Edited by Bà Còm
Tạ Hộ đứng lên, Tạ Tân kéo tay nàng nhìn nàng lắc lắc đầu ý nói lúc này không thể ra mặt, Tạ Hộ hơi mỉm cười trấn an Tạ Tân, gỡ tay Tạ Tân ra rồi đi tới trước mặt Lý Khấu. Trước tiên nàng hành lễ với các trưởng bối, tư thái quy củ không thể chê trách được, sau đó mới cười dịu dàng hỏi Lý Khấu: “Lý tỷ tỷ, Nhị lão gia mà tỷ vừa nhắc đến có phải là Nhị lão gia của Tạ phủ hay không?”
Lý Khấu nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá một phen. Lúc trước khi tiến vào hai người đã gặp mặt, Lý Khấu cũng biết đây là cô nương của nhị phòng, trong mắt hàm chứa một chút khinh miệt trả lời: “Đúng vậy, chính là Nhị lão gia trong phủ.”
"Nhị lão gia trong phủ là cha của muội, muội đứng hàng thứ năm, vì lúc nãy nghe Lý tỷ tỷ nhắc đến cha muội nên mới tiến lên đây để hỏi rõ thêm một chút. Vừa rồi Lý tỷ tỷ nói cha muội đến quý phủ tặng lễ, nhưng hiện nay không phải tân niên cũng không phải dịp lễ, không biết cha muội vì sao phải đi tặng lễ đây chứ?”
Tạ Hộ biểu lộ tư thái tiểu nữ hài ngây thơ, đôi mắt to nhấp nha nhấp nháy nhìn rất hồn nhiên. Lý Khấu sẵng giọng: “Ta làm sao biết được cha ngươi đưa lễ gì? Ngươi cứ trở về hỏi ông ta là biết ngay không phải sao? Tội gì phải hỏi ta chứ?”
“Tỷ tỷ tốt à, tỷ hãy nói cho muội biết đi. Cha muội luôn luôn dạy dỗ hai tỷ muội chúng ta, là nữ tử thì phải biết tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của nội trạch, chuyện ngoại trạch hết thảy không được can thiệp vào. Nếu muội đi hỏi thì cha cũng sẽ không nói cho muội biết đâu. Nếu cha muội vừa quỳ vừa cầu lại còn lôi kéo không buông, nhất định là gặp phải chuyện khó khăn gì. Tuy nói nữ tử không được can thiệp vào công việc ngoại trạch của nam tử, nhưng thân là nhi nữ thì sao có thể không quan tâm đến phụ thân chứ? Cứ mặc kệ người khác tùy tiện nói này nói kia về phụ thân, chẳng lẽ không phải vô tâm như cầm thú sao?” Giọng nói non nớt của Tạ Hộ vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại, ngữ điệu cũng không nhanh không chậm, khiến người nghe không tự chủ được liền bị cuốn hút vào câu chuyện của nàng.
Lời nói của nàng mang đầy tính đả kích ngầm khiến cho Lý Khấu cũng phải đỏ mặt. Câu nói của Tạ Hộ "nữ tử phải biết tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của nội trạch, chuyện ngoại trạch hết thảy không được can thiệp" xác thật có chút làm cho nàng ta xấu hổ. Thật ra chỉ vì khi đến Tạ phủ nàng ta bị Lão phu nhân quấn chặt, còn Đại phu nhân Triệu thị cũng đang nhìn chằm chằm nàng ta như nhìn một chiếc bánh thơm phức, cho nên nàng ta không khỏi nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân trước khi rời nhà, nói cho nàng ta biết hiện giờ Tạ gia đang đánh cái chủ ý gì, dặn nàng ta ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể nghe theo bất cứ lời gì của Tạ phủ; vì thế nàng ta bèn vắt óc nghĩ cách pha trò để giết thì giờ, ngẫu nhiên nhớ tới lời phê bình của phụ thân đối với Nhị lão gia Tạ phủ -- -- khó coi! Thế là Lý Khấu bèn quyết định tỏ rõ lập trường của mình cho Hình thị và Triệu thị đang muốn quấn quýt lấy nàng ta không rời, miễn cho bọn họ thật nghĩ rằng nàng ta dễ bị lừa gạt.
Vốn tưởng rằng mình nói ra những lời này thì Lão phu nhân và Đại phu nhân hẳn đã phải hiểu ý. Nhị lão gia ở Tạ phủ không được sủng ái nên đương nhiên sẽ không có người đứng ra bênh vực ông ta, nếu đổi lại là Đại lão gia hay Tam lão gia thì nàng ta cũng không dám táo bạo nói trắng trợn như vậy.
Đúng là không nghĩ tới nhị phòng Tạ gia lại xuất hiện một dũng sĩ, nhìn tiểu cô nương trước mắt xinh xắn như một nụ hoa, đáy lòng Lý Khấu rất coi khinh, nghĩ thầm cho dù lão tử của ngươi lúc này có đứng ngay trước mắt chất vấn thì ta cũng còn đảm đương được huống chi là một tiểu nha đầu. Tuy rằng bị nha đầu này đâm thọc một chút nhưng Lý Khấu thực mau tìm lại khẩu khí, nói với Tạ Hộ: “Cô nương này hỏi thật kỳ quái, cha ngươi có việc gì khó khăn thì ta làm sao biết được?”
Tạ Hộ ngoẹo đầu qua một bên: “Đúng vậy, chỉ là lúc nãy Lý tỷ tỷ không phải nói rất có đầu có đuôi hay sao, còn nói cha ta vừa quỳ vừa cầu giống như tỷ đã chứng kiến toàn bộ ẩn tình, sao có thể không biết chứ? Tỷ tỷ không nói rõ ràng thì chúng ta làm thế nào có thể tin tưởng lời tỷ nói có phải là sự thật hay không? Sợ rằng chỉ là nói đùa để chọc ghẹo chúng ta mà thôi đúng không?”
Lý Khấu bắt đầu nổi giận: “Nói bậy, sao lời ta nói lại không phải là sự thật, ta dĩ nhiên là đã chứng kiến còn nghe được rõ ràng nên lúc nãy mới kể lại. Cha người vì muốn chức quan mà không cần đếm xỉa đến danh dự và thể diện của bản thân, ông ta dám làm mà không dám để cho ta nói ra sao?”
Tạ Hộ nhẹ nhàng thở phào, rốt cuộc chờ được nàng ta nói ra chuyện "Chức quan" , nhếch môi lên làm ra vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ rồi nói: “Muội thật đúng là kiến thức hạn hẹp, hóa ra phụ thân của Lý tỷ tỷ còn có quyền phong quan tiến tước nữa chứ.”
Nói tới đây thì mọi người trong đại sảnh đều đồng loạt ồ lên. Đại phu nhân Triệu thị vẫn luôn ngồi yên không lên tiếng, thẳng đến khi nghe thấy nói về "Chức quan" thì mới cảm giác có chuyện không ổn, muốn tiến lên răn dạy Tạ Hộ "hậu trạch vọng luận việc quan" là tối kỵ, nhưng bà ta đã không kịp ngăn lại câu nói kia, cái gì mà "Lý đại nhân có quyền phong quan tiến tước" đều nói ra. Quả thật nha đầu này vô cùng khéo mồm khéo miệng có thể nói đen hóa trắng, rõ ràng cha của nàng đi cửa sau tặng lễ không thành, nhưng bị nàng cứ vậy mà xóa sạch, cuối cùng lại biến thành Lý đại nhân bán quan ban tước. Nếu lời hôm nay truyền ra bên ngoài, Tạ phủ bọn họ sẽ thật sự đối lập với Thượng Thư lệnh phủ.
Lý Khấu cũng bị câu nói kia dọa sợ tới mức hoang mang, nàng ta đã mười ba tuổi, biết thần tử không có khả năng phong quan tiến tước cho người khác, nếu lời này bị truyền ra, truyền tới tai Thánh thượng thì Lý gia phải chịu tội danh gì nàng ta đều biết.
Nhất thời đầu óc hồ đồ, nàng ta cũng không biết mình làm thế nào để cho nha đầu kia quay lại cắn ngược một phát. Nếu cùng nha đầu tranh chấp vụ Tạ Nhị lão gia đi cửa sau tặng lễ, vậy càng có thêm bằng chứng cho thấy phụ thân của nàng ta làm việc thiên tư rối loạn kỉ cương, vụ này nếu nháo lên thì sẽ xảy ra sóng to gió lớn không thể vãn hồi.
Lý Khấu cuống quýt đến độ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, chỉ vào Tạ Hộ giận dữ nói lắp: “Ngươi, ngươi nói bậy! Ta khi nào nói cha ta . . . là, là . . .” Cho dù giận dữ đến thế nào thì Lý Khấu cũng không dám đem câu nói kia lặp lại một lần.
Tạ Hộ thấy nàng ta như vậy, cả người thật ra càng thêm nhẹ nhàng, giống như nụ hoa được tưới nước cam lộ trở nên tươi mát khiến người vui vẻ thoải mái, hơi mỉm cười dùng khăn che miệng nói: “Vốn dĩ muội cũng không tin Lý đại nhân sẽ làm chuyện 'Đại nghịch bất đạo' như vậy. Nếu không phải Lý tỷ tỷ cứ nhất định nói cha muội vừa quỳ lại vừa cầu thì muội cũng sẽ không phỏng đoán như vậy. Hiện giờ coi bộ phải xin tỷ tỷ làm ơn nhớ lại rồi nói cho rõ, lúc ấy có phải cha muội vừa quỳ vừa cầu hay không?”
Lý Khấu chỉ cảm thấy tứ chi nhũn ra, cả người như bị ngâm trong thùng băng, từ nhỏ đến lớn chưa từng có một người nào dám nói chuyện với nàng ta như vậy, lời nói quá sức dọa người mà lại cố tình khiến người khác không biết nên trả đũa như thế nào, cứ sợ bị nháo lớn.
Nàng ta nhìn lướt qua Lão phu nhân Hình thị, chỉ thấy bà ta giơ tay ấn Đại phu nhân Triệu thị ngồi xuống, tỏ rõ không muốn xen vào chuyện cãi nhau của tiểu nữ hài nhi. Huống chi Lý Khấu nhớ ra, chính mình lúc nãy muốn đem Tạ Nhị lão gia biến thành hòn đất để châm biếm, cũng là muốn làm Hình thị mất mặt, đỡ phải luôn dây dưa với bà ta, hiện giờ lại muốn bà ta mở miệng giúp đỡ đó là trăm triệu lần không thể. Huống chi, Lý Khấu vẫn còn có chút lý trí, biết chuyện này không thể cứ kéo dài mãi được, Tạ Ngũ trước mắt căn bản là cái đồ lưu manh, nha đầu này tuổi còn nhỏ nên mới không sợ nháo ra chuyện gì, xong việc chỉ cần một câu "tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện" liền có thể lừa gạt cho qua. Chỉ là Lý Khấu lại không được như vậy, nàng ta đã mười ba tuổi, sang năm liền có thể nghị hôn, lúc này nếu để truyền ra chuyện gì thì chính là hại nàng ta cả đời, vì thế không dám hành động theo cảm tình.
Lý Khấu ỉu xìu như "quả cà tím gặp sương lạnh", rũ vai xuống nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Đúng, ta đột nhiên nghĩ ra là ta nhớ lầm, Nhị lão gia trong phủ không có vừa quỳ vừa cầu, chỉ là nói chuyện bình thường mà thôi. Nhưng chuyện ông ta tặng lễ ta không nói sai, chờ đến ngày mai ta liền sai người đưa về, miễn cho nha đầu ngươi lại nói Lý gia chúng ta tham đồ của cha ngươi, đến lúc đó chúng ta không thể nào nói rõ.”
So với Lý Khấu thất thế, Tạ Hộ rõ ràng nhẹ nhàng rất nhiều, đáp trả: “Lý tỷ tỷ khách khí rồi, vốn dĩ đâu phải chuyện gì to tát? Cha muội từ nhỏ đã khổ luyện sách thánh hiền, chịu ảnh hưởng bởi những lời huấn đạo của thánh nhân, tới cửa làm khách đương nhiên là phải đem lễ mà nhập. Đằng này phụ thân của Lý tỷ tỷ giữ chức vị cao hơn nhiều so với cha muội, cho dù cha muội là vãn bối thì khi đến cửa bái kiến cũng nên mang lễ. Lý tỷ tỷ nếu thay mặt phụ thân trả lễ trở về, vậy . . . thật là không hiểu lễ nghi rồi.”
“Ngươi!”
Lý Khấu bị Tạ Hộ bức đến đường cùng, thế là nước mắt liền rào rào rơi xuống, bị uất nghẹn đến phát khóc.
Hình thị híp híp mắt nhìn Tạ Hộ, lúc này mới ra mặt nói: “Được rồi. Ngươi cũng đừng quá không giữ quy củ, trước mặt khách nhân mà nói bậy gì đó? Đừng bôi nhọ thể diện của phụ mẫu ngươi, còn không lui xuống.”
Câu nói này của Hình thị đương nhiên nói với Tạ Hộ, ngữ khí tuy rằng không tốt nhưng người sáng suốt vẫn là có thể nghe ra thái độ của bà ta đối với chuyện này: Rốt cuộc Lý Khấu là người ngoài, nàng ta mở miệng bôi nhọ Quy Nghĩa Hầu phủ là thật, một tiểu nha đầu mà lại ẩn chứa tâm tư ác độc như vậy, cho dù nàng ta có là công chúa của thiên đình thì Tạ gia cũng không dám nghĩ tiếp nhận nàng ta, cưới một tức phụ như vậy vào cửa, tương lai không coi ai ra gì, những ngày nhà cửa không yên còn xa lắm sao?
Nếu không phải Lý Khấu có ý định muốn hạ thể diện của Quy Nghĩa Hầu phủ, Hình thị làm sao có thể dung túng cho Tạ Hộ làm càn nói ra những lời như vậy. Hiện tại xem ra Tạ Hộ xác thật có bản lĩnh miệng lưỡi, từ trước chỉ cảm thấy nàng không thích nói chuyện, lại không thể ngờ một khi mở miệng liền có thể dùng thủ đoạn mềm dẻo để "giết gọn" kẻ đánh tới cửa như vậy.
Tạ Hộ được Hình thị giáo huấn cũng không dám nói thêm nữa, hành lễ xong liền ngẩng cao đầu về bên cạnh Tạ Tân đang sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Hình thị tuy rằng đứng ra nói "lời công đạo", chỉ là Lý Khấu lại không muốn cảm tạ bà ta. Giở trò gì thế? Có ý định làm cho nàng ta mất mặt thêm mới đúng!
Khóc òa lên, Lý Khấu không còn cố gắng giữ lễ nghĩa gì nữa, xốc làn váy bù lu bù loa chạy ra ngoài. Tạ Nhu bất đắc dĩ đành phải chạy theo phía sau dỗ dành, trong lòng than thở không ngừng, tính tình vị tiểu thư này cũng không phải dễ dỗ như vậy!
Một hồi tụ hội cứ thế mà nháo đến tan rã trong không vui, các cô nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lén kẻ bất quá chỉ nói mấy câu mà đã nổi bật, khiến cho mọi người bắt đầu lo lắng đề phòng Tạ gia Tiểu Ngũ này.
Mọi người ở trong lòng thầm đồng thanh kêu lên: Quả nhiên khi cẩu cắn người đều không báo trước.
Tạ Hộ từ trước trầm mặc ít lời, nhìn ai cũng như đang nhìn đất bùn, ngạo mạn khó ưa, đối với bất luận chuyện gì xảy ra bên người hiếm khi động tâm tức giận, hiện giờ xem ra coi bộ chỉ là chưa chọc trúng chỗ ngứa của nàng mà thôi.
Thật muốn chọc tức nàng thì sức chiến đấu của cô nương này không thua bất luận kẻ nào. Dựa vào dăm ba câu liền làm người ta uất nghẹn đến phát khóc rồi thản nhiên phất tay áo mà đi. Tạ Hành cùng Tạ Ngọc liếc nhau, đều cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng hơi rùng mình.
Tạ Hộ đã có tài hùng biện như thế, tâm kế như thế, vì sao từ trước đến nay luôn chịu đựng bọn họ bài bố? Thật sự khiến người khó hiểu.
Mọi người ở vào lúc này cảm thấy khiếp sợ đối với dũng khí của Tạ Hộ, nhưng thật ra trong lòng Tạ Hộ lại đang đánh trống thình thịch.
Nàng nháo như vậy cũng không biết có đúng hay không? Rõ ràng Lý đại nhân căn bản sẽ không chịu giúp cha nàng, thái độ của Lý Khấu khẳng định chính là thái độ của Lý đại nhân ở nhà, chuyện mà cha nàng cầu tất nhiên không thành. Nếu đã không thành thì tại sao phải khổ sở gánh vác chuyện tặng lễ mất thể diện này? Đương nhiên phải cắn trả một phen! Có thể nhặt về bao nhiêu mặt mũi thì nhặt về bấy nhiêu, còn tốt hơn so với không còn một chút thể diện nào.