép bách mà chỉ dắt tay nàng, hai người đi lẫn vào đám đông nhộn nhịp trên đường phố, sóng vai cùng bước, mười ngón đan xen.

Bình Luận (0)
Comment